Chương 597 : Âm dương giao hội
"Hồng Loan!" Tô Trường An nhìn thân ảnh tập kích bất ngờ ở phía trước, đột nhiên gia tăng tốc độ, linh lực quanh thân hắn tuôn trào, Kiếm Long dưới chân thét dài một tiếng, rốt cuộc tới được trước người Hồng Loan, giang hai tay ra, ngăn nàng lại.
"Ngươi nghe ta..."
Hắn đang định nói chuyện, nhưng Hồng Loan lúc này đang rất tức giận, làm gì có thể nghe hắn giải thích, ấn ký đỏ giữa mi tâm nàng lấp lánh ánh sáng. Một tiếng chim hót trong veo từ trong cơ thể nàng bay ra, hai cánh sau lưng nàng chấn động, vô số hỏa cầu đang ngưng tụ dưới đôi cánh kia.
Lại một tiếng gáy dài của Thần Điểu vang lên, những hỏa cầu kia như nhận được sắc lệnh bay nhanh đánh tới Tô Trường An.
Tâm thần Tô Trường An chấn động, không ngờ được Hồng Loan sẽ ra tay quả quyết như vậy, hắn không dám lơ là, vội vàng vận dụng linh lực quanh thân chống lại, một bình phong linh lực xuất hiện quanh thân hắn, kèm theo là từng tiếng nổ vang, ánh lửa sáng lên khắp trời.
Không ngoài ý muốn là hắn thành công ngăn cản những hỏa cầu kia.
Những hỏa cầu kia thực tế nhìn như thanh thế to lớn, nhưng uy lực của nó cũng không quá mạnh, chứ đừng nói đến tổn thương được Tô Trường An.
Nhưng lúc này lòng Tô Trường An run lên, hắn vội vàng loại bỏ bình phong linh lực trước người mình đi, nhìn về phía Hồng Loan đứng lúc trước, đã sớm không tìm được bóng dáng của nàng.
Hắn vội vàng ngước mắt nhìn về phía xa, lại thấy Hồng Loan đã nhân thời gian hắn ngăn cản hỏa cầu chạy xa mấy dặm.
Tô Trường An biết mình trúng kế ám độ trần thương của Hồng Loan, nhưng lúc này còn muốn đuổi theo Hồng Loan thì đã không còn kịp, lòng hắn lo lắng cho an nguy của Cổ Tiễn Quân, nếu nàng ấy có bất trắc gì, hắn không biết phải nên tự trách mình thế nào.
Tiếp đó hắn cũng chẳng để ý được nhiều như vậy, Kiếm Long dưới chân ứng thanh di chuyển, hóa thành một dải sáng, lấy tốc độ nhanh đến mức người thường không thể nào theo kịp đuổi theo về phương hướng Hồng Loan chạy đi.
Nhưng tốc độ của Hồng Loan thực sự quá nhanh, Tô Trường An phải toàn lực rót linh lực của mình vào trong Kiếm Long, lúc này mới miễn cưỡng đuổi kịp Hồng Loan.
Mà Hồng Loan đang chạy nhanh không kịp chuẩn bị cho chuyện này, đợi đến khi mũi kiếm đến gần người mới phản ứng lại được.
Tuy nàng triệu linh lực ra ngăn cản kịp thời, nhưng vẫn không tránh được có vài trường kiếm bắn thẳng tới, nàng phản ứng rất nhanh, dù tránh được mũi kiếm của những thanh phi kiếm kia, nhưng một lọn tóc trước trán vẫn bị kiếm mang của thanh trường kiếm cắt đứt.
Hồng Loan sững sờ tại chỗ.
Nàng nhìn lọn tóc rơi xuống theo gió đó, chợt ngừng lại, ánh mắt lưu chuyển theo lọn tóc, không biết đang nghĩ gì.
Tô Trường An thấy vậy, thầm cho rằng mình thất thủ tổn thương đến Hồng Loan, hắn căng thẳng vội chạy đến.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn nhìn Hồng Loan đang sững sờ, trong lòng càng lo lắng, vươn tay nắm hai vai của nàng, hỏi như vậy. Ánh mắt của hắn quan sát quanh thân Hồng Loan, rất sợ mình trong tình thế cấp bách đã thất thủ thật sự tạo thành tổn thương gì đó cho nàng.
"..." Nhưng Hồng Loan không trả lời hắn, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tô Trường An, trong con ngươi tựa như có thứ gì đó muốn trào ra.
Tô Trường An thấy bộ dáng này của nàng, tự biết bản thân hổ thẹn, nên muốn giải thích nói: "ta... ta chỉ là... quá nóng lòng..."
Nhưng lời nói đến một nửa, đã không nói tiếp được. Dù sao hắn làm Hồng Loan bị thương là sự thực, hơn nữa trạng thái của Hồng Loan lúc này cũng không giống như kiểu có thể nghe hắn giải thích.
"Ngươi... Thật sự thích nàng ta như vậy?" Trầm mặc một lúc lâu, Hồng Loan rốt cuộc mở miệng nói.
Âm thanh của nàng cực kỳ âm trầm, mang theo một loại tâm tình ngôn ngữ khó mà diễn tả, như có bi thương, lại bao hàm phẫn nộ, thậm chí mơ hồ mang theo một chút tuyệt vọng.
Tô Trường An tất nhiên nhìn ra được dị trạng của Hồng Loan lúc này, nhưng hắn vẫn không cách nào trả lời vấn đề của Hồng Loan một cách chính xác.
Mà sự chần chờ đó, không thể ngờ càng tăng thêm lửa giận trong lòng Hồng Loan.
Hai tầng nhân cách của Thanh Loan và Tất Phương ở trong cơ thể nàng xung đột, ngọn lửa trong con ngươi của nàng chợt tối chợt sáng, sát ý quanh thân cũng như ẩn như hiện.
"Lúc Trường An loạn, ta không rời không bỏ ngươi, mấy lần lâm vào hiểm cảnh, sao ngươi có thể đối đãi với ta như vậy?" Hồng Loan hỏi như thế, nước mắt tuôn ra trong con ngươi đỏ tươi.
"Ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, chọn ta hay là chọn nàng?" Tay của nàng nắm vào hư không, một thanh trường kiếm thanh lãnh chợt bị nàng nắm trong tay, mà đầu của mũi kiếm chính là gác ở trên cần cổ của Tô Trường An.
Tô Trường An chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn và Thanh Loan chỉ đao kiếm về nhau.
Sắc mặt hắn dần dần trở nên khổ sở.
Nhưng cùng với đó hắn cũng không thể trách móc gì nàng, bất kể nghĩ thế nào đều là do bản thân lưỡng lự, thậm chí có thể nói là lòng tham không đáy đã tạo thành cục diện hiện nay.
Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, chậm rãi nói.
"Ta biết ta rất có lỗi với ngươi, cũng rất có lỗi với Tiễn Quân. Nhưng việc này chung quy vẫn không liên quan tới nàng ấy, nếu thật sự giết ta có thể khiến ngươi thoải mái hơn một chút, cái mạng của Tô Trường An ta chính là của ngươi rồi."
"Nhưng ta còn có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành được, ngươi cho ta chút thời gian, đợi ta làm xong những chuyện kia, ta nhất định sẽ dâng cái đầu lâu này lên!"
"Ngươi!" Hồng Loan nghe vậy, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, nàng làm sao từng nghĩ đến sẽ thật sự giết Tô Trường An chứ? Hành vi lần này chỉ bởi vì bức hắn làm ra lựa chọn, nhưng Tô Trường An lại đáp trả nàng thế này, không khỏi khiến nàng cảm thấy Tô Trường An thà rằng chết, cũng không muốn ở cùng với nàng.
"Khỏi cần thời gian, bây giờ ngươi liền đi chết đi!" Nhân cách của Tất Phương và Thanh Loan va chạm, cộng thêm hiểu lầm với Tô Trường An, khiến nàng gần như lâm vào ranh giới sụp đổ, trong ngực nàng như có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, nếu như không phóng nó ra ngoài, nàng sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy. Nàng mất đi thần trí, trường kiếm trong tay vào khoảnh khắc đó mang theo kiếm mang lăng liệt đâm thẳng về phía ấn đường của Tô Trường An.
Tô Trường An giật mình.
Hắn tự biết phải chết, nhưng trên người lại đeo theo trọng trách rất lớn, dù thế nào cũng không thể chết bây giờ được.
Linh lực trong cơ thể hắn chợt vận chuyển, Kiếm Long kia gào thét mà ra, chắn ở giữa hắn và Hồng Loan.
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang lên, hai luồng lực lượng mạnh mẽ đâm vào nhau.
Sau đó linh lực to lớn nổ tung, thân thể của Tô Trường An và Hồng Loan đều bị luồng lực lượng kia hất bay, rơi thẳng xuống lòng đất.
Hai người rơi vào một khe núi của Thiên Môn sơn.
Tô Trường An bị đau đứng lên, khoảng cách rơi xuống này ít nhất cũng phải mấy trăm trượng, may mà hắn là Tinh Vẫn, lại từng tu Tiên đạo, nhưng lần này bị va đập vẫn khiến hắn cả thấy khí huyết sôi trào.
Nhưng hắn lại đè ép toàn bộ thương thế này xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bóng dáng Hồng Loan đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích ở phía xa.
"Hồng Loan!" Hắn thét lên một tiếng kinh hãi.
Có câu nói quan tấm tất sẽ loạn, Hồng Loan thân là Chân Thần, va chạm thế này sao có thể tạo thành tổn thương lớn cho nàng được chứ? Nhưng Tô Trường An tất nhiên đã không có tâm tư để suy nghĩ đến điểm này, hắn thấy thân thể Hồng Loan không nhúc nhích, lòng đã tràn đầy sốt ruột, vội vàng chạy nhanh đến bên cạnh bóng dáng kia, muốn đỡ nàng dậy kiểm tra thương thế.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn quỳ gối dưới đất, ôm Hồng Loan vào trong lòng mình, lo lắng vươn tay muốn kiểm tra thử thương thế của nàng.
Nhưng vào lúc đó, ấn ký đỏ tươi nơi mi tâm Hồng Loan chợt ẩn đi, một cái ấn ký hình trăng non lại hiện ra nơi đuôi lông mày. Hai mắt của nàng chợt mở ra, một tay đột nhiên duỗi ra, vững vàng nắm lấy tay đang duỗi ra của Tô Trường An.
"Hồng Loan, ngươi!" Biến hóa này khiến Tô Trường An không kịp chuẩn bị, nhưng lúc này một luồng sức mạnh bàng bạc đang theo cánh tay bị Hồng Loan nắm lấy không ngừng rót vào trong cơ thể hắn. Hắn dần dần cảm thấy được lực khống chế của bản thân đối với thân thể đang mất đi.
"Ta muốn ngươi ở lại bên cạnh của ta, ngươi là của ta! Ngươi không được đi đâu cả!" Hồng Loan nói như vậy, ấn ký hình trăng lưỡi liềm nơi ấn đường nhất thời bừng sáng.
Tô Trường An lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra tất cả trước đó đều là Hồng Loan tự biên tự diễn một vở kịch để cho hắn mắc câu.
Hắn không kịp tức giận, lực khống chế của hắn đối với thân thể đã càng ngày càng yếu, nhưng hắn không thể cho phép chuyện đó xảy ra.
Hơn nữa chưa đề cập đến an nguy của Cổ Tiễn Quân, dù là Tư Mã Hủ và Hạ Hầu Hạo Ngọc đang nhìn chằm chằm, hoặc là đám Thiên Nhân và Tà Thần đã mưu đồ rất lâu kia, đều đang mọi lúc uy hiếp đến Tô Trường An và người hắn quan tâm, trước khi chưa giải quyết được những chuyện này, hắn là sao có thể an tâm ở lại Tinh Thần các này được?
Nhưng Hồng Loan trước mặt thật sự đã điên rồi, nói với nàng đạo lý nữa sợ là nàng không nghe vào tai được.
Lúc đó, lòng Tô Trường An chợt động, linh lực quanh thân điên cuồng bốc lên, một cái ấn ký màu vàng kim giống như là mặt trời ở giữa ấn đường của hắn cũng đột nhiên hiện ra, linh lực trong cơ thể cũng tuôn trào ra, hung hãn va chạm với luồng linh lực Hồng Loan rót vào trong cơ thể hắn.
Kèm theo đó là tiếng vang lớn ầm ầm.
Hai luồng linh lực một âm một dương chợt trộn lẫn với nhau.
Nhưng cũng không xung đột với nhau như trong tưởng tượng, ngược lại hai luồng linh lực kia lại dung hợp với nhau một cách rất thần kỳ.
Một âm một dương, một sáng một tối.
Thân thể của Tô Trường An và Thanh Loan chấn động, một luồng khí khô nóng lan tràn toàn thân của bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác mù mịt không thể giải thích được tràn ngập giữa hai người, mà cảm giác khô nóng cũng càng nồng đậm.
Cảm giác nóng ran kỳ quái này khiến hai người cảm thấy khó chịu, Tô Trường An chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giống như có thứ gì đó trong cơ thể đang cuồn cuộn, khuấy động, muốn phá thể mà xông ra.
Sắc mặt của Hồng Loan cũng trở nên đỏ ửng, nàng nhìn thiếu niên trước mắt, từng cảnh từng cảnh ở chung với hắn lướt qua trong đầu nàng, thân thể nàng trở nên mềm nhũn ra.
"Ah." Nàng phát ra một tiếng yêu kiều, đã hoàn toàn dựa vào trong lòng Tô Trường An.
Môi của nàng hơi mở ra, tiếng hít thở nặng nề như là mang theo một loại ma lực nào đó, khiến thần trí Tô Trường An dần trở nên mê loạn.
Thuận theo Hồng Loan dựa vào hắn, một chút thanh tỉnh cuối cùng của hắn đã bay hết toàn bộ, hắn vươn tay ôm chặt nàng vào trong lòng, dùng lực như vậy, giống như muốn hòa làm một thể với nàng vậy.
Tô Trường An cuối thấp đầu xuống, hắn nhìn đôi môi hơi hơi hé mở của Hồng Loan, giống như một quả anh đào ngon miệng, đang chờ người hái xuống.
Mà Hồng Loan tựa như cũng nhận ra được chuyện sắp sảy ra, đầu của nàng dựa tới gần Tô Trường An, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Cuối cùng, bọn họ hôn nhau.
Quần áo bị bọn họ cởi ra từng cái, bọn họ trở nên **, bọn họ trở nên cuồng loạn.
Tiếng rên khẽ tuyệt vời bắt đầu vang khắp cánh rừng.
Âm và dương rốt cuộc giao hội lại cùng nhau.