[Dịch] Thư Kiếm Trường An Chương 595 : Lễ vật



Chương 595 : Lễ vật


Thiên Môn sơn, Tinh Thần các.

Tầng dưới chót bên trong lầu các.

Tô Trường An ngồi xếp bằng trên chiếc giường trong phòng, hai mắt của hắn nhắm chặt, linh lực quanh thân tuôn trào như đang tiến hành loại tu hành nào đó.

Mấy tức thời gian qua đi, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.

Ngay tại lúc đó hai mắt nhắm chặt của Tô Trường An chợt mở ra, linh áp vừa rồi còn sôi trào quanh thân hắn đã tán đi toàn bộ, khí tức cả người hắn đều trở nên suy yếu, thật giống như hắn vẫn luôn ở trong trạng thái trọng thương chưa lành này.

"Đông! Đông! Đông!" Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Tô công tử, đã tỉnh chưa?" Cùng vang lên với tiếng gõ cửa còn có một giọng nam nịnh nọt.

"Hả? Ai vậy?" Tô Trường An nhíu mày, cố ý lớn tiếng nói, hơn nữa giọng nói của hắn được hắn cố ý biểu diễn, lộ ra rất không kiên nhẫn.

Tính toán thì hắn đã bị nhốt ở Tinh Thần các này gần mười lăm ngày.

Chỉ có sau lần đầu tiên hắn tỉnh lại từng gặp Hồng Loan đã phân không rõ là Thanh Loan hay là Tất Phương một lần, sau đó bởi vì tranh chấp mà bị Hồng Loan đánh xỉu.

Trong giấc mơ hắn từng đối thoại với Thiên Đạo, nhưng đợi đến khi tỉnh lại thì vẫn luôn ở trong gian lầu các này.

Tất nhiên cũng không có bất kỳ người nào hạn chế tự do của hắn, chỉ cần không rời khỏi Thiên Môn sơn, hắn muốn đi đâu đều do hắn tự mình đi, chỉ là không tránh khỏi bên người sẽ có một Tống Táng giả theo đuôi, nói là hầu hạ, nhưng thực tế là giám thị.

Hơn nữa qua mười lăm ngày đi lại ở đây, hắn từ trong miệng đám Tống Táng giả kia biết được Hồng Loan đã tiếp quản Tinh Thần các.

Có lẽ chính vì ý của nàng, đám Tống Táng giả này đối đãi với hắn có thể nói là cực kỳ khách khí, yêu cầu của Tô Trường An hễ nằm trong năng lực của bọn họ, bọn họ sẽ tranh nhau đi hoàn thành.

Phản ứng đó theo Tô Trường An thấy hẳn có liên quan với Hồng Loan. Nhưng kỳ lạ là mấy ngày này hắn chưa từng gặp lại Hồng Loan, hắn cũng từng nhắc tới yêu cầu muốn gặp nàng, dù sao là Hồng Loan nhốt hắn ở đây, hắn muốn nhận được đáp án rốt cuộc tại sao lại làm như vậy từ miệng nàng, nhưng câu trả lời của đám Tống Táng giả đều thống nhất đến khác thường.

"Các chủ đang chuẩn bị một phần lễ vật cho Tô công tử, bây giờ không bứt người ra được, chờ qua vài ngày nữa sẽ gặp ngươi."

Tô Trường An hiển nhiên cảm thấy kỳ quái, lại liên tưởng tới lúc trước gặp Hồng Loan thì trạng thái của nàng có chút kỳ lạ, trong lúc nhất thời cũng không đoán được mục đích của nàng rốt cuộc là tại sao.

Nhưng Tà Thần hạ xuống, hắn còn có chuyện cực kỳ quan trọng đang đợi hắn đi làm, hơn nữa tuy hắn đã đánh tan thủ lĩnh của quân Man, còn chém giết hóa thân của Thiên Nhân, nhưng Tư Mã Hủ và Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn đang nhìn chằm chằm, hắn không thể không phòng.

Do đó, mặc kệ Hồng Loan rốt cuộc có mục đích gì hắn cũng không có thời gian dây dưa tiếp với nàng.

Thời gian mười lăm ngày qua cầu kiến không được, hắn đã không còn kiên nhẫn để chờ tiếp nữa, cho nên hắn trực tiếp âm thầm tu hành, định hồi phục công lực của mình, tuy Thiên Đạo nói hắn không cách nào thi triển lực lượng Tiên Đạo, cũng không có cách triệu hoán mệnh tinh của mình, nhưng dù sao hắn là Tinh Vẫn, một thân tu hành vẫn còn đó, là Tinh Vẫn tầm thường không thể so, chỉ cần hoàn toàn khôi phục, hắn muốn rời đi, trừ phi Hồng Loan tự mình xuất thủ, nếu không dựa vào đám Tống Táng giả kia chắc chắn không cản nổi hắn.

Nhưng Thiên Đạo cắn trả nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều, mấy ngày này chỉ cần hắn rời khỏi tầm mắt của đám Tống Táng giả thì liền dốc lòng tu luyện, nhưng cũng chỉ khôi phục được năm sáu thành công lực, muốn chạy trốn vẫn có nguy hiểm rất lớn, cho nên hắn không thể không dằn lo âu vào trong lòng, lại nhịn xuống ẩn núp thêm một khoảng thời gian.

"Vậy tiểu nhân tiến vào đây."

Người ngoài cửa cười ha ha nói như vậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một khuôn mặt tràn đầy ý cười như hoa cúc héo từ sau cửa ló vào.

"Không phải ta từng nói rồi sao? Ngoại trừ một ngày ba bữa nếu không có chuyện gì khác thì đừng đến làm phiền ta." Tô Trường An liếc mắt nhìn người tới, nói với giọng điệu rất bất thiện.

Người tới cũng là một trong những Tống Táng giả của Tinh Thần các, tự xưng là Vân lão. Tô Trường An xưa nay đã không có hảo cảm với Tinh Thần các, ác ngữ lần này cũng không phải vì để xả buồn bực trong lòng ra mà là cố ý làm vậy.

Hắn không chút che giấu sự chán ghét của mình với Tinh Thần các, thậm chí thêu dệt thêm biểu hiện ra, như vậy sẽ khiến chuyện hắn không muốn tiếp xúc với đám Tống Táng giả này hiện ra rõ ràng, cũng sẽ khiến hắn có càng nhiều thời gian ở một mình, để tiện cho hắn khôi phục thương thế trên người.

Vân lão kia lại không để ý thái độ tồi tệ của Tô Trường An, lão mặt dày đi lên, nói: "lời của Tô công tử, tất nhiên tiểu nhân ghi nhớ trong lòng, nếu không phải có chuyện quan trọng sao dám quấy rầy."

Tô Trường An nghe vậy liếc Vân lão kia một cái, thấy khuôn mặt nịnh hót của lão, trong lòng không nhịn được thầm cảm thấy buồn cười.

Nhớ đám Tống Táng giả này trước kia người nào không phải tâm cao khí ngạo, đừng nói dân chúng bình thường, dù là đế vương Tinh Vẫn, lại có mấy người có thể được bọn họ đặt trong mắt, giờ đây lại như một con chó nhà, vẫy vẫy đuôi với hắn. Vừa so sánh hai cái, khiến người không nhịn được phải cảm thán thế sự vô thường.

"Hả? Vậy rốt cuộc có chuyện gì?" Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Tô Trường An lại không biểu cảm hỏi.

"Các chủ nhà ta đang bày tiệc ở chính điện, lần này lão hủ tới là để mời Tô công tử đi dự tiệc." Vân lão không hề biết Tô Trường An lúc này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ là Hồng Loan khổ tâm chuẩn bị thời gian lâu như vậy, là vì để khiến cho thiếu niên trước mắt này vui vẻ.

Tuy lão tu luyện Thái Thượng Vong Tình Lục, đối với tình yêu nam nữ đã sớm không quá thấu hiểu, nhưng với số tuổi lão sống, tất nhiên nhìn ra được tình cảm của Hồng Loan dành cho Tô Trường An rất sâu đậm, nào dám chọc Tô Trường An mất hứng, đến lúc đó Hồng Loan trách tội, bảo lão lại leo thang Thông Thiên một lần nữa, cái mạng già này của lão sợ là phải chuyển đến chỗ đó. Vậy nên lão thấy Tô Trường An lộ vẻ mặt không vui, thì liền không dám giấu giếm, vội vàng nói ra mục đích mình đến.

"Hả?"

Tô Trường An nghe vậy thì sững sờ, hắn mấy lần muốn gắp Hồng Loan cũng không được, đều bị đám Tống Táng giả này lấy cớ đủ loại từ chối, lần này lại đột nhiên nói cho hắn biết Hồng Loan bày tiệc cho hắn, mời hắn đến, không khỏi cảm thấy khó tưởng tượng nổi, trong giây lát không kịp phản ứng.

"Không biết có chuyện gì?" Hắn không nhịn được hỏi.

"Trước đó công tử cầu kiến, bọn ta đều từng nói Các chủ đang chuẩn bị một phần lễ vật cho công tử, lần này mời công tử tất nhiên là vì lễ vật kia đã chuẩn bị xong rồi. Các chủ đối với công tử rất thật lòng, còn mong công tử đừng phụ lòng nga." Vân lão nói như vậy, trên mặt hiện ra ý cười trêu ghẹo.

Nhưng Tô Trường An lại chưa từng chú ý, hắn nghe được lời này nghi ngờ trong lòng càng nặng.

Lúc trước hắn cầu gặp mặt, đám Tống Táng giả kia đúng là từng nói như vậy, nhưng hắn chỉ coi đó là cái cớ bọn họ dùng để từ chối, nên không để ở trong lòng, hôm nay lại nghe được dường như thật sự có chuyện này.

Thế nhưng, cái gọi là lễ vật kia rốt cuộc là thứ gì đây?

Tô Trường An khó tránh khỏi cảm thấy hơi hiếu kỳ, nhưng với cái đầu gỗ của hắn nghĩ thế nào cũng chẳng ra.

Hắn dứt khoát không suy nghĩ thêm nửa, gật đầu với Vân lão, nói: "Được, dẫn đường đi!"
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện