Chương 1980 : Giết tới mức cả thế gian không người dám xưng tôn.
Trong chốc lát mà Thạch Hạo đã đả thương ba bá chủ, sức chiến đấu này kinh khủng tới mức nào vầy? Hết thảy Vương Bất hủ cùng Tiên vương sa đọa ở xung quanh đều sợ hãi không thôi.
Côn đế ôm lấy cánh tay cụt thối lui, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bồ Ma vương sợ hãi lướt người sang ngang, nửa người đều là vết máu.
Đao vương là thê thảm nhất, thiên đao sáng bóng như tuyết đã bị một chưởng của Thạch Hạo đánh vỡ, hơn nữa bản thân còn bị chém bay đầu lâu, máu tươi phun trào phơi thây trên đất.
Đầu lâu của Đao vương bị Thạch Hạo cầm trong tay, nguyên thần của hắn muốn chạy trốn cũng không được nữa, bởi vì đã bị giam cầm ở bên trong.
"Hoang, ngươi..." Đao vương tức giận lẫn sợ hãi, hắn có thân phận cỡ nào chứ, tung hoành trong Giới hải, được mênh danh là bá chủ thế nhưng lại bị người chém bay đầu lâu và nhục nhã khi bị cầm trong tay.
Với hắn thì đây là đại sự không cách nào tưởng tượng ra được, cả da đầu tê dại cùng sợ hãi, thực lực của Hoang lại mạnh mẽ như thế ư?
Sớm biết như vậy thì dù thế nào cũng sẽ không xuất thủ, sau khi tới đây lại còn nhằm vào mkột nhân vật khủng khiếp cực điểm như vầy, thật sự không quá sáng suốt mà.
Nhưng, giữa thế gian này có sinh linh mạnh mẽ như thế ư, sức chiến đấu như vầy đã vượt qua khỏi cực cảnh, đáng lý không nên xuất hiện mới đúng, dù cho là Đồ tể, Dưỡng kê sẽ có thủ đoạn như vầy ư?
Đao vương sợ hãi, chẳng lẽ nói, Hoang đã đột phá thành công, đã phá tan Vương cảnh và bước lên con đường thành Đế?
"Hoang, ngươi... đã thành công ư?!" Lời nói của hắn run run.
"Ồn ào!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Tiếp đó, bốp, đầu lâu của Đao vương hóa thành một đám mưa máu do bị Thạch Hạo đánh nổ tung, một chùm ánh sáng nguyên thần lao ra hòng chạy trốn.
Nhưng mà, tới một bước này thì hắn có thể đi được ư?
Năm ngón tay của Thạch Hạo xòe ra rồi bắn ra năm luồng cầu vòng giam cầm lấy hư không trong thiên địa này, cố định hắn ở nơi đó rồi ném thẳng vào trong ao pháp tắc của chính mình.
Một đời bá chủ cứ thế bị trấn áp.
Chung quanh đều yên lặng như tờ, quá chấn kinh, chỉ vừa mới bắt đầu chém giết mà đã có kết quả như vầy rồi.
"Vạn vực trong chư thiên, vô tận quy tắc, đạo của ta vĩnh viễn hưng thịnh!" Bồ Ma vương gào thét đánh tan sợ yên tĩnh, hắn phát điên, đầy trời xung quanh đây đều là những sợi bông xơ màu trắng.
Hạt giống bồ công anh, bất kỳ một hạt nào sau khi cắm rễ thì cũng có thể phá hủy ngân hà, đây chính là thủ đoạn của Bồ Ma vương để rút lấy đạo quả tinh khí thần của kẻ địch.
Ầm!
Thiên địa nổ tung, vô số hạt giống bồ công anh hóa thành ký hiệu đại đạo cắt lìa vũ trụ và nhấn chìm lấy Thạch Hạo, tiêu diệt ngược trở lại.
Bồ Ma vương là bá chủ, hắn đang vận dụng thần thông chung cực của mình, mỗi một hạt giống trắng như tuyết này đều ẩn chứa một vệt tinh huyết của hắn, hắn đang dùng mệnh để đánh cược.
Bởi vì hắn đã linh cảm được sự đáng sợ của người trẻ tuổi này, hoặc là hắn đã thật sự đột phá Vương cảnh, nếu không làm sao sẽ có sinh linh mạnh mẽ như vầy chứ.
Chỉ vừa đụng nhẹ một cái thì đã có thể đánh giết bá chủ, đã vượt qua hàng loạt lời đồn thần thoại, hoàn toàn không phải sinh linh cùng một cấp độ vưới bọn hắn.
Ầm!
Bên ngoài thân thể Thạch Hạo chợt dựng đứng ánh lửa hừng hực, quá chói lóa, hư không bị đốt cháy cho sụp đổ, vùng vũ trụ lớn này đang gào thét, run rẩy, vặn vẹo.
Đây là tiên diễm vô thượng, phàm là những hạt giống bồ công anh nào tiếp xúc với bên ngoài cơ thể hắn thì đều bị đốt cháy, dù cho có hóa thành ký hiệu đại đạo thì cũng lan tỏa, khói màu ngập trời.
"Con đường Đế, ngươi... thật sự phá tan Vương cảnh rồi!" Bồ Ma vương hét lớn.
Vẻ mặt của hắn trắng bệch, thân thể khôi ngô to cao không ngừng lảo đảo thối lui, hắn cảm giác được tinh huyết vĩnh cữu của mình đang dần mất đi, đã bị ánh lửa kia nuốt sạch.
Tinh huyết của bá chủ há lại dễ bị tiêu diệt như thế ư, đặc biệt ký hiệu đại đạo còn dung hợp thành một thể, lúc tiêu diệt địch thủ thì uy lực vô tận, nhưng hiện giờ lại bị Hoang đánh tan.
Xoẹt!
Cũng trong lúc đó, cánh tay phải của Thạch Hạo phát sáng tựa như đã đồng hóa thành một thanh kiếm thai, óng ánh chói mắt, tiếp đó hắn bổ thẳng về phía Bồ Ma vương.
"A..."
Bồ Ma vương hét lớn chấn động cả vũ trụ này, tinh không đang nứt toác, hắn phải liều mạng, bởi vì hắn biết sự ngang ngược của đối phương, tàn nhẫn không gì sánh bằng.
"Phụt!"
Đáng tiếc, sự phản kháng của hắn chỉ tổ phí công, hàng loạt phù văn bị dập tắt, ký hiệu đại đạo hộ thể của hắn bị chém trăm ngàn lớp, thân thể lộ ra ngoài, máu tươi tung tóe, đã bị Thạch Hạo chém bay.
Bồ Ma vương hét thảm thiết không cách nào tránh né được, tên kẻ địch này hoàn toàn khác biệt với toàn bộ đại kịch mà bản thân hắn từng gặp trươc đây, quá mạnh mẽ, vượt qua lĩnh vực Tiên vương.
Hắn gào thét mang theo lòng không cam, mang theo tuyệt vọng, bắt đầu từ đỉnh đầu rồi lan tràn xuống phía dưới, hắn bị Thạch Hạo bổ làm đôi, ngay cả nguyên thần cũng như thế.
Bồ Ma vương hét thảm, vết tích nguyên thần muốn dung hợp làm một, hắn tin tưởng có thể phục hồi lại như cũ, bởi vì thần hồn của Tiên vương là vĩnh hằng bất diệt.
Nhưng, chuyện tiếp theo đã cắn nát đầy vô tình hi vọng của hắn, Thạch Hạo chập ngón tay như kiếm rồi không ngừng chém tới, ánh sáng hừng hực đều rơi lên trên vết tích nguyên thần này.
Vết tích được mệnh danh là bất diệt cứ thế tan rã rồi nổ tung.
Bồ Ma vương hình thần bị diệt ngay tại chỗ, thân thể hóa thành tro tàn, nguyên thàn tản làm mưa ánh sáng rồi bốc cháy hừng hực bao phủ cả vùng vũ trụ này.
Thiên địa rung lên bần bật, dị tượng quá kinh người.
Dưới sự bao trùm của bàn tay Thạch Hạo thì những cảnh tượng kỳ lạ kia đều biến mất sạch sẽ, không dám hiện ra nữa.
Một vị bá chủ cứ thế bị tiêu diệt, thật sự đã khiến cho mỗi một vị vương giả đều ngây dại.
Nhưng mà, lúc này Thạch Hạo chợt lảo đảo một cái, hắn tựa như có chút suy yếu, trên người tràn ra đầy vết máu từ những vết rạn nứt trên người, thân thể hắn tựa như đồ sứ khi bị trúng một đòn nghiêm trọng vậy, sau khi vỡ vụn thì lại gắn ghép lại với nhau.
Đó là bởi vì, lúc hắn độ kiếp thì đã gặp phải sức mạnh hủy diệt không tài nào tưởng tượng ra được.
Hắn cưỡng ép dung hợp thần và thân, loại lột xác đầy dữ dội này thật sự rất thô kệch, tựa như một tác phẩm nghệ thuật lúc vừa mới được khắc thành, được nghệ nhân cẩn thận điêu khắc từng li từng tí, dùng mọi công sức để hoàn thành thế nhưng bất chợt lại dùng búa lớn gõ mạnh, điên cuồng như lôi đình.
Loại biến đổi này quá khủng khiếp và Thạch Hạo không hề bỏ mạng, có thể sống thì đúng là kỳ tích!"
Chủ yếu là bởi vì, tiên đan vô thượng được luyện thành từ tam sinh dược đã phát huy tác dụng cực lớn, bảo đảm cho vết tích nguyên thần của hắn bất diệt, dù cho có vỡ vụn thì cũng có thể sắp xếp lại cùng nhau.
Nếu không phải như vậy thì Thạch Hạo đã bỏ mạng, chết ở nơi đây rồi.
Khi suy nghĩ thật kỹ, tam sinh dược kia không chỉ là thời cơ để Tam Tạng, Thần Minh thành vương mà còn dùng để cứu mạng Thạch Hạo, giúp hắn hoàn thành một việc đầy dũng mãnh như vầy.
Nhưng mà, trọng thương cũng là trọng thương, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể sẽ giải thể.
Bởi vì, thần kia tuy rằng đã nhập thể và bước đầu dung hợp vói thân thể nhưng cũng không phải là hoàn toàn, vẫn còn trong quá trình xung đột đầy kịch liệt, chỉ cần sơ sẩy một cái thì sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Nhưng Thạch Hạo có tự tin, nếu như hắn gắng gượng không bỏ mạng thì sau đó sẽ là trời cao biển rộng.
"Giết, cùng nhau tiến lên, thừa dịp đạo hạnh của hăn chưa vững chắc, giết hắn!"
Côn đế hét lớn tựa như phát điên.
Bởi vì, hắn như muốn điên dại, một Tiên vương tuổi còn trẻ như vầy mà đã phá tan Vương cảnh, đánh tan thần thoại không hề xảy ra từ vạn cổ tới nay, vượt qua chư vương.
Việc này khiến hắn không cách nào tiếp thu được, không thể nào tin tưởng được.
Bất kể là hắn hay là Bồ Ma vương, hoặc là Vô Thương cũng như bá chủ Giới hải Cù Xung, tất cả đều cười khẩy xem Thạch Hạo vượt ải chỉ là một trò cười, cảm thấy hắn chắc chắn sẽ thất bại.
Cũng chính vì như thế nên bọn họ mới tới đây, muốn thừa dịp đối phương thất bại gặp phải trọng thương để ra tay giết chết hắn.
Nào nghĩ tới, bọn họ lại chứng kiến một kỳ tích, một sự kiến lớn khó mà tin được lại phát sinh ngay trước mắt bọn họ, Hoang đã lật tung toàn bộ tưởng tượng của bọn họ, không ngờ lại thành công rồi.
"Giết nào!"
"Giết, không cho hắn cơ hội lấy hơi, không nên để hắn chạy thoát rồi vững chắc cảnh giới, hiện giờ là cơ hội duy nhất!"
Một ít Vương Bất hủ hét lớn điên cuồng vồ giết tới.
Bọn họ sợ hãi, Hoang nếu là quật khởi thì tuyệt đối sẽ đánh tan mọi cân băngg từ cổ chí kim này, chỉ dựa vào thực lực đã vượt qua Vương cấp thì đã đủ quét ngang các lộ thế lực rồi.
Ngày sau, nếu như lại khai chiến với hắn thì chẳng có chút bất ngờ gì sẽ xảy ra, ai giao thủ với hắn thì đều phải chết, sẽ bại vong.
"Giết!"
Mấy vị bá chủ đồng loạt xuất kích không hề bảo lưu gì cả, mà Tiên vương sa đọa, Vương Bất hủ xung quanh cũng đều như thế, tựa như nổi cơn điên dùng mọi khả khả để giết chết hắn.
Bọn họ đều hiểu, chuyện này sẽ ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, chỉ có liều mạng thì mới có thể kiếm được chút hi vọng sống, nếu không, ngày sau Hoang quân lâm thiên hạ thì ai cũng không thể ngăn cản được nữa.
Hôm nay, bọn họ tới đây là để săn giết Hoang, muốn tiêu diệt hắn, nhưng ai ngờ tới lại chứng kiến một kỳ tích cả vạn cổ chưa hề có này.
Với bọn họ, đây là tai ương!
Thế nhưng, trăm nghìn vạn năm sau thì đây sẽ là một thịnh thế huy hoàng của những người đời sau, chứng kiến sự quật khởi của Đế, đây là đại sự chấn động cả lịch sử!
Những người như bọn họ đã trở thành khung nền, đặc biệt là bá chủ sẽ tô điểm cho vẻ đáng ghét của mình, sự săn giết của bọn họ chỉ có thể khiến Đế giả càng thêm huy hoàng hơn, khiến cho truyền thuyết càng thêm kinh tâm động phách hơn.
Vì lẽ đó, đám người phát điên, công kích đầy liều mạng.
Chư vương của Tiên vực đứng xa xa đều ngây dại, ai có thể nghĩ tới sẽ có một kết quả như vầy chứ?
Dưới góc nhìn của bọn họ, vừa nãy Thạch Hạo chắc chắn phải chết, không phải bọn họ không muốn cứu mà thật sự không thể ra sức được, bản thân của bọn họ còn bị giết tới mức tổn hại, có vài người còn bị trấn áp cả thần hồn nữa, thế nhưng sau cùng lại có kết quả như vầy, Hoang dựa vào chính mình, chỉ một mình mà đã săn giết ngược lại chư vương dị vực.
Trong chiến trường, chí cường giả trẻ tuổi kia đang quét ngang quần vương, dù cho hắn đang bị thương bất cứ lúc nào cũng sẽ tan rã, hình thần đều diệt, thế nhưng vẫn có sức chiến đấu vô song.
Phụt!
Vương Bất hủ bị hắn đánh nổ hóa thành mua máu lớn nhuộm đỏ cả tinh không vũ trụ.
Ầm!
Thạch Hạo tung một cước lập tức bá chủ Giới hải Cù Xung ho ra đầy máu tươi, toàn bộ những bí thuật mà hắn triển khai đều tan rã, bản thân thối lui, thân thể rạn nứt.
"Giết!"
Trong mắt của quái vật chín đầu lộ vẻ hung ác, hắn rất dứt khoát, dù cho biết hiện tại Thạch Hạo vô cùng đáng sợ thế nhưng cũng đang công kích đầy vô tình.
Thời khắc này, ba đại kiếm quyết dung hợp làm một, hiện ra uy lực vô cùng vô tận.
Hắn biết đã không còn lựa chọn nào nữa, vừa nãy đã ra tay rồi thì hôm nay nhất định phải diệt trừ cho bằng được Hoang, đây có thể sẽ là cơ hội cuối cùng, một khi để Thạch Hạo khôi phục lại đỉnh cao nhất và muốn đi săn giết lần nữa, vậy thì chỉ là chuyện cười mà thôi.
Hắn đẩy lui một đám Tiên vương sa đọa, khiến bọn họ đẫm máu trong tinh không còn bản thân mình thì truy sát và xung kích về phía quái vật chín đầu.
Ầm!
Trong lúc giơ tay thì tinh không đã bị hắn bao trùm, một bàn tay che trời rồi lao mạnh xuống, không gì không phá, không gì không xuyên thủng, không gì có thể chống đỡ được.
Quái vật chín đầu dù mạnh thế nhưng lại đang đối mặt với Hoang của hiện giờ, không đáng chú ý!
Mặc dù ba đại kiếm quyết có kinh khủng tới đâu thì lúc này cũng đều bị áp chế, hào quang trở nên tối tăm và cứ thế bị tan rã.
Phụt!
Lúc bàn tay lớn hạ xuống thì quái vật chín đầu kêu la thảm thiết, thân thể chia năm xẻ bảy và hóa thành xương và máu, hắn không cách nào chịu nổi uy thế kia, và rồi chín bộ nguyên thần cùng xuất hiện.
"A..." Bạch hổ còn thảm hơn cả hắn, nổ tung ngay tại chỗ và hình thần đều diệt, dù gì cũng là cao thủ cấp Tiên vương nhưng cứ thế bỏ mạng.
Vù, gió to thét gào và Thạch Hạo chụp lấy chín bộ nguyên thần rồi giam cầm trong ao pháp tắc, hắn muốn giữ lại để tra hỏi Bình Loạn quyết.
Quái vật chín đầu đã bị giết, mà những người đi chung với hắn ở xung quanh đều chết thảm cả, đã bị Thạch Hạo giương kích trong hư không và hóa thành từng đám sương máu.
"Trốn, người này đã thành Đế rồi hoặc đã tiếp cận Tiên đế, vô địch thiên hạ, chúng ta không phải là đối thủ."
Sinh linh tới từ trong Giới hải hét lớn, không dám ra tay nữa mà xoay người bỏ chạy.
"Chạy đi đâu?!" Thạch Hạo quát lớn, thân thể lướt ngang trời cao, vũ trụ không thể nào ràng buộc được hắn nữa, chỉ trong nháy mắt đã cắt lìa bầu trời rồi chắn ở phía trước.
Ầm!
Hắn đấm ra một quyền khiến thiên địa biến sắc, những người kia nghênh chiến trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc, chênh lệch quá rõ ràng, cuối cùng đều bị giết chết cả.
"Trốn thôi!"
Vương Bất hủ của dị vực thấy thế thì dồn dập bỏ chạy, bọn họ biết không thể cứu vãn được nữa, Thạch Hạo đã quật khởi, không còn có ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn nữa.
"Trốn, nhanh trốn khỏi nơi này mau!" Côn đến la lớn, hiện giờ hắn vô cùng hối hận, nào có thể ngờ tới sẽ trêu chọc phải một sinh linh khủng khiếp như vầy chứ, đây là một hồi đại họa mà.
"Hoang, chớ có ngông cuồng!"
Ma vương Vô Thương quả thật rất có khí phách, hắn phụ trách đoạn hậu, một thanh đại kích bằng đầu chỉ về Thạch Hạo rồi mạnh mẽ bổ tới.
Răng rắc!
Lưỡi đao gió sáng bóng như tuyết của đại kích bị Thạch Hạo một tay bóp nát, hai mắt của hắn lạnh lùng như điện xẹt nhìn về phía trước rồi toàn lực đánh giết.
"Vạn pháp bất xâm, mọi thần thông đều là cặn bã!" Vô Thương rống lớn mang theo kiêu ngạo, mang theo thần thái chói lói, hắn không hề khuất phục, bản thân có thần năng vô song, cái thế không gì sánh bằng.
Hắn ngăn lại Thạch Hạo, mặc dù biết lành ít dữ nhiều thế nhưng hắn vẫn xuất kích, đây chính là niêm tin cùng với kiêu ngạo của bá chủ bất hủ như hắn.
Miễn dịch pháp lực của tộc này không phải là thần thông, cái thế vô song, bất luận là vương giả hay là bá chủ đều đau đầu với loại này, đều bó tay toàn bộ.
Rất nhiều cường giả rất sợ quyết đấu với Vô Thương.
Nhưng hiện tại, thần năng vô thượng này vẫn không thể thay đổi được gì cả.
Thạch Hạo cũng nắm giữ được thần năng này nhưng không có bác đại tinh thâm như bộ tôc này, thế nhưng hắn đã nhập môn, hơn nữa tu vi cái thế như hiện giờ thì ai có thể ngăn chặn chứ?
Thứ được gọi là miễn dịch pháp lực, hiện giờ vô hiệu với hắn.
Ầm ầm!
Thạch Hạo nắm quyền ấn đấm tới, trời long đát lở, vũ trụ bị xuyên thủng.
Ngoài ra, hai tay cùng lồng ngực của Vô Thương đã bị xuyên thủng, máu tươi đầm đìa, lỗ máu to lớn chấn kinh lòng người.
Vô Thương ho ra ngụm máu tươi, hắn đang cười lớn, hào quang trên mặt không hề giảm sút chút nào thế nhưng cả người lại đang dập tắt, đang phai mờ rồi nổ tung hóa thành mưa ánh sáng.
Vô Thương bỏ mạng, bị Thạch Hạo ngông cuồng đánh giết.
Ầm!
Thạch Hạo cất bước, giông tố liên hồi, khí thế kinh thiên động địa, là một vị Đế chân chính giáng trần, hắn tiến thẳng về phía dị vực.
Hoang một mình cứ thế truy sát phái sau, xông thẳng qua dị vực, hắn muốn đại khai sát giới, quét ngang toàn bộ địch thủ trên thế gian.
"Từ ngày đó, còn ai dám xưng tôn?" Bá chủ Tiên vực Tề Ngu ho ra máu tươi đồng thời đứng sau nói vậy.
"Hoang, giết tới mức cả thế gian không người dám xưng tôn!" Đạo nhân tiên kim than thở.