[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1985 : Thiên đình chỉ với một người.



Chương 1985 : Thiên đình chỉ với một người.


Ao pháp tắc xán lạn cực kỳ, ánh sáng chói mắt phát ra chiếu rọi khắp Tiên vực.

Đồng thời nó cũng vô cùng đáng sợ, nuốt lấy kẻ địch tám hướng, từng sinh linh hắc ám thu nhỏ lại và nhanh chóng bị hút vào trong.

Toàn bộ Tiên vực trở nên điên cuồng vì nó!

Món pháp khí này quá kinh khủng, cứ thế lơ lửng ở trên vòm trời và hết thảy kẻ xâm lấn không cách nào khống chế được lao vào trong ao, tựa như những chú sâu nhỏ rơi vào trong ánh lửa.

Thạch Hạo đứng ở trong hư không quét mắt nhìn xuống Tiên vực, tựa như trường tồn cùng tuyên cổ lạnh lùng nhìn chư địch bị bắt.

"Gào!"

Trong đó có một con cổ thú vô cùng khổng lồ không ngừng giãy giụa, đạp nát vạn vật núi sông rồi bậc nhảy lên hòng thoát khỏi Tiên vực.

Con cổ thú này là một Tiên vương sa đọa vô cùng mạnh mẽ, đang gầm thét đạp nát ngôi sao, xé rách vũ trụ để chạy trốn.

Thế nhưng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Thạch Hạo thì bàn tay lớn vung lên, bụp, đầu lâu của con cổ thú này nháy mắt nổ tung hóa thành một đám mưa máu.

Mọi người ngơ ngác, đây là thực lực của Hoang ư?

Quá mạnh mẽ, dù gì cũng là một vị Tiên vương thế nhưng hắn chỉ cần vung ống tay áo cũng đã kết liễu được tính mạng của nó rồ!

Có thể nói, chuẩn Tiên đế đã vượt qua mọi sự tưởng tượng của bọn họ, Thạch Hạo đã loại bỏ hoàn toàn thương thế và hiện giờ đang đứng ở trên đỉnh cao nhất của đại đạo, quát nhìn chúng sinh, khó gặp địch thủ.

"Hắc ám chính là sự quy tụ cuối cùng, Tiên vương cũng không ngoại lệ!"

Có một người rít gào, tóc tai bù xù, pháp thể của hắn cao lớn tới cực hạn không ngừng gào thét ở phương xa, hắn muốn tránh thoát khỏi vòng xoáy và giết ra khỏi giới này.

Đáng tiếng, dưới tiếng gào lớn của Thạch Hạo thì một ký hiệu được phun ra tựa như là một ngọn núi vàng óng ép xuống, nó va thẳng lên trên thân thể của người kia lập tức nổ tung, hình thần đều diệt.

Uy năng quá kinh người, rực rỡ tới cực hạn, vương huyết xinh đẹp bốc cháy khiến thiên địa nổ vang không ngừng.

"Trốn!"

Dù cho là sinh linh hắc ám, dù cho có lai lịch cực lớn thế nhưng lúc này cũng đều mất sạch chiến ý, không hề nguyện ý chiến một trận nên đồng loạt bỏ chyạ.

Nhưng, làm sao có thể trốn được hứ?

Ao pháp tắc trên vòm trời kia tỏa ra ánh sáng lung linh, sương mù mờ mịt lưu chuyển hút toàn bộ những kẻ xâm lấn vào trong.

Cũng sẽ có cá lọt lưới, bởi vì khoảng cách quá xa thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị Thạch Hạo đánh thành máu và xương, cơ bản không cách nào trốn tránh được.

"Hắc ám vĩnh hằng, ngày này rồi cũng sẽ tới mà thôi!"

Có người không sợ chết gào lớn như vậy, không ngừng giãy giụa đồng thời ra tay với những người gần mình, thậm chí còn muốn đánh giết về phía Thạch Hạo nữa.

Ầm!

Giây lát sau, ao pháp tắc hạ xuống càng ngày càng gần mặt đất, thời khắc này những kẻ xâm lấn đang nhanh chóng tiến vào trong ao.

Vù!

Cuối cùng, ao pháp tắc bắt đầu xoay tròn lượn quanh trên bầu trời Tiên vực, nó có tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ tích tắc mà đã là ngàn tỉ dặm, thu sạch sẽ toàn bộ kẻ xâm lấn vào, không để sót một con cá lọt lưới nào.

Ngoại trừ những cường giả được Thạch Hạo lưu lại để tra khảo thì toàn bộ những người còn lại đều bị Thạch Hạo chấn thành mưa máu, hoàn toàn bỏ mạng.

Một đám lửa bốc cháy trong ao và rút lấy vết tích pháp tắc của những sinh linh đó, tiếp đó nó khẽ rung đẩy những di hài đã đốt thành tro tàn ra khỏi ao.

Đây là một đại sát khí!

Dù cho là chư vương Tiên vực trông thấy cũng tái xanh mặt mày, quá kinh khủng mà.

Vừa nãy có sinh linh đang chiến đấu cùng với bọn họ, đều là cùng cấp bậc với nhau thế nhưng lại bị tiêu diệt nhanh gọn như vậy, thủ đoạn này nghịch thiên tới cỡ nào chứ?

Rầm!

Vị trí nơi cổ điện Tiếp đón đang lơ lửng chợt hư không rạn nứt, có khí tức kinh khủng lan tràn, khói đen ngập trời, tựa như có sinh linh nào đó muốn vượt giới sang đây.

Thạch Hạo không hề sợ hãi, bước về phía đó rồi nhìn vào bên trong!

"Giết!"

Hắn quát lớn một tiếng, keng, tiên kiếm được rút ra và ánh sáng chói lóa dù là Tiên vương cũng phải cuống quít cúi đầu, không dám nhìn trực diện.

Xoẹt!

Thạch Hạo chém thẳng vào nơi đó, bổ ra hư không khiến cho thông đạo càng lớn hơn, hơn nữa hắn cũng muốn xem thử sẽ có sinh linh như thế nào đi qua đây.

Gào!

Tiếng rít gào chấn cho Tiên vực rung lắc, nếu không phải Thạch Hạo đã niêm phong nơi đây lại thì rất nhiều người sẽ bị chấn cho rạn nứt thân thể, bỏ mạng ngay tức khắc.

Thạch Hạo nhìn thấy được, đây là một con quái vật khổng lồ với mười chín đầu lâu, vảy xanh che kín dữ tợn và dọa người.

Mười chín đầu lâu đều khác biệt, thân thì lại là thân rồng không ngừng cuộn tròn nơi đó, hình thể to lớn vô biên, những chiếc vảy nhỏ nhất cũng phải ngang ngửa với mặt trăng, con ngươi còn to lớn hơn cả tinh cầu.

Uy thế của nó khiếp người, ngoại trừ đầu rồng ở trung tâm ra thì còn có đầu bạch hổ, đầu tì hưu, đầu thao thiết...

Cảnh tượng vô cùng kinh người, khí tức kinh khủng.

Thạch Hạo vững tin, con quái vật này rất mạnh, dù cho Côn đế hay là Cù Xung cũng không phải là đối thủ của nó, nó quá mạnh mẽ, không có mấy sinh linh có thể ngăn cản được nó.

Năm đó, quái vật chín đầu cũng đã đáng sợ rồi, từng chém giết trong thời gian rất lâu trước khi Thạch Hạo đột phá, mà giờ con quái vật này tới tận mười chín đầu lâu thì càng kinh người hơn nữa.

"Tận mười chín vị vương giả đã nuốt chửng và dung hợp viới nhau, đã tạo thành pháp thể như vầy ư?" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hoàn toàn chính xác, sinh linh này đã đứng trong hàng ngũ đỉnh cao nhất Tiên vương, nếu như có thể phá tan ràng buộc cuối cùng thì sẽ rất ghê gớm.

Chỉ là, ràng buộc kia rất là gian nan!

Dù cho sinh linh này có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể đi tới được bước kia.

Từ xưa tới nay có được mấy cường giả đạt tới cấp bậc kia chứ, hiện giờ cũng chỉ mỗi mình Hoang.

"Cường giả trong Tiên vương, lợi hại hơn cả Côn đế, không biết nếu so với lão quật vật đã tiến vào nơi sâu trong Giới hải mà vẫn chưa trở về kia của dị vực thì sẽ như thế nào?"

"Gào!"

Con quái vật này rít gào đánh về trước, khí tức bùng nổ chấn động tâm hồn, nếu như Tiên vương khác ở đây thì chắc chắn không thể nào chịu nổi được.

Nhưng, trong mắt Thạch Hạo thì không đáng chú ý, một chiêu kiếm chém xuống thì toàn bộ mười chín đầu lâu đều bị chém lìa cùng với mảng máu lớn tung tóe.

"Nói, các ngươi có lai lịch ra làm sao?" Thạch Hạo hỏi.

Thực ra cũng không cần phải nghĩ nhiều thì hắn cũng hiểu, đây chính là sinh linh tới từ Nhà giam u tối, hoàn toàn giống với quái vật chín đầu trước kia, khác cũng chỉ là mạnh mẽ hơn mà thôi.

Dung hợp nguyên thần của mười chín vị vương giả, đây là chuyện đáng sợ tới cỡ nào chứ?

Trong lĩnh vực Tiên vương thì quả thật rất ít có đối phủ, có thể quét ngang các lộ địch thủ của đương đại này.

"Còn có gì để nói chứ, đã rơi vào trong hắc ám nên nuốt chửng lẫn nhau, hiện giờ tranh được một cơ hội nên cuốn theo vật chất hắc ám rồi dẫn quân giết ra người, đón đánh quang minh."

Một đầu lâu lên tiếng.

"Phụng dưỡi hắc ám, vĩnh viễn tế bái."

Một đầu lâu khác nhỏ giọng nói, trong mắt có cuồng loạn, có mê man, còn có một loại điên cuồng, rất là không bình thường.

Vẻ mặt lúc này của Thạch Hạo chợt lạnh xuống, hắn biết, những sinh linh này đã bị giam trong vô tận năm tháng nên không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.

Hắn chụp lấy một cái đầu lâu lại rồi bắt đầu tìm hiểu đầu lâu của nó.

Cuối cùng thì hắn thở dài, nói: "Tiễn các ngươi lên đường, giải thoát đi nhé!"

Xoẹt!

Một chiêu kiếm đảo qua thì toàn bộ mười chín đầu lâu đều hóa thành bột mịn, hình thần đều diệt.

Những sinh linh này trong lòng chỉ có giết chóc, có hủy diệt, nếu như lưu lại thì sớm muộn cũng sẽ là mối họa to lớn.

Vùng đất hắc ám tới cùng có thứ gì, vì sao phải tạo nên những quái vật như thế này chứ, dẫn quân tới đây như vầy thì quả thật sẽ là nguy cơ to lớn đối với Tiên vực.

Keeng!

Thạch Hạo vung kiếm lần nữa bổ tới, hắn rất muốn bổ ra vĩnh hằng, cắt lìa hắc ám và mở ra toàn bộ thứ được gọi là nhà giam kia.

Đáng tiếc, chiêu kiếm này hạ xuống nhưng vẫn không thể nhìn thấy được Nhà giam u tối, lối đi này đã bị đứt đoạn, hoàn toàn biến mất không chút tung tích nào nữa.

"Cổ điện Tiếp đón liên kết với vùng đất hắc ám, nó đang tiếp đón sinh linh bên trong nhà giam kia trở về ư?" Thạch Hạo khẽ nói.

Hắn cầm ao pháp tắc trong tay rồi chăm chú nhìn vào trong, quan sát tòa cổ điện Tiếp đón kia, vả lại còn lấy ra mấy tên cường giả mà hắn đã giữ lại để tìm hiểu thức hải của bọn họ.

Thế nhưng, chung quy lại cũng chẳng có thu hoạch lớn nào cả, liên quan tới vùng đất hắc ám thì bọn họ không biết gì cả, năm tháng dài đằng đẵng tới nay thì đều bị giam cầm trong nhà giam kia.

Mãi cho tới những ngày gần đây chợt có một âm thanh vang lên và muốn thả tự do cho bọn họ, để bọn họ trở về với ánh sáng nên lúc này bọn họ mới thức tỉnh và phụng mệnh đánh tới đây.

"Giam giữ trong ngàn tỉ năm, dù cho năm xưa là anh hùng, là thiên kiêu, thế nhưng rồi cũng sẽ phế bỏ mà thôi." Thạch Hạo thở dài, loại hoàn cảnh hắc ám tĩnh mịch không chút tiếng động nào cũng đủ khiến người khác phát điên rồi.

Trận chiến cứ thế kết thúc.

Thạch Hạo đã trở về đúng lúc, thế nhưng Tiên vực cũng đã tổn thất nặng nề.

Cổ điện Tiếp đón đột ngột xuất hiện và một lượng lớn cường giả xuống tới đại khai sát giới, khiến người khác không cách nào phòng bị được.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, có Thạch Hạo bảo vệ trong Giới hải thì Tiên vực sẽ rất an toàn, trên thực tế trong hai ba mươi vạn năm này thực sự là như thế.

Ai mà ngờ tới, thảm họa lại bắt đầu từ trên trời chứ.

Chính như Thiên đình cũng tử thương nhân mã không ít, có một ít thần tướng lớn tuổi từng được Bàn vương mang từ hạ giới lên đây.

Nhưng mà, trong chiến dịch này thì đã có một số ít lão tướng bỏ mạng.

Dù cho có Ngũ Cầm quạt, Hỗn Nguyên hồ lô, Ngũ Hành cờ thì chỉ cần hơi dính lấy cuộc náo động mà Tiên vương tham gia cũng sẽ bị xung kích tới.

Liễu Thần hắc ám đã gặp phải sự vây công trong trận đại chiến này và thiếu chút nữa đã gặp phải bất trắc, cành cây bị chặt hạ rất nhiều.

Cuối cùng cũng xem như đã vượt qua được thế nhưng, phái sau Thiên đình lại xuất hiện thêm một ít mồ mả của các lão thần tướng.

Thạch Hạo trầm mặc, hắn vẫn không ngừng ngõ chứng Giới hải thế nhưng lại không ngờ tới sẽ có cổ điện Tiếp đón giáng lâm xuống như thế.

Hắn nán lại ở Tiên vực, đứng quan sát ánh vàng rực rỡ, nhìn ánh chiều tà nhuốm máu, nhìn sự chuyển động của các ngôi sao, nhật nguyệt thay đổi, có lúc đứng sững trong rất nhiều năm.

Hắn đang thể ngộ con đường của chính mình, tìm hiểu pháp của chính mình, vì để cho tương lai càng mạnh mẽ hơn, thành Đế giả chân chính!

Trong lúc này hắn cũng đi gặp những cố nhân và nhắc lại chuyện xưa, chém gió tương lai, tâm trạng của tất cả mọi người đều rất nặng nề, đuề biết vùng đất hắc ám kia có thứ vô cùng kinh khủng.

Thanh Y cũng thường xuyên lui tới, giữa nàng và Thạch Hạo rất chừng mực và khoảng cách, bởi vì còn có một Hỏa Linh Nhi hắc ám đứng giữa.

Hiện giờ, Thạch Hạo không muốn nói nhiều, thiên hạ của hiện tại thì làm sao nghĩ tới nhi nữ tình trường, hết thảy cần phải chờ sau khi san bằng náo loạn hắc ám mới được.

Chỉ là vào lúc đó, khi nghĩ tới sẽ có Vân Hi, có Hỏa Linh Nhi, có Thanh Y thì hắn lại đau đầu.

Thiên Giác nghĩ từng chọc rằng, đường đường là Hoang, là chuẩn Tiên đế một đời vậy mà cũng có thời điểm đau đầu ư?

Trên thực tế, ngay cả Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên cũng từng trêu ghẹo qua đứa tôn nhi này của mình, được mệnh danh là tiểu Thạch vô địch mà còn sợ cuộc tình nhi nữ, tới lúc đó cứ cưới toàn bộ.

Thạch Hạo cười khổ.

Năm tháng vô tình, đã nhiều năm qua hắn đã đạt được rất nhiều thứ và cũng mất đi rất nhiều thứ, có tiếc nuối và cũng có thỏa mãn.

Thời gian như thế không ngừng qua đi.

Ầm!

Ngày hôm ấy, thiên địa rung lên bần bật, Tiên vực chia năm xẻ bảy chợt xảy ra cuộc tai nạn kinh khủng.

Thạch Hạo phút chốc mở mắt và uy thế kinh khủng lan tỏa nhìn chằm chằm hư không, hắn trấn thủ vị trí Thiên đình đồng thời thân uy lan tràn bảo vệ tứ phương.

"Ta không có đi tìm ngươi, không ngờ rằng chính ngươi lại tự tìm tới tận cửa à!" Thạch Hạo quát lớn.

Hắn nhìn thấy được một chiếc rương, chính là cổ khí khởi nguyên của dị vực, năm xưa từng bị hắn phong ấn và trục xuất ra ngoài, tồn tại ở trong không gian kỳ bí nào đó.

Sau khi Thạch Hạo chữa khỏi thương thế thì vẫn luôn tìm hiểu đại đạo nên chưa kịp đi tìm hiểu nó, không nghĩ rằng hôm nay nó tự chủ xuất hiện và giáng lâm Tiên vực này.

Lúc cổ khí khởi nguyên đang lại gần Thạch Hạo thì bất chợt mở ra, đương nhiên đây sẽ là một hồi tai nạn!

"Trấn áp!"

Thạch Hạo hét lớn, thần uy cái thế, ao pháp tắc của hắn xông lên tận trời cao đón đánh chiếc rương kia.

Răng rắc!

Chiếc rương mở rộng và từ bên trong có một thanh cốt trượng màu trắng như ngọc, thế nhưng lại đang lượn lờ một chùm bản nguyên hắc ám nồng đậm bổ thẳng tới Thạch Hạo.

Tới hôm nay thì Thạch Hạo cũng vững tin, đây là một nguồn sức mạnh có cấp bậc ra làm sao, là thuộc về chuẩn Tiên đế!

"Dựa vào ngươi mà cũng dám thương tới ta?"

Thạch Hạo hét ớn, ao pháp tắc chấn động muốn thu cốt trượng vào trong.

Hắn ngăn cản lại luồng uy thế này và chấn cho nó tới vực ngoại, muốn tới nơi không người để chiến đấu.

Nhưng mà, khi Thạch Hạo rời đi thì lại thêm một chiếc rương khác xuất hiện giáng lâm ở Tiên vực, nó khẽ rung lắc và từ từ mở ra.

Đây là một món cổ khí khởi nguyên khác nữa, là thuộc về Mai Táng địa!

"Ngươi dám!"

Thạch Hạo rống lớn, cầm tiên kiếm trong tay chém thẳng tới, cũng chấn nó tiến vào trong vực ngoại

Một chiếc mũ xương hiện lên, tựa như là chiếc mũ của Đế giả vậy!

Nó bồng bềnh và thi thoảng sẽ hóa thành xương sọ trắng bóng khiến người khác kinh sợ.

Về phía Tiên vực thì đây là một tai nạn cực kỳ lớn.

Hai chiếc rương lần lượt tỏa sáng, dù cho Thạch Hạo đã toàn lực ngăn cản và đánh bay chúng nó, thế nhưng vẫn có một tí tia sáng rọi chiếu tới không ít khu vực.

Vô số sinh linh kêu rên, rất nhiều cường giả biến thành tro bụi.

Bởi vì, hai chiếc rương này cố ý làm vậy, ánh sáng chói lóa cực điểm.

Thậm chí, có hai Tiên vương ở khoảng cách quá gần nên đã bỏ mạng, máu Tiên vương nhuộm đỏ nơi bế quan của mình.

Thiên đình cũng tổn thất nặng nề, cung điện tả tơi, một ít thiên binh thiên tướng đều hóa thành tro tàn, dưới ánh sáng hủy diệt của chuẩn Tiên đế chiếu rọi thì hình thần đều diệt cả.

Thạch Hạo đang rít gào ở vực ngoại, hắn quấn lấy hai chiếc rương vọt vào trong Giới hải và bùng phát cuộc đại chiến tuyệt thế.

Đây cũng không phải là pháp khí chuẩn Tiên vương bình thường.

Mũ xương kia đã hóa thành hình người tựa như một sinh linh giáng trần, tay cầm cốt trượng chiến đấu với Thạch Hạo.

Sau khi Đế lạc thì đây là lần đầu tiên bùng phát cuộc đại chiến cấp chuẩn Tiên đế, chấn động vạn cổ, chư thiên đều run rẩy, tất cả mọi người đều sợ hãi, đây là đại sự trước nay chưa từng diễn ra.

"Kẻ vọng tưởng lập Thiên đình, chết!"

Sinh linh do mũ xương hóa thành lạnh lùng vô tình nói.

Thạch Hạo tức giận, từ sau khi tiến vào Tiên vực thì cái tên Thiên đình kia chưa bao giờ được nhắc tới, hắn thì không sợ thế nhưng lại sợ cố nhân sẽ gặp nạn.

"Nếu như muốn lập xuống Tiên đình thì cần phải dùng đạo hạnh của ngươi để chứng minh." Sinh linh kia lạnh lùng nói.

Lúc ở hạ giới thì cô gái đứng trên Thế Giới thủ từng nhắc nhở Thạch Hạo, ở hạ giới thì có thể bỏ qua, là do đang thuộc về phàm trần, sẽ không bị người chú ý.

Nếu như tới cấp độ Tiên đạo và vẫn lập Thiên đình, vậy tất sẽ có đại họa diệt thân.

Tổ tiên của cô gái kia chính là một trong những người khai sáng ra hệ thống của Tiên vực, mấy vị lão vương này từng lập Thiên đình và kết quả toàn bộ đại tộc bị diệt, bị không rõ và tai nạn bao phủ.

Nhưng mà về sau, chỉ có cô gái này cùng Đồ tể là tránh được một kiếp.

"Hóa ra là chính các ngươi ra tay à!" Thạch Hạo lạnh lùngn ói.

"Còn nghiêm trọng hơn với tưởng tượng của ngươi đó, hắc ám vĩnh hằng, tất cả những thứ này đều ở trong luân hồi cả!" Sinh linh lạnh lùng vô tình kia nói.

"Giết!"

Đại chiến tuyệt thế, khủng khiếp vô biên, Thạch Hạo liều mạng với sinh linh này, trận chiến chém giết tới mức nhật nguyệt ảm đạm, Giới hải tan vỡ, chư thiên đều run rẩy gào thét.

Cuối cùng Thạch Hạo đã chiến thắng và trấn áp phong ấn hoàn toàn hai cổ khí khởi nguyên này, tạm gác lại để tương lai sau này giải quyết.

Hắn nhanh chóng trở lại Tiên vực, khi nhìn thấy vết máu đầy đất, ngói vỡ tường nát thì khẽ rống lớn một tiếng.

Không nói những nói khác của Tiên vực, chỉ riêng Thần đình thì đã tổn thất vô cùng nặng nề, rất nhiều lão binh vĩnh viễn bỏ mạng, một ít thần tướng chẳng còn hài cốt vì đã hóa thành tro tàn.

Còn có lượng lớn tu sĩ chỉ còn nửa thân dưới, đã không thể sống sót được nữa.

Bởi vì, có một luồng xâm thực cực kỳ đáng sợ đang tiêu diệt bọn họ.

Gào!

Thạch Hạo bù xù tóc tai lấy ra tinh huyết chuẩn Tiên đế, dùng sức mạnh thần thánh để gột rửa mọi người, hắn kéo những người đang kề cận cái chết kia trở lại.

Hắn ôm từng bộ thi thể già nua không đầy đủ lại, hai mắt ửng hồng, đó chính là những lão binh đã kề vai sát cánh với hắn từ dưới hạ giới, hôm nay vô số người đã ngã xuống.

"A...

Thạch Hạo hét lớn, ngửa mặt lên trời rít gào.

Rất nhanh sau đó hắn cũng biết được, trong cố nhân đã có người gặp nạn, từng đại chiến cùng nhau ở Biên hoang, từng uống cạn chén rượu đầy nhai miếng thịt lớn ở cửu Thiên thập Địa.

"Ha ha, ha ha..." Thạch Hạo cười lớn đầy thê lương và cực kỳ thương cảm, hắn gào thét nói: "Ta cũng chưa hề lập xuống Thiên đình, tận lực tránh né thế nhưng vẫn rước láy kiếp nạn lớn như ầy."

"Ông nội, A Man, Trường Cung Diễn, Mục Thanh, Thanh Y... mọi người nên đi trầm miên thôi!"

Thạch Hạo thì thầm, hắn muốn làm một đại sự, sẽ phong ấn toàn bộ Thiên đình lại, giống như phong ấn lại Thạch thôn năm xưa vậy.

Hắn chuẩn bị một mình rời đi, không còn nỗi lo gì nữa, giết cho thật sảng khoái.

"Sau lần này, nơi đây sẽ không còn bóng dáng một ai nữa."

"Chỉ còn dư lại mỗi mình ta!"

"Từ sau ngày đó, Thiên đình sắp xuất hiện rồi!"

"Thiên đình, có ta ở thì nó vẫn ở, Thiên đình có một người thì cũng phải lập!" Thạch Hạo rống lớn, gầm thét ngửa mặt lên trời, bùng phát ra khí thế khủng khiếp không gì sánh được che kín cả bầu trời.

"Ngươi tới đi, nếu như không xuất hiện thì ta sẽ giết thẳng tới!"

Đây là lời tuyên chiến, Thiên đình chỉ với một người lại đang tuyên chiến với vùng đất hắc ám, chỉ có mỗi một mình Hoang mà thôi!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện