[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1967 : Cổ khí khởi nguyên của dị vực.



Chương 1967 : Cổ khí khởi nguyên của dị vực.


Bóng đen tái hiện thế nhưng lần này không còn mờ nhạt như trước nữa, thay vào đó cực kỳ ngưng tụ!

Côn đế dám dẫn dụ Thạch Hạo tới đây tất nhiên có phần nắm chắc, muốn dựa vào thứ này để tiêu diệt hắn, rõ ràng đây là một sát cục lớn.

Gào!

Tiếng rít gào vang lên chấn động cả dị vực, vang vọng từng vùng vũ trụ một khiến vạn linh đều run rẩy, sinh linh các tộc quỳ rạp xuống đất.

"Đó là thứ gì?" Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc vì cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng, bóng đen khổng lồ này mạnh mẽ và khiếp người, đỉnh thiên lập địa như muốn xé rách vũ trụ vậy.

"Tiểu bối, ứng kiếp đi thôi!"

Côn đế quát lớn đồng thời vẫn ngâm tụng thần chú tiến hành kêu gọi để sinh linh mạnh mẽ không gì sánh được này mở mắt, ánh mắt sắc bén chấn động tâm hồn.

Ầm!

Sau đó, sinh linh này xuất thủ chộp về phía Thạch Hạo, bàn tay lớn nát trời, phá tan mọi ngăn cản, sức mạnh bá đạo tới tận cùng.

Thạch Hạo xuất kích, kiếm thai trong tay phát ra uy năng to lớn, nó lập tức to lớn dài tới ngàn tỉ dặm, quả thật muốn cắt đứt cả vùng vũ trụ lớn này!

Boong!

Nó phát ra tiếng leng keng đầy sắc bén chém lên trên móng vuốt lớn kia, tia lửa tung tóe, ký hiệu đại đạo tựa như thủy triều dâng trào rồi nổ tung ở nơi đây.

Lòng bàn tay của Thạch Hạo tê rần đồng thời thối lui vài bước nhìn kỹ bóng đen này, đây là một sinh linh nào đó ư, quá mạnh mẽ mà!

Với tu vi hiện tại của hắn thì đã vô địch trong Tiên vương, có thể tung hoành dị vực, sinh linh bình thường thì làm sao có thể ngăn được bước chân của hắn chứ, ngay cả Côn đế cũng không thể ngăn hắn được.

Thế nhưng, hiện giờ vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, sinh linh này mạnh tới phi thường, cần phải thủ thế chuẩn bị thật kỹ.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, hắn điên cuồng xuất kích, vả lại cũng chẳng hề sợ hãi gì cả, kiếm thai trong tay phát ra ánh sáng chói mắt chém về trước tựa như là một vị Đế giả cái thế phục sinh muốn càn quét tất cả địch.

Hắn không bảo lưu gì cả, bởi vì linh cảm tới sự nguy cơ.

Ầm ầm ầm!

Nơi đây rung lắc dữ dội, thiên địa tổn hại, một chiêu kiếm cắt đứt vũ trụ, hủy diệt không biết bao nhiêu thiên thể.

Thạch Hạo chém giết kịch liệt với bóng đen này.

Tuy rằng địch thủ mạnh mẽ thế nhưng hắn vẫn có thể thở dài một hơi, đối phương vẫn đang trong lĩnh vực Tiên vương, cũng không hề quá khác người.

Một đoạn thần chú lại vang lên.

Côn đế thi pháp tiếp tục kêu gọi bóng đen kia.

Quả nhiên, bên trong thần miếu màu vàng kia vang lên âm thanh kỳ bí, tiếp đó lại có một vệt bóng đen to lớn vô biên xuất hiện và đứng sừng sững trong vũ trụ.

Bóng đen thứ hai!

Việc này khiến Thạch Hạo biến sắc mặt, bên trong tòa miếu cổ màu vàng kia có thứ gì?

Ầm ầm!

Bóng đen thứ hai gầm thét, uy thế lan tỏa khiến sinh linh đỉnh cấp của các tộc đều run rẩy.

Tiếp đó là hắn vọt lớn, cũng không phải chém giết Thạch Hạo mà là dung hợp cùng với bóng đen đầu tiên kia và hòa làm một thể.

Ầm ầm ầm!

Côn đế tiếp tục kêu gọi, vẻ mặt vô cùng thành kính, dùng thần chú kêu gọi bóng đen xuất thế, lần lượt tổng cộng có tới tám bóng đen xuất hiện và dung hợp với nhau.

Trên thực tế, hắn còn muốn gọi bóng hình thứ chín ra nữa thế nhưng bóng này vừa hiện thì liền tản đi rồi tiến vào lại trong thần miếu màu vàng óng đó, không thể thành công được.

Sau khi tám bóng dung hợp với nhau thì uy thế tăng mạnh, quyền phong gào thét cày nát càn khôn!

Ngay cả Thạch Hạo cũng phải nghiêm nghị sắc mặt và ngập tràn vẻ cẩn thận, hắn dùng hết khả năng, vận dụng tất cả sức mạnh quyết chiến với bóng đen này.

Tám bóng đen dung hiợ làm một, quả thật đã trở nên mạnh mẽ thế nhưng cũng không có kinh khủng như trong tưởng tượng, loại bổ trợ này cũng chỉ có xu hướng trở thành pháp thể chân thực chứ không phải chồng chất sức chiến đấu.

Quả nhiên, cùng nhau đại chiến và khi Thạch Hạo đánh lên trên người nó thì tựa như đánh lên trên thân thể máu thịt vậy, cảm giác chân thật không gì sánh được.

Đồng thời, thân thể của sinh linh này rất mạnh mẽ, vững chắc bất hủ.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn đầy lạnh lùng, hắn đời nào sợ sinh linh này chứ, nên toàn lực tiêu diệt!

Ầm!

Bóng đen bị hắn đánh văng ra sau, thân thể dường như muốn tản đi.

Thế nhưng, thân thể chợt rung động và lần nữa ngưng tụ đầy chân thực, nó rít gào đánh tới Thạch Hạo.

Thạch Hạo bùng phát ra ánh vàng, toàn thân óng ánh, triển khai thần uy mạnh mẽ nhất, khủng khiếp vô biên, giơ tay nhấc chân tựa như đều có thể giết chết Vương Bất hủ.

Loại uy nghiêm to lớn này khiến quần vương đứng xung quanh khiếp sợ, Hoang quá mạnh mẽ, lại trưởng thành tới một bước này, đã có thể tiến lên con đường phá vương rồi.

Nhưng đáng tiếc, đó là một tuyệt lộ, từ trước tới giờ chưa một ai thành công cả.

Chư vương vững tin, Thạch Hạo đang đứng ở đỉnh điểm mà sinh linh hiện giờ có thể đạt tới, quả thật là một Tiên vương vô địch, như bình thường thì khó có đối thủ.

Cũng chỉ có nhân vật như Côn đế thì mới có thể chém giết hắn.

"Ầm!"

Sau khi Thạch Hạo phát điên và chém giết khốc liệt với bóng đen thì đã đánh cho bóng đen khổng lồ này không ngừng thối lui, đánh cho nó bay ngược về sau thậm chí còn tản đi thân thể.

Thế nhưng, về sau nó vẫn có thể gây dựng lại thân thể.

Thạch Hạo phát hiện sinh linh này rất đáng sợ, bóng đen này cũng đứng trong hàng ngũ vô địch trong Vương Bất hủ, bởi vì điểm đáng sợ nhất của nó chính là giết không chết.

Nói chính xác, không cách nào đánh tan pháp thể của nó được.

"Diệt cho ta!"

Thạch Hạo gào thét, sáu bí cảnh lớn đồng thời phát sáng, đặc biệt là Trên đầu ba thước có thần linh, con mắt người tí hon được bao quanh bởi tiên quang trên đỉnh đầu của hắn chợt óng ánh, lúc này chợt ôm lấy kiếm thai Đại La rồi tiến công điên cuồng.

Nó đột phá hạn chế của thời không, sông dài năm tháng đang chảy xuôi dưới chân của nó.

Phụt!

Có thể nói, đây là một loại tuyệt sát, người tí hon ôm lấy kiếm thai Đại La chém bay đầu lâu của bóng đen khổng lồ, đồng thời bồi thêm một kiếm chém đôi đầu lâu đang rơi xuống kia!

Loại thủ đoạn này khiến vẻ mặt của chư vương đều căng cứng khiếp sợ.

Bọn họ đang nghĩ, nếu như bọn họ tham chiến tì có thể tránh được người tí hon này không, phỏng chừng là không, sẽ bị trúng chiêu và bị người ta bổ lìa thân thể, xé rách nguyên thần.

Gào!

Nhưng mà, bóng đen kia rít lên một tiếng rồi lần nữa gây dựng lại, chẳng chút tổn thường gì.

Sự mạnh mẽ của nó không cần phải nói nhiều, đã xem như là một vị Vương Bất hủ vô địch, nhưng đáng sợ nhất của nó là bất diệt, liên tục sống lại.

Khỏe miệng của Thạch Hạo có máu tươi chảy ra, hắn ra tay tới mấy lần mà vẫn không thể đánh tan bóng đen này, cuối cùng chính mình cũng bị đối phương quét trúng một đòn và phụ trọng thương.

Nếu là những sinh linh khác thì quá nửa sẽ gặp nạn, ít nhất thân thể sẽ bị hủy diệt thế nhưng Thạch Hạo chỉ lảo đảo một cái, lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi lại tiếp tục tập trung vào cuộc chiến, cũng chưa hề chịu ảnh hưởng lớn nào.

"Lùi!"

Côn đế bỗng nhiên lên tiếng, báo cho các Vương Bất hủ rút lui thật xa nơi này.

Cùng lúc đó, chư vương cùng nhau đọc chú ngữ khống chế pháp lực vô thượng, bọn họ đã lùi lại đủ xa, tựa như muốn rời khỏi vùng sao trời này vậy.

Tòa thần miếu kia phát sáng tới cực điểm.

Bóng đen rít lên rồi đột nhiên thu nhỏ lại tiến vào bên trong miếu thờ.

Thạch Hạo cũng không có truy kích theo mà thần sắc trở nên nghiêm túc, bên trong miếu thờ kia có thứ rất khủng khiếp quấy nhiễu khí thế của hắn, khiến người vô cùng kiêng kỵ.

Thế nhưng hắn không có rút lui, vẫn muốn xem rõ ngọn ngành xem thử dị vực có lá bài tẩy đáng sợ ra làm sao?

Người tài ba thì gan sẽ lớn!

Hắn tự tin có thể tung hoành khắp thiên hạ, không một ai có thể ngăn cản được, chỉ cần không dính dáng tới Đế thì hắn có thể quét ngang tứ phương địch!

Ầm!

Đột nhiên, tòa thần miếu vàng óng kia rung chuyển và bóng đen này lại tái hiện, thế nhưng không còn khổng lồ như trước nữa mà trông rất bình thường.

Trong tay hắn có một vật chói lóa khiến người không cách nào nhìn thẳng được, kinh khủng vô cùng, loại uy thế đó khiến thần hồn người nhìn muốn nổ tung, không cách nào chịu đựng được.

Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, hắn híp mắt nhìn và rốt cuộc cũng biết được đó là thứ gì.

"Gần giống với thứ của Mai Táng địa!"

Cổ khí khởi nguyên, không ngờ lại là thứ này!

Đây chính là chí bảo của dị vực, cũng vì thứ này nên mới tạo ra được một giới này.

Nó tựa như là một thứ kim loại nào đó và cũng giống như ngọc thạch lưu chuyển hào quang chín màu, chói mắt và thần thánh, mưa ánh sáng vô tận vương xuống.

Nếu là người bình thường thì chỉ cần một hạt mưa ánh sáng này thôi cũng đủ khiến bản thân nổ tung, chết thảm ngay tại chỗ.

Vật này không thể chạm vào được!

Trong ngàn tỉ người thì cũng chỉ có một hai người mới có thể chạm vào được, như vậy sẽ có cơ hội trở thành tiến hóa giả siêu cấp vô thượng, ngày sau có thể thành tựu Vương Bất hủ.

Thế nhưng Thạch Hạo như đã miễn dịch, bởi vì từng được chiếu rương của Mai Táng địa rọi qua, tiếp xúc gần với nó và lần đó hắn đã sống sót.

Trải qua tai nạn đó nên thứ có hình chiếc rương trước mắt này không thể gây tổn thương cho hắn được nữa.

Đây là đòn sát thủ của dị vực, nếu như Vương Bất hủ bình thường bị thứ có hình chiếc rương này rọi trúng thì sẽ vô cùng nguy hiểm, chết ngay tại chỗ.

Cũng giống như Mai Táng địa, Táng vương cũng sẽ không dễ dàng chạm vào cổ khí khởi nguyên.

Ở dị vực cũng như thế, đây là thứ cấm kỵ.

Hiện giờ, bóng đen này cầm đại sát khí cấm kỵ này đánh giết Thạch Hạo, việc này quả thật được xem như là một loại tuyệt sát!

Nếu không phải Thạch Hạo năm xưa từng trải qua sự gột rửa của cổ khí khởi nguyên của Mai Táng địa, và gần như đã miễn dịch với nó thì hôm nay chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ bị tiêu diệt.

Chẳng trách những Vương Bất hủ kia đều bỏ chạy cả.

Ầm!

Đột nhiên, bóng đen kia tiến vào trong cổ khí khởi nguyên và chỉ còn sót lại thú này rơi thẳng xuống.

Thạch Hạo ngạc nhiên, hắn rốt cuộc cũng biết bóng đne này tới từ nơi nào, là ở trong cổ khí khởi nguyên này, là sinh vật không thuộc về một giới này?

Nó hẳn là được xây dựng từ một loại pháp tắc nào đó chứ không phải là sinh vật chân chính, có thể thấy được cổ khí khởi nguyên này khủng khiếp tới cỡ nào!

Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, đám người Côn đế của dị vực nghiên cứu cổ khí khởi nguyên cả ngàn tỉ năm, quả nhiên đã suy ra được chút cửa ngỏ và có thể gọi ra bóng đen này.

Dị vực có thể dựa vào món cổ khí này để tiêu diệt kẻ địch, chuyện này rất đáng sợ.

Thạch Hạo xoay người rời đi, hắn không dám tùy ý chạm vào món cổ khí này, luôn cảm thấy thứ này quá quái lạ nên không muốn dính dáng tới.

"Chạy đi đâu!" Chư vương dị vực gầm thét.

Đồng thời bọn họ ngâm tụng thần chú, triển khai bí pháp khống chế cổ khí khởi nguyên hòng dựa vào nó để giết chết Thạch Hạo.

Gào!

Bóng đen kia lại hiện ra, hai tay cầm lấy cổ khí khởi nguyên tiêu diệt về phía Thạch Hạo.

Cổ khí khởi nguyên phát ra ngàn tỉ luồng hào quang, dưới sự chiếu rọi của nó thì phàm là sinh linh đều phải lui tranh, nếu không sẽ bị giết chết.

Vẻ mặt của Thạch Hạo lạnh lùng tiến thẳng về một vị Vương Bất hủ, hắn có thể đối kháng được với loại ánh sáng kia và không hề bị ăn mòn nên đang mượn nhờ ánh sáng này để giết người.

"Ngươi!"

Vị Vương Bất hủ kia sợ hãi nhanh chóng bỏ chạy, hắn không phải sợ Thạch Hạo mà là sợ cổ khí khởi nguyên đang nằm trong tình trạng như thế này, nó đã bị kích hoạt và chùm sáng kia quá dọa người.

Phụt!

Sau cuộc quyết chiến mấy trăm kiếm thì đã bị Thạch Hạo giết chết, đầu lâu bị hắn cầm trong tay và giam cầm nguyên thần bên trong lại.

Rầm!

Hắn ném đầu lâu này về phía cổ khí khởi nguyên.

"A..." Vương Bất hủ hét thảm.

Xoẹt!

Thạch Hạo thu hồi hắn lại, kéo nguyên thần đã bị giam cầm kia ra rồi ném vào trong ao, bên trong đang có thần hồn của đám người Xích vương, Ngao Thịnh... Hắn muốn mang nguyên thần của tên này về để nghiêm cứu xem như thế nào.

"Vì sao không thể giết chết được hắn chứ?


Một ít Vương Bất hủ của dị vực chấn kinh.

"Hắn không hề sợ ánh sáng của cổ khí khởi nguyên ư, lẽ nào hắn được tạo nên từ đó?!"

"Trở lại!"

Đám Vương Bất hủ vẻ mặt lạnh giá cùng nhau khống chế thần chú, kêu gọi ra bóng đen cầm lấy cổ khí khởi nguyên đánh giết Thạch Hạo.

Lúc này, bóng đen phá điên liều mạng đánh giết Thạch Hạo, sợ hắn lại đi sắn giết các Vương Bất hủ khác nữa.

Tất nhiên bóng đen này có pháp lực vô biên, nên dưới sự liều mạng như vầy thì trong nhất thời Thạch Hạo khó có thể tránh thoát được, thậm chí sẽ xảy ra nguy hiểm.

Boong!

Cuối cùng, vạn bất đắc dĩ hắn đành phải đụng vào cổ khí khởi nguyên, tay nắm quyền ấn đấm mạnh, sử dụng kiếm thai chém giết.

"Hả?!" Hắn kinh sợ, bởi vì vào đúng lúc này thì hắn phát hiện trên chiếc rương này có một ít vết rạn gần như được mở ra!

Tình huống gì thế nào? Dị vực nghĩ mọi biện pháp thế nhưng không ngờ lại bị hắn mở ra một cách đơn giản như thế?

Thạch Hạo quá không tin tưởng, trên người hắn có hạt giống kia ư?

Kiếm thai Đại La ư, hẳn là không phải!

Vậy thứ đó là thứ gì?

"Giết!"

Thạch Hạo không dám ở lâu, hắn lo lắng khi chiếc rương này nứt ra và thứ bên trong chưa chắc đã là tạo hóa.

Hắn quyết định chém giết về một phương, phải giết chết Vương Bất hủ, kéo lấy mọi người cùng xuống nước.


===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện