Chương 1993 : Ba đế xuất kích.
Kết cục thật đáng buồn, một vị chuẩn Tiên đế ngạo thị chúng sinh, dõi mắt nhìn chư thiên vạn với không một ai địch nổi, thế nhưng lại chết đầy thê lương ở nơi này.
Hắn chỉ muốn bình định náo động lớn hắc ám để phía bên kia Giới hải được an bình, thành ra mới vượt biển tới đây vậy mà lại đẩy bản thân tới con đường chết.
Bỏ mạng trước khi thành việc lớn, đáng tiếc, quá đáng tiếc.
"Liễu Thần!"
Người cũng đã qua đời rồi nên Thạch Hạo không thể thay đổi được gì cả, hắn có thể làm cũng chỉ là bảo vệ những người còn sống nên nhanh chân tiến về trước.
đạo hỏa của chuẩn Tiên đế đang nhảy múa bảo vệ Liễu Thần cao chừng một tấc kia, nó đã bị thương từ lâu nên đã rơi vào trạng thái ngủ say rồi.
"Ồ!" Thạch Hạo kinh ngạc.
Ngọn lửa đại đạo nhảy nhót từ thân thể tàn phế bốc cháy kia có một luồng tâm ý chống cự mãnh liệt ngăn cản ngoại vật tiếp cận, uy thế chuẩn Tiên đế lan tỏa, chẳng trách có thể bảo vệ Liễu Thần bất diệt.
"Bản thân khó lo mà còn vọng tưởng đi cứu người, như thế từ nay về sau nơi này sẽ có thêm một chùm đế hỏa nữa." Người tóc xám cười lạnh nói.
"Tới tột cùng ngươi là ai, vì sao phải như thế chứ, phát động cuộc náo loạn hắc ám thì sẽ có lợi ích gì với bọn ngươi?" Thạch Hạo xoay người lớn tiếng hỏi.
Trong lòng ngực hắn có một cơn tức giận khó tả đang bốc cháy hừng hực, muốn xông tới.
"Thương đế!"
Người tóc xám nói ra tên gọi của mình, trong mắt chỉ có lạnh lùng chứ không hề nhiều lời về náo loạn hắc ám kia.
"Bại tướng dưới tay mà thôi, bằng ngươi thì làm gì được ta chứ?!" Thạch Hạo quát lớn, hắn đã đánh bại Thương đế, hắn không tin kẻ này có thể giết chết được vị chuẩn Tiên đế thời đại Đế lạc kia.
Nghĩ tới vết chân mờ nhạt trên bờ đê rồi lại nhìn về thân thể tàn phế đang bốc cháy kia thì hắn thở dài, một người đi đầu mở đường lại chết thảm ở nơi này.
Hoàng hôn nhuộm màu máu, tựa như áng mây thê lương của tận thế.
Đại địa vô ngần, cương vực mênh mông.
Phía cuối đường chân trời kia xuất hiện một đại đạo màu tử kim đang rung động ầm ầm, xung quanh là sen vàng nở rộ, chim thần bay lượn, thiên địa mênh mông run rẩy theo.
Một sinh linh xuất hiện, trên đầu đội mũ tử kim, khuôn mặt cũng có màu tử kim, dáng vẻ cao lớn, là một sinh linh vô cùng khủng khiếp ép cho người muốn nghẹt thở.
Xung quanh hắn lộ ra vết tích chư thiên và bao quanh lấy cơ thể.
Một vị chuẩn Tiên đế bất ngờ giáng lâm!
"Thương đế, ngươi gặp phải địch thủ rồi à, cũng chưa giải quyết được luôn ư?" Người vừa mới tới lên tiếng, âm thanh ầm ầm phá tan thời không, đi kèm là sức mạnh của năm tháng tựa như được truyền từ ngàn tỉ năm trước về đây vậy.
"Hồng đế, ngươi tới rồi à." Người tóc xám lên tiếng nhìn về bóng hình cao lớn đội mũ kim quang kia, sinh linh này được gọi là Hồng đế.
Hồng đế với khí tím ngập trời, đứng ở trên con đường được xây dựng từ ký hiệu đại đạo nhìn xuống vạn cổ chư thiên, lúc con mắt chuyển động thì sông dài năm tháng hiển hiện.
Khí tức của hắn quá cường thịnh, lúc khí thế lưu chuyển trong miệng mũi thì khiến vũ trụ biển sao rạn nứt, hắn tựa như không thuộc về thế gian này, nếu như lúc này xuất thế ở đây thì sẽ hủy diệt toàn bộ.
"Vừa mới ngủ vạn cổ mà thế gian này lại thêm một vị Đế giả à? Đáng tiếc, cũng không hiểu thiên cơ, khư khư cố chấp, chỉ có thể tiễn hắn lên đường mà thôi!" Hồng đế còn cường thế hơn nữa, cay nghiệt nhìn xuống Thạch Hạo ở bên dưới.
Thạch Hạo khẽ thở dài, hắn biết, vùng đất chung cực này làm sao sẽ đơn giản như thế chứ, nếu như chỉ có mỗi một người tóc xám, chỉ dựa vào một mình Thương đế thì hắn có gì phải lo lắng chứ, cũng đều đánh bại cả rồi.
Nhưng mà, hiện giờ lại nhiều thêm một vị chuẩn Tiên đế nữa, lại là một vị Đế, từ vạn cổ tới nay ở dị vực, ở Giới hải chưa từng thấy qua một người, vậy mà nơi này lại có tới hai đại cường giả.
Chẳng trách vị Đế giả cuối cùng rời đi từ Tiên vực của thời đại Đế lạc cũng phải nuốt hận chết ở đây, có hai Đế giả xuất thủ thì chung quy lại khó mà địch nổi.
Tới tầng thứ này, đều là chuẩn Tiên đế thì ai sẽ kém hơn ai chứ?
Dù cho Thạch Hạo cao hơn một bậc và đánh bại Thương đế, khiến cho cường giả tóc xám rạn nứt mi tâm thì hắn cũng không thể xác nhận rằng bản thân mình cao hơn đối phương một đoạn được, nếu như tiếp tục xuất thủ thì không biết sẽ hao tổn bao nhiêu tinh lực nữa đây.
Chuẩn Tiên đế, chính là sinh linh mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay, kỷ nguyên sau nối tiếp kỷ nguyên trước, tới hiện giờ được mấy người?
Chính như Tiên vương cái thế cũng không có tư cách nhìn thấy bọn họ, nhiều sinh linh vượt biển như vậy nhưng khi còn sống vẫn không thể đi tới nơi này được!
Có thể nói, nhân vật chính từ vạn cổ tới nay cũng chỉ có vài người, và đều ở nơi này!
Sắc mặt của Thạch Hạo nghiêm túc, chuẩn Tiên đế đứng ngang hàng với hắn, mà đối diện lại có tới tận hai người, hắn có thể chiến thắng ư?
Dẫm vào vết xe đổ, thân thể tàn phế của vị sinh linh vô danh từ thời đại Đế lạc kia vẫn đang còn bốc cháy nơi kia.
"Tại sao , phía bên kia Giới hải nước sông không phạm nước giếng với phía bên này, lẽ ra phải hòa bình sống chung, các ngươi đã siêu nhiên như vầy rồi thì vì sao phải giao nên đại họa?" Thạch Hạo trầm giọng hỏi.
"Có luôn à, ngươi hiểu hoàn toàn sai rồi, chúng ta chỉ kêu gọi con dân mình, người có duyên thì sẽ được tiếp đón tới đây mà thôi." Thương đế nói, mái tóc xám rối tung, con ngươi vàng kim rực rỡ rạng ngời.
Thạch Hạo trừng mắt nhìn hắn, kêu gọi con dân mà phải phát động náo loạn hắc ám ư? Khiến cho biết bao nhiêu tu sĩ mất đi chân linh, ngay cả phàm dân cũng không hề buông tha, cuối cùng chỉ có thể tiến hóa thành sinh vật hắc ám.
Thạch Hạo biết, nguyên nhân căn bản nhất chắc chắn vượt qua tưởng tượng của giới này, hoàn toàn khác biệt với vẻ dị đoan của Giới hải kia.
"Xưa giờ ngươi vẫn không hề hiểu mối quan hệ giữa thế giới này với phía bên kia Giới hải." Hồng đế lạnh lùng lên tiếng.
"Thế nhưng ngươi cũng không cần thiết phải biết!" Hắn bổ sung, sát ý ngập tràn, một lòng muốn tru diệt Thạch Hạo, diệt trừ họa lớn vừa mới xuất hiện từ vạn cổ tới nay.
Keeng!
Trên đỉnh đầu của Thạch Hạo xuất hiện áp pháp tắc, trong tay hắn thì lại có một thanh tiên kiếm óng ánh chói mắt, soi sáng vạn cổ, thời gian đều bị cắt lìa.
Ngoài ra, trên đình đầu hắn có một chiếc cốt quan cùng với cốt trượng trắng như tuyết đang bồng bềnh, và lan tỏa ra hào quang chuẩn Tiên đế rực rỡ.
Đây là hai cổ khí khởi nguyên từng sáng tạo ra Táng sĩ cùng với tiến hóa hắc ám giả của dị vực.
"Đây là tín vật của chúng ta, là pháp khí được luyện chế ra mang theo bản nguyên có thể sáng tạo vạn vật, không ngờ lại bị ngươi đạt được, xem ra ngươi cũng là một dị số, không hề đơn giản."
Hồng đế lên tiếng, cả người mịt mờ khí tím, uy áp mênh mông càng ngày càng kinh khủng, trong khi chớp mắt thì thiên địa rạn nứt, ngôi sao vũ trụ như muốn hóa thành bụi trần.
Hắn lên tiếng thừa nhận đã tạo nên pháp khí khởi nguyên để ảnh hưởng tới phía bên kia Giới hải.
"Sức mạnh bản nguyên cũng không thể đồng hóa được ngươi, chung quy cũng xem như là biến số." Thương đế gật đầu đồng ý.
"Vũ đế, còn không mau tới đây giết chết dị số này!" Nhưng lúc này Hồng đế lên tiếng, ánh tím cuồn cuộn ngàn tỉ dặm nhấn chìm toàn bộ thiên địa mênh mông.
Sát khí của hắn cực thịnh, tựa hồ còn kinh khủng hơn một ít so với Thương đế tóc xám.
Nơi sâu nơi cổ địa chung cực có ánh sáng chói lóa chiếu rọi, thần thánh óng ánh rọi sáng vạn cổ, cắt lìa dòng sông thời gian và đế uy hiển hiện.
"Quấy nhiễu ta trầm miên!"
Một âm thanh trần thấp chấn động càn khôn.
Tiếp đó, một sinh linh cái thế xuất thế, một chiếc chiến xa cổ xưa cực kỳ rực rỡ ánh sáng, áp chế tứ cực thiên địa.
Chiến xa ầm ầm được chín con cổ thú nhanh chóng kéo tới đây.
Chín con cổ thú kia đều tản ra uy thế vô lượng, từng con đều vô cùng mạnh mẽ, lớp vảy chi chít, chúng tựa như chân long thế nhưng lại không phải, là chủng tộc chưa từng thấy qua.
Chín con cổ thú đạp trên dòng sông năm tháng, kéo theo chiến xa tiên kim chín màu lao tới đây.
Bên trên chiến xa có một luồng Đế bùng phát rồi mưa ánh sáng thần thánh ngập tràn, một vị Đế giả đứng dậy nhìn về phương hướng này.
Hắn có một cặp cánh thần thánh, cả người ngông cuồng và thánh khiết tựa như một vị chí cường giả hoàn mỹ, cả người đều đã tiến hóa tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Một vị chuẩn Tiên đế!
Dù cho Thạch Hạo cũng phải hít vào ngụm khí lạnh, tình hình cực kỳ căng thẳng, hắn làm sao chống đỡ đây?
Đây không phải là Tiên vực, không phải ở cửu Thiên thập Địa, ngày xưa hắn từng là chí cường giả trong thiên địa, quét ngang chư vực, không hề có đối thủ trên thế gian.
Sau khi tới đây thì gặp được chuẩn Tiên đế ngang cấp với hắn, là một vài sinh linh đã quật khởi trong vô số kỷ nguyên trước, đều cao cao tại thượng.
Có thể nói, bọn họ đều là những sinh linh cùng chủng loại với nhau!
Ba vị cường giả như vầy đồng thời đối đầu với hắn, vậy sao đối kháng dược?
"Không phải là nhân vật chính vĩnh hằng bất diệt của thế giới này, mà ngươi chính là dị số của kỷ nguyên này, thế nhưng lại gặp phải ba sinh linh tương đồng như chúng ta, có thể làm gì chứ, có thể nghịch thiên ư?" Vũ đế lên tiếng khá là lạnh lùng và cực kỳ bá đạo.
Hắn đứng bên trên chiến xa va tay cầm một thanh đế mâu, lưỡi mâu đang nhỏ xuống máu tươi bắt mắ, đó là huyết của chuẩn Tiên đế và trường mâu này chỉ thẳng về phía Thạch Hạo.
Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, chuẩn Tiên đế của thời đại Đế lạc một mình vượt biển tới đây và đã bị ba đại cường giả này đánh giết, và máu huyết trên lưỡi mâu kia là của hắn.
"Đế lạc, Đế cũng chết mà!"
Thạch Hạo cảm khái, nếu như thời đại Đế lạc cũng có chuẩn Tiên đế bỏ mạng, vậy hiện giờ sẽ tới phiên hắn ư?
Đại quyết chiến tới, tình huống còn gay go hơn cả tưởng tượng của hắn, hắn đang đối mặt với đại kiếp nạn sinh tử!
"Ta muốn biết, những sinh linh đã từng bị các ngươi kêu gọi tới giờ đang ở nơi nào?" Thạch Hạo không có ra tay ngay mà cố gắng trầm ổn hỏi han.
"Có người ngươi quan tâm à?" Cường giả tóc xám Thương đế hỏi, tới tầng thứ như bọn họ thì cũng không cần nhiều lời cũng biết được Thạch Hạo quan tâm thứ gì rồi.
"Ừ!"
Thạch Hạo gật đầu không hề che giấu gì cả, hắn muốn gặp những người đã từng kia.
Ầm!
Đột nhiên, Thương đế mở ra hư không và phương xa hiện lên một tòa cung điện to lớn, chính là một trong những cổ điện Tiếp đón và nó nối liền với lối ra của Nhà giam u tối.
Có thể thấy được vô số nhà giam, từng nhà từng nhà một hiện lên trong đường nối của cổ điện Tiếp đón, bồng bềnh phái trên dòng sông thời gian và tràn ngập ra khí tức hắc ám nồng đậm.
Tới hiện giờ, thần thức của Thạch Hạo mạnh mẽ tới mức không cách nào tưởng tượng ra được, khủng khiếp tuyệt luân, chỉ trong chớp mắt thì đã có thể quét qua ngàn tỉ dặm trời cao.
Dù cho chuyện đang xảy ra ở giới này thì cũng khó có thể che giấu hắn được bao lâu cả.
Mà hiện giờ, hắn tận lực tìm kiếm, cảm ứng khí tức của cố nhân nên tất nhiên có thể làm được.
Tìm thấy rồi!
Hắn lại phát hiện ra, ầm, thần niệm mạnh mẽ của hắn mở ra một nhà giam và nơi đó có nguyên thần của một cô gái đang chập chờn sáng tối.
Nàng hóa thành hình người, thân thể cao ráo thước tha kiên cường, trên khuôn mặt có chút mờ mịt, bị giam cầm trong hắc ám gần hai trăm vạn năm nên nàng đã lạc lối, không biết thân ở nơi nào, không biết mình là ai.
"Tỉnh lại nào!"
Thạch Hạo hét lên một tiếng đồng thời vận dụng pháp lực mạnh mẽ nhất bảo vệ nguyên thần của nàng, muốn kéo nagf về đây.
Hỏa Linh Nhi thức tỉnh, khi nàngn hìn thấy người kia nơi xa xa tuy rằng vẫn đang trạng thái nguyên thần thế nhưng vẫm có cảm giác lệ nóng tuôn trào, nàng khóc nhưng không thành tiếng được.
Vậy mà nhìn thấy được, thật sự có thể nhìn thấy hắn lần nữa rồi!
"Thạch Hạo, là huynh ư?" Nagf khóc, trên gương mặt ngập tràn vẻ thương cảm cùng quyến luyến không gì sánh được, nàng đưa tay ra chỉ sợ lại không thể thấy hắn lần nữa.
"Là ta, ta tới đưa muội về nhà nè!" Thạch Hạo thân là cao thủ cấp chuẩn tiên đế, dù cho tiên sơn có vỡ trước mặt thì cũng không biến sắc, thế nhưng hiện giờ lại có cảm giác chua xót.
Đó là cảm tình thời niên thiếu đang quanh quẩn khắp người, tới độ cao hiện tại của hắn thế nhưng những tình nghĩa kia vẫn chưa hề mất đi, vẫn còn như trước!
Nước mắt của Hỏa Linh Nhi giàn giụa, hoa dâu lửa nở rộ và nàng đứng chờ năm này qua năm khác cũng không hề thấy hắn trở về, mãi cho tới một ngày thiên địa đại biến, Tội châu bị một bàn tay lớn chụp đi.
Hiện giờ nàng đã bị giam trong Nhà giam u tối này bao nhiêu năm rồi? Bản thân nàng đã lạc lối, ký ức mơ hồ thế nhưng khi lần nữa tỉnh lại thì đã gặp được người kia.
"Ta nói rồi mà, dù cho muội không còn thì cũng sẽ đánh tan luân hồi để gặp muội lần nữa!" Thạch Hạo lớn tiếng nói.
"Muội biết... huynh nhất định sẽ tới mà!" Hỏa Linh Nhi vừa cười vừa khóc, nước mắt óng ánh lăn dài.
"Ta dẫn muội rời đi!" Thạch Hạo lên tiếng.
"Ngươi có thể mang người nào đi?" Hồng đế lạnh lùng lên tiếng.
"Đều dẫn hết!" Thạch Hạo lớn tiếng nói, hắn đang tìm kiếm Mạnh Thiên Chính, muốn gặp vị trưởng bối tựa như ân sư này.
"Ầm!"
Nhưng vào lúc này Hồng đế xuất kích, một bàn tay lớn đầy vô tình và cay nghiệt đè ép tới Hỏa Linh Nhi, muốn tiêu diệt vết tích linh hồn của nàng.