[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1970 : Thiên đình mạnh mẽ.



Chương 1970 : Thiên đình mạnh mẽ.


"Liễu Thần!"

Thạch Hạo đứng trước cây liễu lớn màu đen, tâm tình của hắn khó mà bình phục lại được, Liễu Thần lại dùng phương thức này để tiến vào vùng đất chung cực.

Liễu Thần chân chính của hiện tại đang làm gì, đang huyết chiến hay là bị vây khốn trong vùng đất hắc ám rồi? Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng chập trùng, ước ao có thể giết thẳng tới đó ngay lập tức.

Liễu Thần, phong hoa tuyệt đại, có đại khí phách!

Thạch Hạo không thể không thán, bất kể là quá khứ hay là hiện tại, Liễu Thần vẫn khác với tất cả mọi người!

Bỏ qua thể xác và rồi nguyên thần tiến thẳng vào hắc ám, cứ thế giết thẳng tới, Liễu Thần vẫn có phong thái xuất chúng như trước kia, loại quyết đoán này ai có thể so sánh được.

Ầm ầm!

Bên trong Giới hải ầm ầm sóng biển, một cơn bão hắc ám đột kích, lần này vô cùng kinh khủng đã bao phủ lên trên hòn đảo này.

Đó là quy tắc, là trật tự, phù văn đại đạo cuộn trào mãnh liệt trong đại dương đen ngòm và quét qua hòn đảo này.

Thạch Hạo yên lặng đứngn ơi đây, hiện nay hắn mạnh tới mức có thể chống cự trực diện với cơn bão hắc ám ở mức độ này, mặc cho nước biển đánh tới, mặc cho cơn lốc hắc ám quét trúng cơ thể.

Hắn chẳng hề lay động chút nào, nếu như là Tiên vương bình thường khác thì đã bị chia năm xẻ bảy rồi.

Con bão táp hắc ám này quấn theo ô số ký hiệu đại đạo quét về cây liễu, mưa to rào rào, sấm vang chớp giật, quả như diệt thế vậy.

Thạch Hạo lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.

Ầm!

Đột nhiên, gốc liễu thức tỉnh, sau khi gặp phải công kích thì ánh đen toàn thân nó sáng rực, tinh vấn xung quanh bị quấn lấy, bị vô số xích thần trật thự bao vây.

Thân cây thông thiên này rung lắc, hàng ngàn hàng vạn cành cây màu đen căng dài thẳng tắp tựa như vô số quy tắc thần mâu đâm về phía cơn bão táp kia.

Nó thức tỉnh, quả nhiên đã có linh tính và đản sinh ra nguyên thần mới đồng thời rất mạnh mẽ, phá tan bão táp hắc ám mà bản thân cũng không bị xung kích gì cả.

Loại thủ đoạn này, hơn xa Tiên vương bình thường!

Thạch Hạo cũng không lấy làm ngạc nhiên gì, Liễu Thần vốn là Tiên vương, tới tầng thứ này một khi rơi vào trong hắc ám, nguyên thần chân chính rời khỏi thân thể thì việc tái sinh một nguyên thần mới thì làm sao có khả năng sẽ yếu chứ?

Nên biết, đây chính là tiến hóa giả siêu cấp được bồi dưỡng từ thân thể Tiên vương, hơn trăm vạn năm tới nay thì đạo hạnh của nó chắc chắn đã tăng nhanh như gió, thành tựu kinh người.

Trên thực tế, những sinh linh rơi vào trong hăc ám ở Giới hải này, phàm là Tiên vương sau khi thức tỉnh lại trong cơn tịch diệt thì tu vi cũng không hề kém so với khi còn sống.

Tiếp đó, ầm, hàng ngàn hàng vạn cành cây màu đen đâm thẳng tới Thạch Hạo, ánh đen đại thịnh, pháp tắc cuộn trào, khí tức mạnh mẽ tới cực đỉnh!

Thạch Hạo chớp mắt vung tay phải về trước, vô số xích thần trật tự màu vàng tựa như là những cành liều vàng đâm thủng hư không, tiến lên nghênh đón.

Đây chính là pháp môn Liễu Thần chính tông, hoàn toàn giống với bảo thuật mà đối phương đang triển khai!

Ầm!

Hai bên va chạm kịch liệt với nhau, Thạch Hạo vẫn chẳng hề nhúc nhích gì cả thế nhưng Liễu Thần hắc ám lại chấn động, hiển nhiên nó rất giật mình, đối phương lại đang dùng đại pháp rất giống nó phá tan thế tiến công của mình.

"Ngươi là ai?" Liễu Thần hắc ám phát ra sóng thần niệm, xích thần trật tự đầy trời, toàn bộ cành liễu đều múa máy, khí tức bàng bạc tới dọa người.

Đây là một vị cao thủ tuyệt thế sánh vai bá chủ, nó có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không hổ là hắc ám thân của Liễu Thần.

"Là người thân, là đệ tử của ngươi kiếp trước." Thạch Hạo nói, trong lòng hắn Liễu Thần chính là thân nhân của mình, là sư tôn của mình, đã từng dành cho hắn quá nhiều điều tốt.

"Thạch thôn, Thạch Hạo?" Liễu Thần hắc ám mang theo giọng điệu ngờ vực, phát sinh loại nghi vấn như vầy.

Hai mắt của Thạch Hạo tăng vọt thần quang vì kinh hãi, Liễu Thần hắc ám này lại hiểu được những chuyện này, ký ức của nó vẫn có của kiếp trước ư?

"Uhm, ta là Thạch Hạo, từng sinh sống với Liễu Thần ở Thạch thôn." Thạch Hạo nhớ lại đoạn năm tháng đã từng đó, đã không thể quay trở về được nữa, thời đại kia, hắn vẫn chỉ là một đứa bé mà Liễu Thần thì là một gốc cây cháy đen và chỉ còn mỗi một cành liễu xanh mơn mỡn, nó thức tỉnh từ trong tử cảnh và bắt đầu lại từ đầu.

Trái ngược với trăm vạn năm tháng qua thì nơi đó cũng chỉ có chừng mười mấy năm, trong cuộc sống của Thạch Hạo bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi, thế nhưng đã lưu lại ấn tượng không cách nào xóa nhòa cho Thạch Hạo, ảnh hưởng tới cả một đời của hắn!

"Là ngươi!" Cành cây trật tự màu đen bay múa đầy trời nhẹ nhàng buông xuống, nó trầm mặc rất lâu rồi mới nói: "Trước kia nơi này có một tấm bia đá phong ấn lại dấu vết nguyên thần, ghi lại đơn giản một vài chuyện của ngày xưa."

Thạch Hạo nghe thế liền hiểu rõ, gốc liễu hắc ám này biết được một ít chuyện của kiếp trước!

Bởi vì, Liễu Thần chủ động rơi vào hắc ám chứ không phải bất ngờ gặp nạn, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ và lưu lại một ít tin tức cho nguyên thần sau này sinh ra.

Cuối cùng, gốc Liễu Thần rời đi với Thạch Hạo!

Tuy rằng không phải là Liễu Thần của trước kia, nguyên thần đã không phải thế nhưng Thạch Hạo vẫn có một loại cảm tình rất đặc biệt với nó, coi nó như là người thân của mình.

Chính như Hỏa Linh Nhi hắc ám của hiện tại, bản tính không đổi, tính cách rất giống với đời trước, Liễu Thần hắc ám này cũng như thế, huống hồ nó còn có một phần ký ức của kiếp trước.

Cùng là một bộ thân thể thế nhưng lại thay vào một nguyên thần khác, quả thật có thể gọi là kiếp trước kiếp này!

Thế nhưng, chung quy lại vẫn không phải là Liễu Thần của ngày xưa nên Thạch Hạo cũng không đối xử hoàn toàn như Liễu Thần chân chính được, nếu như là người đã từng kia thì hắn sớm đã không cách nào kìm nén được, sẽ không để ý tới bộ mặt Tiên vương mà lăn dài nước mắt, khi đó nhất định sẽ biểu lộ rõ chân tình.

Hiện tại hắn là Tiên vương, đối phương cũng là Tiên vương, đôi bên có quan hệ thân mật và cũng rất phức tạp, trong tình thân mang theo một chút xa cách.

Dọc theo đường cũ trở về, mượn nhờ sức mạnh của trận pháp, Thạch Hạo mang dẫn theo một cao thủ tuyệt thế quay trở lại thế nhưng cũng tốn thời gian cực lâu, bởi vì có một đoạn lộ trình không thể nào thông qua trận pháp được, tính theo thời gian bay tới đây thì cũng cần phải tới hai vạn năm.

Nếu như sinh linh ở bên ngoài Giới hải mà biết được chuyện này thì nhất định sẽ khiếp sợ, ngay cả Tiên vương cũng cần phải phi hành lâu như thế thì vùng đất kia sẽ kỳ lạ tới mức nào chứ?!

Vừa đi vừa về cũng đã hơn vốn vạn năm, khi Thạch Hạo lần nữa trở về Tiên vực thì đã gợi ra sóng lớn cực lớn.

Hắn biết mất ở Giới hải bốn vạn năm nên từng gợi ra phong ba không hề nhỏ, có vài người cho rằng khả năng hắn đã giết thẳng vào nơi sâu nhất của Giới hải, sẽ không quay về nữa.

Thậm chí có người bi quan nói rằng, Hoang quá tự phụ nên khả năng đã chết ở nơi sâu trong Giới hải rồi.

Thiên đình chấn động, không ai không mừng rỡ.

Các lộ Tiên vương dồn dập tới thăm.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Liễu Thần hắc ám thì rất nhiều người đều chấn kinh và kiêng kỵ, cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ của nó, là một vị bá chủ!

Đồng thời cũng có người nhận ra nó, rất giống với Tổ tế linh ngày xưa!

"Đạo hữu, lẽ nào nó là?" Có người hoài nghi.

"Chính xác, đó là Tổ tế linh!" Thạch Hạo gật đầu xác nhận.

Mấy người khiếp sợ rồi há miệng nhưng có chút chần chờ, nhắc nhỏ Thạch Hạo đây là một sinh linh đã rơi vào hắc ám, nếu như muốn gây rối thì sẽ rất đấng sợ.

Đồng thời, trên người của sinh linh như vầy sẽ không ngừng lan tỏa vật chất hắc ám, đó là thứ ôi nhiễm và sẽ ăn mòn những sinh linh khác ở Tiên vực..

"Nó cũng giống như Hỏa Linh Nhi vậy, đều rơi vào hắc ám và tiêu hao sạch vật chất hắc ám kia, bản thân đã trở thành tiến hóa giả siêu cấp, y như là Du Đà của dị vực vậy, các ngươi từng chiến đấu qua với hắn và lúc đó từng cảm nhận dược vật chất hắc ám không?" Thạch Hạo nói.

Mặc dù chư vương rất kiêng kỵ hắn thế nhưng vẫn lần lượt tham dò Liễu Thần và xác thực không hề cảm nhận được sức mạnh của hắc ám ăn mòn.

Bất kể nói gì, có một vị bá chủ Thạch Hạo ở đây thì những người khác không thể không nể mặt mũi.

Bọn họ tin tưởng Thạch Hạo, bởi vì trong bảy mươi ấy vạn năm tới giờ Thạch Hạo đã giết nên uy danh vang dội, lập nên chiến công hiển hách, một mình hắn ngăn cản cả bạo loạn Giới hải, chém giết bá chủ, đánh gục cường giả khắp mọi nơi.

Nếu như hắn có vấn đề gì đó thì chắc chắn sẽ không liều mạng như vậy.

Mấy ngàn năm sau lại bùng phát thêm đợt hắc ám, một nhóm lớn sinh linh từ trong Giới hải trở về đã lạc lối, dưới dự dẫn dắt của một ít vương giả kinh khủng đã giết hướng Tiên vực.

Liễu Thần hắc ám nghênh chiến, cùng với Thạch Hạo xông lên trươc nhất, tự bản thân nó đã chém giết một bị bá chủ và lập đại công to lớn!

Trận chiến này kéo dài rất nhiều năm, chém giết không ngừng nghỉ, mãi cho tới khi chém sạch kẻ xâm lấn thì lúc này mới dừng lại.

Trải qua từng đợt xung kích thì Tiên vực đã gặp tổn hại, nơi được gọi là cửa ải cổ của khu vực biên giới đều đã sụo đổ cả.

Hiện giờ tiến vào Tiên vực dị vực đều rất thuận lợi!

Hạ giới cũng như thế, bất luận thiên địa có hoàn thiện hay là không, có khiếm khuyết hay là không thì cũng không thể ngăn cản được bước chân của Tiên vương nữa rồi.

Cửu Thiên thập Địa, tất nhiên là nơi đáng buồn nhất.

Năm đó, khi Thạch Hạo trốn ở bên trong mười vệt vết tích luân hồi thì đã phát hiện ra, một giới này đã bị vương giả hủy diệt hoàn toàn, sinh linh các tộc đều phải nán lại ở các ngôi sao.

Bởi vì, có một ít thông đạo để vương giả trở về đều được bố trí ở cửu Thiên thập Địa, ví như nơi Mộ tiên chẳng hạn.

Những cường giả này, có bảo vệ giới này và cũng có ăn mòn giới này.

Thạch Hạo tiến vào Tiên vực đã hơn bảy mươi vạn năm, năm tháng dài đằng đằng trôi qua thành ra những thông đạo giữa chư thiên gần như đã nối liền.

Ngày xưa các giới đều phòng bị lẫn nhau, từng bên đều trấn áp thông đạo đồng thời cũng không muốn sinh linh của Giới hải phát hiện, không muốn bị công kích.

Thế nhưng lúc này đã không cần thiết phải như thế nữa, bởi vì, sinh linh trong Giới hải đã khóa chặt các giới từ lâu, sau khi trở về thì cũng từ từ mô phỏng và định vị lại tọa độ của các nơi rồi.

"Có con đường không hề dễ đi thế nhưng đại đa số đều đi rất dễ, chuyện này có ý nghĩa rằng, chư thiên sẽ đại loạn thôi!"

Thạch Hạo than thở.

Đây là một chuyện rất hiển nhiên, các giới qua lại vô cùng dễ dàng, đôi bên khai chiến với nhau và khai chiến với cả Giới hải nữa, càng ngày càng dễ dàng hơn!

Mấy vạn năm sau đó, Thạch Hạo vẫn đang tích tụ sức mạnh, đang suy tư phương pháp để phá Vương thành Đế!

Hiện giờ, Thiên đình đã đủ mạnh, có Thạch Hạo tọa rấn, lại tiếp đón thêm Liễu Thần hắc ám nữa, có hai đại cao thủ tuyệt thế như vầy thì ai dám chạm trán chứ? Vả lại còn có đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim nữa thì mạnh càng thêm mạnh.

Đương nhiên, nếu như gộp chung thú cưỡi của Thạch Hạo là Hống lông vàng nữa thì thực lực của Thiên đình mạnh tới dọa người.

Ầm!

Ngày hôm đó, tổ địa của Thiên Giác nghĩ truyền tới âm thanh rung chuyển kịch liệt đầy khủng khiếp, một con kiếm vàng óng khổng lồ vô biên, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng bùng ra ánh sáng vô lượng, nó từ bên trong vùng đất đại hung lao lên và soi sáng muôn phương.

Sức lực mạnh mẽ nhất!

Rất nhiều Tiên vương bị đánh thức bởi vì nguồn sức mạnh kia quá mạnh mẽ, chấn động cả Tiên vực!

Thiên Giác nghĩ xuất quan và nó đã thành công, hiện giờ đã ngang cấp với Thập hung, thân thể vô địch, nguyên thần chỉ hơi kém Tiên vương một chút mà thôi.

Thế nhưng, Thập hung được gọi là Thập hung chính là bởi vì bọn chúng đủ mạnh mẽ, nếu như đấu sức với Tiên vương thì tuyệt đối không hề thu thiệt, đều có lá bài tẩy cũng như bản lĩnh của riêng mình.

Bọn chúng chính là một tồn tại đặc thù, một khi 'hung dữ' thì không thể chống đỡ, ngay cả Tiên vương cũng phải e dè.

Ví dụ như Thiên Giác nghĩ, sức lực của tộc này được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ, thứ được gọi là dốc hết toàn lực thì có thể gắng gượng đánh nổ đối thủ, đương nhiên điều quan trọng nhất chính là, thiên chất đặc thù của Thiên Giác nghĩ chính là cuồng hóa, một khi bị chọc giận và rơi vào cảnh giới điên cuồng thì thực lực của bọn chúng sẽ tăng mạnh, bao gồm sức mạnh nguyên thần cũng được tăng lên một đoạn dài.

Năm đó khi Thạch Hạo lần đầu tiên nhìn thấy dòng dõi Thiên Giác nghĩ thì đã lĩnh giáo qua, biết được loại hoàn cảnh kia là như thế nàol

Thiên Giác nghĩ đã thành công, thực lực tăng mạnh chẳng hề thua kém ba của mình rồi!

Với thực lực hiện giờ của nó thì đủ để thay thế cho lão Thiên Giác nghĩ trong Thập hung ngày xưa.

"Rất tốt, chúng ta lại có thêm một vị cao thủ cấp bậc Tiên vương nữa rồi, chờ sau này khi ta lần nữa tiến vào dị vực thì không cần phải gấp rút rút lui nữa, dẫn theo chư vương quét ngang bọn chúng!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Hắn, Liễu Thần, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Hống lông vàng, hơn nữa hiện giờ có thêm Thiên Giác nghĩ, nếu như tất cả cùng lên đường thì tuyệt đối là một nguồn lực lượng kinh khủng.

"Ta cũng phải đột phá!" Xích Long hét lớn.

Đám Mục Thanh, Lôi linh, hoàng điệp... đều trầm mặc, bọn họ đều đang khổ tu để tiến lên cảnh giới cao hơn, thế nhưng cũng chỉ biết thở dài, việc này quá khó khăn.

Thiên Giác nghĩ trở lại và nhờ Thạch Hạo thả ra Hạc Vô Song, nó muốn quyết chiến với kẻ này.

Thạch Hạo gật đầu, hắn biết, đây là chấp niệm của Thiên Giác nghĩ, nó gần như run rẩy toàn thân, nếu như không phải chính diện đánh bại tên Vương Bất hủ này thì cả đời này của Thiên Giác nghĩ cũng không thể tiêu tán được.

Hắn thả ra nguyên thần của Hạc Vô Song đồng thời nhờ Liễu Thần hắc ám đi cùng để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muón.

"Tiểu Hạo, người đệ đệ của con tới giờ vẫn chưa có tung tích gì à?" Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên đứng trong thạch thất hỏi Thạch Hạo, trên mặt mang theo vẻ ưu lo.

Ông lão này rất lo lắng, muốn biết Tần Hạo hiện giờ ra làm sao rồi.

Tuy rằng khi Tần Hạo còn nhỏ thì hắn không có tiếp xúc qua thế nhưng dù sao cũng là cháu trai của hắn, máu mủ tình thân thì sao không để ý chứ?

"Con cũng đang tìm và cũng từng suy diễn qua, thế nhưng lại bị sương mù cản trở, quá nửa dính tới cấp độ Tiên vương rồi, có người ngăn cản chứ không sống hay chết thì cũng đã tìm được rồi." Thạch Hạo cau mày.

Trong lòng hắn có một loại suy đoán, khả năng có quan hệ với Trường Sinh họa!

"Đứa cháu trai của ta không biết ra làm sao rồi, còn có Tử Lăng, Vân Hi... nữa chứ, không biết có khỏe hay không?" Lời nói của Thập ngũ gia run run, hắn rất nhớ những đưa con cháu này của mình.

"Cũng khỏe ạ!" Thạch Hạo liếc nhìn về tổ phụ của mình, nói: "Ông nội, con đã phong ấn bọn họ lại cả rồi, đã đưa vào trong ranh giới mà ngay cả Tiên vương cũng không thể suy diễn cũng như không dám dễ dàng đụng vào, sợ những vương giả khác biết được."

Những người kia đều đã bị phong ấn và Thạch Hạo cũng không có dự định để bọn họ xuất thế, bởi vì, thiên hạ ở đời này quá loạn, cuộc tính sổ lớn hắc ám này quá kinh khủng, hơn nữa càng ngày càng đáng sợ hơn.

Những người kia hầu như tuổi thọ đã hết, tuy rằng có thể trường tồn trong Tiên vực đầy đủ vật chất bất tử này, thế nhưng một khi tai họa ập xuống thì sẽ gặp nạn ngay.

Hắn thậm chí còn suy nghĩ có nên phong ấn một phần nhân mã của Thiên đình hay không, để tránh né đại kiếp nạn kinh khủng trước nay chưa từng có sắp sửa xảy ra này.

"Thật là nhớ bọn chúng mà, đứa chắt của ta..." Ông lão thổn thức, quả thật rất nhớ những người kia.

"Tiểu Thạch có lẽ sẽ xuất thế thôi, con đã đánh thức nó từ lâu rồi và đang tu luyện ở trong ranh giới này, nếu như có thể trở thành Tiên vương thì sẽ tới giúp chúng ta!" Thạch Hạo nói.

"Cái gì? Đứa chắt của ta... Tốt, quá tốt mà!" Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên mừng rỡ.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện