Chương 611 : Chỗ chôn thân này là cố hương
bật bài Túy Hồng Nhan nghe đã
"Trường An?"
Đợi đến khi thấy rõ vẻ ngoài của người kia, mọi người dồn dập la lên sau đó thống khoái bước lên trước nghênh đón.
Từ phía chân trời mà đến chính là thiếu niên Tô Trường An cùng vị Tống Táng giả đã đưa đám cho Thái Bạch đạo nhân.
Chạy đến trước nhất đương nhiên là Cổ Tiễn Quân và Tô Chiếu, đương nhiên vị Lục Như Nguyệt kia cũng theo sát phía sau.
Đợi đến khi Tô Trường An vừa đáp xuống đất thì hai người đều muốn nhào vào trong ngực hắn nhưng dường như ý thức được sự tồn tại của đối phương nên động tác trên tay cũng lập tức chậm lại.
Mọi người sau lưng cũng không chú ý điểm này, tiếp tục đi về phía Tô Trường An.
"Thật tốt quá, Trường An ngươi không sao chứ!" Mục Quy Vân lướt qua mọi người vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói. Trên người gã chằng chịt vết thương nhưng sự vui vẻ trên mặt là không giả bộ chút nào.
Từ biệt quận Gia Hán mặc dù nói không đến ba tháng nhưng nơi đây phát sinh đủ loại khiến Tô Trường An giờ phút này sinh ra cảm giác như phảng phất một thế hệ.
Hắn trước là áy náy nhìn Cổ Tiễn Quân cùng Lục Như Nguyệt một cái, người khác không hiểu rõ hai người này khác thường nhưng không cách nào giấu diếm được ánh mắt của hắn, cộng thêm sự việc phát sinh với Hồng Loan khiến hắn khó tránh khỏi thấy thẹn trong lòng. Vì vậy sau khi liếc nhìn hai người hắn liền vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.
"Tư Mã Hủ kia có còn làm khó dễ ngươi, lại cùng ngươi nói cái gì?" Hoa Phi Tạc dù sao vẫn là bình tĩnh lão luyện, tại nhất thời vui mừng sau đó, gã liền ý thức được có chút không đúng. Tư Mã Hủ hao hết tâm tư muốn uy hiếp Tô Trường An sao có thể đơn giản thả hắn ra như vậy, theo cách nhìn của gã sự việc tất nhiên sẽ không biểu hiện đơn giản như vậy.
Mọi người nghe lời ấy cũng tỉnh ngộ ra, Tư Mã Hủ là người ra sao, từng làm ăn thua lỗ bao giờ? Lão muốn lưu lại Tô Trường An đương nhiên có chỗ cần, bằng không há sẽ đơn giản như vậy thả hẳn.
Tô Trường An nghe vậy ung dung thản nhiên cười cười nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, chúng ta ngày sau bàn tiếp."
"Nhưng có một chuyện cấp bách." Rồi sau đó, hắn lại nghiêm mặt nói.
"Hả? Chuyện gì?" Mặt Hoa Phi Tạc lộ vẻ nghi hoặc.
"Quân Tây Lương ở đâu? Dẫn ta nhanh đi gặp bọn họ."
Bên ngoài quận Gia Hán thoáng nhìn, Tô Trường An đã phát hiện dị trạng của quân Tây Lương, đều là người tu hành Minh Thư Huyết Kỷ nên Tô Trường An rất rõ ràng trạng thái của bọn họ, tâm trí bị cắn nuốt là một chuyện rất đáng sợ, cho dù hiện tại bọn họ còn sống cũng không khác gì chết đi, mà hết thảy những chuyện này đều do một tay hắn tạo thành. Mặc dù trước đây hắn đã từng nói lợi hại với quân Tây Lương nhưng hắn không thể nào không đếm xỉa đến, chuyện thứ nhất là phải tới xem trạng huống của bọn họ.
Hoa Phi Tạc nghe vậy cũng rất nhanh tỉnh ngộ, gã khẽ gật đầu nói: "Tốt, ta bây giờ liền mang ngươi đi!"
Nói xong muốn dẫn Tô Trường An rời đi mà Tô Trường An khi đó cũng dừng lại một chút liếc nhìn mọi người rồi nói: "chư vị nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, nếu có chuyện ngày mai lại nói." Nói xong hết thảy, hắn dường như nhớ ra gì đó nên ánh mắt rơi vào ba cô gái thấy được vẻ mặt lo lắng của bọn họ, hắn cười nhẹ một tiếng nói: "yên tâm, hết thảy có ta."
Nói xong lời này, hắn liền không lưu lại, theo Hoa Phi Tạc đi nhanh đến nơi giam giữ quân Tây Lương.
...
Đó là một địa lao.
Âm u, ẩm ướt, lại lành lạnh.
Thỉnh thoảng từ ở chỗ sâu trong truyền đến tiếng gầm thét, không khỏi để cho người sinh ra một loại ảo giác như đặt mình trong mười tám tầng địa ngục.
Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc sóng vai đi trong địa lao, Tô Trường An có được tinh phách Đế Giang xuyên thấu qua hắc ám nồng đậm nên có thể thấy rõ tình hình trong địa lao.
Từng bóng người bị thiết lao lạnh giá tách ra, bọn họ giống như rơi vào điên cuồng nào đó, hai mắt đỏ tươi không ngừng vịn lấy song thiết lạnh ý đồ xông ra, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gào rú.
Nhưng thiết lao hiển nhiên được tài liệu đặc chế nào đó chế thành, bọn họ va chạm ngoại trừ tạo thêm vết thương bên ngoài liền không có ích lợi gì, cho dù là như vậy nhưng những bóng người kia cũng không để ý chút nào, bọn họ y nguyên gầm thét liên tục đụng vào thiết lao, dường như chỉ làm như vậy mới có thể bình phục chút thống khổ trong thân thể họ.
Con mắt Tô Trường An nhíu lại, sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ thật giống như sắp nhỏ ra nước.
Hoa Phi Tạc thấy hết những điều này, gã rất rõ ràng cảm thụ trong lòng Tô Trường An bây giờ.
Nhưng gã vẫn bình tĩnh bản thân nói xa xôi: "nơi này là năm đó Lục Ly Trần lúc tại vị thành lập nhà giam để nhốt một ít tội phạm quan trọng của nước khác, cũng may có nó nếu không với sức mạnh của quân Tây Lương hiện giờ, thiết lao bình thường khó thể giam giữ."
"Ừ." Tô Trường An khẽ gật đầu, giọng nói lạnh giá như phong tuyết Bắc địa. "Còn lại bao nhiêu?"
Nghe hỏi vấn đề này, thân thể Hoa Phi Tạc rất rõ ràng ngừng lại một chút. Gã hé miệng, hơi khô chát nói: "quân Tây Lương tác chiến anh dũng, thường thường thân nhập trận địa địch, cộng thêm cuộc chiến hôm nay, lệ khí trong cơ thể bọn họ không khống chế được..."
Gã nói tới chỗ này bỗng nhiên dừng lại, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mà khi đó Tô Trường An vừa quay đầu nhìn thẳng về phía gã.
Trong bóng tối, đôi tròng mắt của thiếu niên kia thanh tịnh như vậy, thanh tịnh đến gần như không nhiễm bụi trần, thanh tịnh đến liền bao vây bi thương bên trong cũng là gọn gàng dứt khoát truyền lại trong lòng Hoa Phi Tạc.
"Ài." Gã thở dài một hơi, thu hồi tâm tư vòng vo nói: "ba vạn quân Tây Lương, bây giờ còn lại không đến hai ngàn, trong đó thống lĩnh Cố Nha Lãng không rõ tăm tích, chắc đã là chết trận."
"Vậy sao!" Tô Trường An thu hồi ánh mắt của mình, đáp lại như vậy.
Bay bổng trong giọng nói nhưng lại mang theo một cỗ tâm tình cực lực bị đè nén, Hoa Phi Tạc rất rõ ràng cái cảm xúc kia là gì, nhưng gã vẫn không muốn đi miệt mài theo đuổi.
Dường như cũng là vì che giấu cảm xúc như vậy, Tô Trường An tại nhất thời trầm lặng sau đó, còn nói thêm: "Ôn Tử Ngọc cùng Miêu Vĩnh Sơn đây? Dẫn ta đi gặp bọn họ."
Hoa Phi Tạc lúc này cũng không nói thêm gì, trầm lặng dẫn Tô Trường An đi đến chỗ sâu trong địa lao.
...
So với những binh lính Tây Lương bình thường kia, tu vi của Ôn Tử Ngọc cùng Miêu Vĩnh Sơn cao hơn rất nhiều cho nên trạng huống của bọn họ cũng tốt hơn không ít.
Mà đồng thời tốt như vậy chỉ là tương đối mà thôi.
Bọn họ bị nhốt lại hai gian thiết lao liền nhau, cũng không giống như những binh lính kia biểu hiện tính công kích mạnh, họ chỉ ngồi yên trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, quanh thân nổi gân xanh tựa như đang thừa nhận vô biên thống khổ nào đó. Mà đôi mắt của bọn họ khi sáng khi đỏ tươi, tựa như đang đấu tranh với ác ma trong cơ thể mình.
"Ôn tướng quân cùng Miêu tướng quân là tự nguyện bị nhốt vào thiết lao, nếu không với tu vi của bọn họ chỉ sợ chúng ta phải phế một phen tay chân." Hoa Phi Tạc nhìn hai người trong phòng, giọng nói trầm thấp đau lòng.
Tô Trường An khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lưu lại trên thân hai người kia.
Mà lúc này, dường như hai người cũng nghe được đối thoại của Hoa Phi Tạc cùng Tô Trường An, đầu bọn họ mãnh liệt ngẩng lên giống như dã thú bị làm tỉnh giấc, thăng bằng nào đó trong cơ thể họ bị đánh phá, đôi mắt lập tức trở nên đỏ tươi nhìn về phía hai người Tô Trường An.
Lúc thấy rõ bộ dáng của Tô Trường An, đôi mắt màu đỏ tươi kia lập tức thanh minh.
"Tướng quân!" Bọn họ phát ra tiếng kêu to, thân thể mãnh liệt đi tới, cách thiết lao lạnh giá nhìn về phía Tô Trường An, trong hai tròng mắt thậm chí có lệ quang ẩn hiện.
"Khổ thân hai vị rồi." Tô Trường An nhìn thân thể bị thương của họ thấp giọng nói.
Đầu của hắn cúi xuống thật sâu, hắn cảm thấy xấu hổ với hai người họ.
"Tướng quân cớ gì nói ra lời ấy, là chúng ta vô năng, ba vạn quân Tây Lương cho tới bây giờ chỉ còn lại những tàn binh bại tướng này, liền cả lão Cố. . ." Miêu Vĩnh Sơn gặp Tô Trường An như thế, đuổi nói gấp, nhưng đề cập Cố Nha Lãng, gã đàn ông to lớn thô kệch này cũng không khỏi nghẹn ngào. Kỳ thật lúc Cố Nha Lãng còn sống, quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt nhưng hiện tại gã chết trận rồi, trong lòng bi thương không nói nên lời.
"Chớ khóc sướt mướt, chẳng phải để tướng quân chê cười." Ôn Tử Ngọc không vui quát lớn, gã cùng Miêu Vĩnh Sơn và Cố Nha Lãnh là ba đại thống soái của quân Tây Lương, nhưng tâm tư gã linh hoạt trong ba người ẩn ẩn có xu thế đứng đầu, Bắc Thông Huyền lúc còn sống từng nói, bên trong quân Tây Lương tướng tài vô số nhưng có thể làm soái tài, chỉ có duy nhất Ôn Tử Ngọc.
Gã quát lớn với Miêu Vĩnh Sơn xong liền quay đầu hỏi Tô Trường An: "tướng quân lúc đến chắc đã thấy qua tình huống chư vị binh lính, người có biện pháp xoay chuyển không?"
Tô Trường An nghe vậy dừng lại, vẻ mặt hắn vội vàng nhìn về phía hai người Ôn Tử Ngọc, bờ môi mở ra, rồi lại sau nửa ngày nói không ra lời.
Lúc đến hắn đã thử qua phương pháp khi trước trên người một vị sĩ tốt, hút lệ khí trong người họ, nhưng phương pháp này từng hữu hiệu vì khi đó quân Tây Lương chỉ bị lệ khí gây khó khăn, không tổn thương tới linh thể. Hôm nay hồn phách bọn họ đã hoàn toàn bị lệ khí ăn mòn, cho dù có Nhược Mộc trong cơ thể Tô Trường An cũng khó có thể trị tận gốc tổn thương trong cơ thể họ.
Tô Trường An trầm lặng không thể nghi ngờ cho hai người Ôn Tử Ngọc câu trả lời tốt nhất.
"Thuộc hạ đã hiểu rõ." Thân thể hai ngừng chợt ngưng lại, thần sắc trắng bệch.
Bọn họ mặc dù tạm thời có thể bảo trì thanh tỉnh nhưng nói cho cùng là dựa vào tu vi của mình gượng chống đỡ, mà linh hồn sớm đã bị cỗ lệ khí kia ăn mòn, lúc này khá tốt nếu như ngửi được nửa phần máu tươi liền sẽ không khống chế được, rơi vào điên cuồng triệt để.
"Hai vị đừng vội, cho ta chút thời gian, nói không chừng liền. . ." Tô Trường An gặp bộ dáng bọn họ như vậy, áy náy trong lòng càng lớn liền nói gấp.
"Tướng quân không cần gạt ta, đại quân Tư Mã Hủ vào thành, nếu như tướng quân tạm lánh mũi nhọn há có thể mang chúng ta lên chịu, nếu bị liên lụy thì chúng ta làm sao tự xử? Nếu muốn cùng Tư Mã Hủ quyết chiến, tướng quân có từng mười phần nắm chắc? Chúng ta sớm muộn sẽ rơi vào điên cuồng, lúc đó cái chuồng thú này có thể khóa được hay không đừng nói tới, như thế tạo thêm biến số, không phải việc làm của nhà binh!" Ôn Tử Ngọc cũng tại khi đó một lời nói toạc ra chân tướng sự tình.
Thân thể Tô Trường An dừng lại, hắn biết rõ lời nói của Ôn Tử Ngọc không giả nhưng hắn làm sao có thể bỏ mặc những binh tướng đã cùng mình vào sinh ra tử.
"Tướng quân không cần lo lắng, việc này ta cùng Miêu tướng quân sẽ tự mình thay người phân ưu." Ôn Tử Ngọc cũng tại khi đó nở nụ cười, gã nhìn một bên Miêu Vĩnh Sơn liếc một cái nói như vậy, tựa như đã suy nghĩ cẩn thận một việc, thanh âm ở đằng kia trở nên nhẹ nhõm.
Miêu Vĩnh Sơn mặc dù ngu dốt nhưng thấy thần sắc Ôn Tử Ngọc như vậy cũng rốt cuộc đoán được phân ưu kia là thế nào, gã sau khi trầm lặng một lát mạnh gật đầu.
Gã cười ngây ngô với Tô Trường An dùng lời nói tục tằng thốt ra: "tướng quân yên tâm, lão Miêu ta tuyệt không cho tướng quân thêm phiền."
Tô Trường An luôn luôn tỏ ra lạnh lùng ở đằng kia lúc nghe được lời nói của Miêu Vĩnh Sơn rốt cuộc bị kích phá, thân thể của hắn run lên, ngẩng đầu muốn nói gì đó với hai người nhưng Ôn Tử Ngọc đã giành trước nói: "tướng quân cũng không muốn chúng ta bị Tư Mã lão tặc kia làm nhục đi? Đại sự làm trọng không cần thiết lòng dạ đàn bà!"
Lời nói đến khóe miệng của Tô Trường An bị Ôn Tử Ngọc nói như vậy đành nuốt trở vào, hắn trầm mặt nhìn hai người trước mắt, trong con mắt có thứ gì đó khởi động nhưng lại bị hắn cưỡng ép nhịn xuống.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Tử Ngọc nói cũng rất đúng.
Bất kể bước tiếp theo của hắn là chiến hay chạy, lưu lại một đám ác thú mất đi nhân tính không hề có lợi đối với hắn.
Mặc dù những ác thú này là do tự tay hắn tạo nên.
Hắn không thể không gánh chịu dưới phần tội nghiệt này, cho đến một ngày nào đó, hắn làm xong việc cần phải làm, lại đến trả lại từng cái.
"Sư thúc, còn rượu mạnh không?" Mà sau nửa ngày trầm lặng, hắn chợt nói.
Hoa Phi Tạc một bên sững sờ, nhưng rất nhanh ra ngoài tìm rượu cho ba người.
Tốc độ của gã cực nhanh, không đến nửa nén hương đã quay trở lại, mà lúc này ba người Tô Trường An giống như không có việc gì đang ngồi nói chuyện nhà. Trò chuyện thật vui, dường như bi thương lúc trước chưa từng tồn tại qua.
Cho đến khi Hoa Phi Tạc mang theo vài hũ rượu quay lại, bầu không khí nặng nề giữa ba người lại xuất hiện.
Miêu Vĩnh Sơn là người thứ nhất phá vỡ sự trầm lặng này, gã tự tay lấy một vò rượu trên tay Hoa Phi Tạc, gỡ niêm phong trên miệng vò ra sau đó đưa lên mũi ngửi, thần sắc cực kỳ thỏa mãn.
"Rượu ngon!" Gã như vậy cảm thán nói.
"Vậy sao?" Ôn Tử Ngọc nghe vậy cũng lấy qua một vò rượu, như Miêu Vĩnh Sơn gỡ phong tử bên trên đặt ở chóp mũi.
"Chính xác rượu ngon." Gã lập tức nói.
Rồi sau đó gã nâng vò rượu lên cao cao nhìn về phía Tô Trường An nói: "tướng quân xin mời! Đây còn là lần đầu tiên đối ẩm cùng tướng quân." Nói xong trên mặt Ôn Tử Ngọc hiện lên nụ cười nhẹ, dường như đây là một chuyện rất đáng được cao hứng.
Lần đầu tiên.
Cũng là một lần cuối cùng.
Tô Trường An như vậy nghĩ đến, nhận lấy cái kia cuối cùng một vò rượu, muốn giơ lên, nhưng lại cảm thấy một vò rượu nhỏ kia lại nặng tựa ngàn quân không xách lên được.
"Tướng quân chớ nên như thế khiến lão Miêu coi thường người, ta đến bây giờ còn nhớ rõ năm đó ở Tây Lương, một mình tướng quân anh dũng khí khái dẫn ba ngàn đao khách độc cản tám mươi vạn đại quân của Thác Bạc Nguyên Vũ kia." Miêu Vĩnh Sơn thấy Tô Trường An như vậy liền trêu ghẹo nói.
Tô Trường An biết gã đang kìm nén nhưng hành vi như vậy chẳng khiến hắn cảm thấy dễ chịu thêm chút nào, ngược lại trong lòng càng trầm trọng.
"Ta có một câu sau cùng, hai vị có thể thật lòng trả lời ta." Không biết xuất phát từ loại nào cân nhắc, Tô Trường An chợt hỏi.
"Tướng quân cứ nói đừng ngại." Hai người sững sờ, nhưng lập tức liền cười nói.
"Hai vị đến tình cảnh thế này có thể nói là do một tay ta tạo thành, trong lòng có từng oán qua Tô mỗ?" Tô Trường An cúi đầu mãnh liệt nâng lên, thẳng tắp nhìn về phía hai người.
Hai người lại là sững sờ, nhưng lập tức Ôn Tử Ngọc liền nói: "Đường thiên hạ có trăm ngàn đầu, ta đi một cái, kết quả như thế nào đều là do bản thân lựa chọn, người khác có thể bức bách sao?"
"Năm đó đi theo Bắc tướng quân, là vì thủ gia viên, bây giờ đi theo Tô tướng quân là vì báo nợ máu! Nếu như cho tới bây giờ ngược lại oán trách người khác, khác gì phong thái đàn bà, tướng quân chớ coi thường chúng ta!"
"Dù cho thất phu cũng chưa hẳn không thể có chí quốc gia."
"Dù cho lão tẩu cũng chưa hẳn không thể có tâm hiệp nghĩa."
"Tướng quân có đường (đạo) của tướng quân, chúng ta cũng có đường của mình, đi tại đường, thủ tại đường, chết tại đường. Tự giác thoải mái, tại sao có câu oán hận?"
"Đúng! Đúng! Đúng!" Miêu Vĩnh Sơn một bên nghe lời ấy của Ôn Tử Ngọc, muốn đem hết tâm tư của gã nói ra nhưng tiếc lồng ngực bản thân không có chút văn chương, không nói được lời hùng hồn như vậy, chỉ có thể liên tục xác nhận.
Nghe nói lời ấy, Tô Trường An dừng lại, lập tức đã giơ vò rượu trong tay lên, nghiêm mặt nói.
"Trường An lỗ mãng, coi khinh hai vị tướng quân, xin thỉnh chớ trách."
"Không sao không sao." Miêu Vĩnh Sơn thấy thế, trên mặt lộ ra vui vẻ, vội vàng cũng giơ lên vò rượu.
Ba người liếc nhau liền ngửa đầu đem vò rượu trong tay một hơi cạn sạch.
Rượu tràn ra khóe miệng ba người không ngừng chảy xuống, thấm vào vạt áo bọn hắn.
Rồi sau đó rượu bên trong không còn, ba người lại liếc nhau một cái.
"Thống khoái!"
Ôn Tử Ngọc lớn tiếng nói, vò rượu trong tay bị hắn ném xuống đất phát ra một tiếng vỡ toang, Miêu Vĩnh Sơn thấy thế cũng đập vỡ vò rượu trống trong tay mình.
"Tướng quân mời trở về đi! Nguyên do sự việc nơi đây giao cho chúng ta xử lý, chỉ cần sau đó để chúng ta cùng chôn cất một chỗ với các huynh đệ là được, trên đường xuống hoàng tuyền có thể làm tùy tùng cho họ, bồi tội thật tốt!"
Ôn Tử Ngọc nhìn về phía Tô Trường An, thần sắc trên mặt chợt lạnh lùng xuống.
"Làm phiền hai vị tướng quân rồi!" Tô Trường An chắp tay nói, cực lực đè nén run rẩy bên trong giọng nói của mình.
Sau đó hắn đứng người lên, nhìn thật sâu hai người, dường như một mực muốn nhớ rõ bộ dáng bọn họ trong lòng.
Theo sau hắn mãnh liệt xoay người, cùng Hoa Phi Tạc không quay đầu lại rời khỏi địa lao.
Mà theo hắn rời đi, địa lao sau lưng truyền đến một hồi linh lực chấn động, đồng thời kèm theo từng tiếng kêu đau đớn.
Tô Trường An biết rất rõ ràng, mỗi một tiếng kêu thảm thiết đều ý nghĩa một vị tướng sĩ Tây Lương chết đi, thân thể hắn run rẩy thật mạnh, bộ pháp dưới chân cũng nhanh hơn.
Đợi đến khi hắn chạy tới cửa ra vào, nước mắt không ngăn được nữa tuôn ra.
Mà lúc này trong địa lao chợt vang lên một hồi tiếng ca.
Tô Trường An còn nhớ, đó là quân ca của quân Tây Lương.
Bài kia hát thế này.
Ba tháng dài, hoa lê rực.
Trâu đi cày, nông phu bận.
Gót sắt một triều đến, giáo mác một triều vang.
Đi nhập ngũ, làm binh tướng.
Ba năm chinh phu chết, mười năm tướng quân bạc.
Đồng bào hỏi, nơi nào là cố hương.
Ngươi chớ khóc, ngươi chớ sợ.
Lại uống một chén rượu, mà tiến một tấc thương.
Ngươi đáp hắn.
Chỗ chôn thân này là cố hương.