Chương 619 : Con cháu Giang Đông nay còn đó, nguyện vì quân vương trở lại thôi
Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đại quân tập hợp trên thao trường đã bắt đầu xuất hiện từng đợt rối loạn, bọn chúng đã đợi một lúc lâu, thế nhưng vẫn như trước không thấy bóng dáng Tô Trường An.
"Trường An đâu? Vì sao lúc này vẫn chưa tới?" Hầu Như Ý nhìn Hoa Phi Tạc ở bên cạnh hỏi.
"Không biết, chờ một chút đi." Hoa Phi Tạc lắc đầu, gã cũng không biết Tô Trường An giờ phút này rốt cuộc đang ở nơi nào, mà đại quân tập hợp ở chỗ này chính là Tô Trường An hôm qua nói với gã đấy, gã chẳng qua chỉ truyền lệnh mà thôi. Nhưng gã lại che giấu tin tức Quách Tước trở về. Cũng không phải không tín nhiệm đám người Hầu Như Ý, chỉ là trong quận Gia Hán nhiều người lắm miệng, khó chắc chắn không có thám tử của Tư Mã Hủ, bởi vậy, vẫn tạm thời che giấu đi vẫn tốt hơn.
Thời gian đã đến giờ Tỵ, ánh mặt trời đất Thục tháng năm cực kỳ khô nóng, thêm với những ngày này gặp phải nhiều điều, tâm tình nôn nóng đã lan tràn trong những sĩ tốt ở đây.
Bọn chúng đặt tất cả hi vọng trên người Tô Trường An, thế nhưng Tô Trường An lại chậm chạp không đến, khó tránh khỏi khiến cho mọi người nổi lên nghi ngờ.
Lúc vẻ nôn nóng không ngừng lan tràn, hai cái bóng người vào lúc này tiêu sái chậm rãi đến.
"Sở vương!"
Cũng không biết là người nào đầu tiên phát ra một tiếng hô to như vậy, đám người bực bội lập tức yên tĩnh trở lại.
Hai người đến này đương nhiên đó là Tô Trường An mà mọi người ngẩng đầu trông mong cùng tiểu Hoàng Đế Hạ Hầu Minh.
Bọn hắn một trước một sau tiêu sái, nếu như có người tinh ý sẽ thấy, lúc hai người đi tới, Hạ Hầu Minh mơ hồ có tư thế lấy Tô Trường An làm chủ. Chuyện này chưa từng xảy ra trong quá khứ, dù cho Tô Trường An một mình nắm giữ quyền hành, nhưng Hạ Hầu Minh từ trước đến nay quyết không nhượng bộ đối với lễ nghi Đế Vương của mình, hôm nay như vậy ngược lại là có chút kỳ lạ.
Chẳng qua, tất cả mọi người hiện giờ cũng không có tâm tư đi suy nghĩ việc này, nói chung vẫn suy đoán rốt cuộc Tô Trường An muốn tuyên bố chuyện gì? Mà hắn có biện pháp dẫn mọi người vượt qua kiếp nạn lần này hay không, cũng là mấu chốt mà mọi người quan tâm.
Bởi vậy lúc Tô Trường An đi đến đài cao kia, mọi người nhất thời yên tĩnh trở lại.
Bọn họ cùng đợi Tô Trường An tuyên bố chuyện của hắn, mà vấn đề này có khả năng sẽ liên quan thật lớn đến sống chết của mọi người ở đây.
Không phụ sự mong đợi của mọi người.
Tô Trường An đi đến tuyến đầu đài cao, ánh mắt của hắn nghiêm túc khẽ quét qua trên mặt mọi người.
Bầu không khí trên đài, nhất thời trở nên cực kỳ im lặng, giống như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Bọn họ khẩn trương nhìn Tô Trường An, chờ thanh âm của hắn vang lên.
Mà đối mặt với ánh mắt tha thiết của bốn vạn người, bờ môi Tô Trường An vào lúc đó rốt cuộc chậm rãi mở ra.
"Một lần từ biệt ở quận Gia Hán, mấy tháng rồi không gặp, hơn ba mươi vạn tinh kỳ hôm nay chỉ còn lại bốn vạn."
Nói xong, chợt vang lên một tiếng bịch thật lớn, Tô Trường An lại bỗng nhiên quỳ xuống.
"Đây là..."
Biến hóa như vậy, mọi người bất ngờ, đồng loạt nhìn nhau, trong ánh mắt lại càng kinh sợ và bất định.
"Trường An thân là thống soái ba quân, chư vị tướng sĩ chiến đấu hăng hái đẫm máu, ta lại không có mặt, đây là lỗi lầm lớn."
Tô Trường An tiếp tục nói.
Phanh!
Rồi sau đó lại là một tiếng trầm đục, chỉ thấy Tô Trường An cứ như vậy liên tục dập đầu về phía mặt đất trước người.
Một cái dập đầu này hắn dùng lực lượng thật lớn, vả lại không điều động bất cứ linh lực hộ thể nào, cái trán lập tức trở nên đỏ thẫm.
"Tướng quân! Không được!" Nhiều người đồng loạt biến sắc, vội vàng nói, lại càng có người trong đám người Hoa Phi Tạc làm bộ dáng sẽ phải tiến lên ngăn trở, lại bị một ánh mắt của Tô Trường An mạnh mẽ ngăn lại.
Rồi sau đó Tô Trường An ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt mọi người một lần nữa.
"Bái thứ nhất này, thẹn với ba mươi vạn tướng sĩ, nếu như chư quân trên trời có linh, trước nhận một xá của Trường An, sau này gặp nhau ở Hoàng Tuyền Trường An làm trâu làm ngựa, chịu đựng lấy oán giận của chư quân." (chư quân: thời xưa gọi những người lớn tuổi là chư quân)
Phanh!
Lời ấy nói xong, Tô Trường An lại dập đầu.
Chờ hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, trên trán đỏ thẫm hiển nhiên đã chảy ra nhè nhẹ máu tươi.
"Bái thứ hai này, bái trăm vạn vong hồn Giang Đông chúng ta. Ta thề giữ vững vị trí Giang Đông, lại không nghĩ lĩnh quân không thuận lợi, gây nên Kiến Nghiệp rơi vào tay giặc, toàn bộ vợ con bạn bè của chư vị bị tàn sát. Chư vị trước nhận một xá của ta, chờ mười ngày sau, ta nhất định gỡ xuống đầu người trên cổ Hạ Hầu Hạo Ngọc, dùng để an ủi chư vị trên trời có linh thiêng."
Thanh tuyến của hắn cực kỳ bi thống, hai con ngươi cuồn cuộn, giống như ẩn đầy nước mắt.
Lúc này mọi người ở đây đều nhớ đến những đồng bào chết trận, những người nhà đã mất ở thành Kiến Nghiệp, thần sắc bắt đầu trở nên nghiêm túc, vẻ đau buồn bắt đầu lan tràn giữa mọi người.
Phanh!
Mà đúng lúc này, Tô Trường An lại dập đầu thật sâu về phía mọi người.
Trên trán của hắn giờ phút này hiển nhiên đã chằng chịt vết máu, nhưng hắn lại không thèm để ý chuyện này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mọi người dưới đài.
"Vái thứ ba này, thực sự có một chuyện muốn nhờ, kính xin chư vị đáp ứng."
Mọi người nghe vậy một lần nữa liếc nhau, rồi sau đó đã có người quỳ xuống trước tiên, trong miệng hô to nói: "Tướng quân không cần như thế, có việc cứ nói thẳng là được, chúng ta đã sớm có huyết hải thâm cừu với lão tặc Tư Mã Hủ, chỉ cần Tướng quân nói, xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"
Lời ấy vừa phát ra, mọi người đồng loạt tỉnh ngộ, vào lúc đó đều quỳ xuống, trong miệng hô to lời ấy.
Hoa Phi Tạc nhìn tình cảnh như vậy, không khỏi âm thầm gật đầu.
Bất kể cử động của Tô Trường An lần này rốt cuộc là xuất phát từ thiệt tình hay là giả ý, nhưng thực sự để cho đội quân đã sắp sụp đổ này một lần nữa nhen nhóm lên sinh cơ. Cho dù thực lực của bọn họ rất nhỏ bé, nhưng lúc đối mặt với Tư Mã Hủ cường đại, có thể thêm ra chút ít lực lượng đối với bọn họ mà nói cũng là một chuyện tốt.
Ngay lúc mọi người đồng loạt bày tỏ thái độ, Tô Trường An lại lắc đầu, ý bảo mọi người bình tĩnh lại.
Đám tướng sĩ hiển nhiên không dám không nghe theo, đồng loại im tiếng, đứng người lên nhìn Tô Trường An.
"Chuyện ta muốn cầu cũng không phải là muốn chư vị sẽ cùng ta chiến đấu hăng hái đẫm máu." Tô Trường An chậm rãi nói.
Điều này khiến cho mọi người bao gồm cả Hoa Phi Tạc ở bên trong đều đồng loạt sững sờ, lập tức kinh ngạc đứng lên.
Ít nhất khi bọn họ nhìn thấy Tô Trường An xin lỗi thành khẩn như thế, chính là muốn lôi kéo mọi người, đánh một trận sống chết với Tư Mã Hủ.
Thực ra cũng không nhất định là như vậy, tình thế giữa bọn họ và Tư Mã Hủ đã sớm trở thành không chết không thôi, bất kể Tô Trường An làm như vậy hay không bọn họ đều muốn chiến một trận với Tư Mã Hủ, chỉ có làm như vậy, đáy lòng mọi người hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấy thoải mái một ít.
Nhưng Tô Trường An lúc này lại phủ nhận ý nghĩ trong đầu mọi người, bọn họ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều có chút khó hiểu.
"Tướng quân, ngươi muốn gì cứ nói, chết còn không sợ, chúng ta còn sợ hãi cái gì?" Sở Giang Nam vào lúc đó tiến lên một bước hỏi. Áo giáp trên người gã đã sớm không còn xinh đẹp sáng rọi giống như trước khi xuất chinh, sợi tóc trên đầu cũng có chút lộn xộn, hiển nhiên lâu nay không được chăm chút. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An lại mang theo sùng kính đậm đặc và cực kỳ nóng bỏng.
"Ta muốn các ngươi lĩnh lộ phí của riêng mình chạy trốn nơi đây, từ nay về sau mai danh ẩn tích, tự mình sống tốt."
"Kết hôn với một cô nương cũng được, làm một người làm nông cũng tốt, lộ phí ta chuẩn bị cho các ngươi đã đầy đủ để các ngươi yên ổn cả đời."
Tô Trường An nói như vậy, thanh tuyến cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, bình tĩnh giống như đang nói rõ di ngôn.
Lời vừa nói ra, chớ nói những tướng sĩ bình thường kia, dù cho đám người Hoa Phi Tạc cũng bất ngờ.
"Trường An vì sao ngươi lại nói lời ấy?" Hồng Ngọc thân là một trong thủ lĩnh của ba quân vào lúc đó gạt nhiều người mà ra, đi tới trước mặt Tô Trường An, lo lắng hỏi.
Cô một đường theo Bắc Thông Huyền từ Tây Lương giết đến đây, từng là tướng sĩ Tây Lương, đều đã chết trận từ sớm, trong quân Tây Lương rộng lớn hôm nay chỉ còn một mình cô. Nếu nói trong đám tướng sĩ đang đứng nhìn này, người nào có thù hận sâu nhất với Tư Mã Hủ, Hồng Ngọc chính là người đó.
Cô nghe lời ấy, có thể nói vừa vội vừa giận, ngầm cho rằng Tư Mã Hủ đã cho Tô Trường An chút ít chỗ tốt gì, để cho Tô Trường An vứt bỏ kháng cự.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên nợ máu tướng sĩ Tây Lương chúng ta? Đã quên trăm vạn bá tánh Kiến Nghiệp? Đã quên sư thúc Bắc Thông Huyền của ngươi vì sao mà phải chết?" Trong lòng cô phẫn nộ, mở miệng đã không lựa lời mà mắng.
Mọi người nghe vậy cùng lúc đó đưa ánh mắt rơi vào trên người Tô Trường An, mặc dù trong suy nghĩ của bọn họ không tin Tô Trường An sẽ quy hàng Tư Mã Hủ, nhưng lời nói của Tô Trường An vừa rồi, bất kể nghĩ như thế nào đều lộ ra ý tứ này.
Vào lúc đó Tô Trường An đứng lên.
Đôi mắt của hắn giống như miệng giếng cổ, sâu không lường được lại không có một chút gợn sóng.
"Mối thù Tây Lương, mối hận Kiến Nghiệp, ý chí của Thiên Lam, Trường An luôn khắc trong tâm khảm mỗi phút mỗi giây, chưa từng quên."
Hắn nhìn Hồng Ngọc, chậm rãi nói ra.
Có lẽ là giọng điệu của Tô Trường An cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Hồng Ngọc không thể sinh ra hoài nghi, cô khó tránh khỏi sững sờ, nói: "vậy lời ấy của ngươi có ý gì?"
Tô Trường An lại liếc nhìn mọi người, sau một lúc hơi hơi trầm ngâm, rốt cuộc mở miệng nói.
"Thực sự không dám giấu giếm, Tư Mã Hủ chính là tổ sư Thiên Lam ta, Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất, Tần Bạch Y."
"Nói đến tất cả những chuyện này rất rườm rà, rất nhiều gút mắc, ta không tiện nói nhiều. Nhưng nói cho cùng tình cảnh của thiên hạ hôm nay, đều do Thiên Lam chúng ta tạo ra, thực sự xấu hổ vì liên quan đến chư vị. Nhưng đến hôm nay, ta cũng không muốn để muôn dân trăm họ chịu khổ lần nữa, bởi vậy, chuyện của Thiên Lam, vẫn nên giao cho người Thiên Lam chúng ta tự mình giải quyết đi."
Lời ấy vừa dứt, mọi người sững sờ, việc này đối với người bình thường mà nói, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đám người Hoa Phi Tạc vào luc đó đồng loạt tiến lên trước, người khác có lẽ khó hiểu, nhưng thân là người Thiên Lam, vào lúc này rốt cuộc hiểu rõ tâm tư Tô Trường An.
Hắn nói rất đúng, tất cả những chuyện này, nói cho cùng đều là việc nhà Thiên Lam, tất cả những chuyện liên lụy ra đều liên quan đến Thiên Lam. Tô Trường An thân là Thủ Vọng giả Thiên Lam thế hệ này, đã muốn làm như thế, vậy bọn họ với tư cách môn đồ Thiên Lam, hiển nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Vì vậy, Hoa Phi Tạc, Hầu Như Ý, La Ngọc Nhi, Tư Mã Trường Tuyết, Mục Quy Vân đều cùng lúc đó đi tới sau lưng Tô Trường An, xếp thành một hàng ở phía sau. Bọn hắn dùng hành động để biểu thị ủng hộ với Tô Trường An.
Tô Trường An cảm nhận được điểm này trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mọi người vào lúc đó miễn cưỡng đã tiêu hóa xong những lời nói của Tô Trường An, nhưng một chuyện không ngờ tới là không có người nào vào lúc này rời đi.
Cũng không biết là ai dẫn đầu, người đầu tiên quỳ xuống, lập tức hơn bốn vạn người giống như thủy triều đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt Tô Trường An.
"Việc này là chuyện của Thiên Lam, là chuyện của Giang Đông chúng ta, cũng là chuyện của thiên hạ. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách! Mời tướng quân mang ta theo, quyết một trận sống chết với lão tặc Tư Mã Hủ!" (thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng)
Sở Giang Nam là người đầu tiên lên tiếng.
Còn không chờ Tô Trường An đáp lời, Hồng Ngọc liền tiến lên một bước.
"Nợ máu Tây Lương không báo, ta chết không nhắm mắt. Trường An lần này đi, nếu như không được, ta lấy cái chết để làm rõ ý chí." Nói xong linh lực quanh người Hồng Ngọc bắt đầu khởi động, trong mắt hiện lên hàn mang. Cô tuy là nữ tử, nhưng trải qua mấy năm chiến tranh khốc liệt, nam tử bình thường đều không thể so sánh với cô, Tô Trường An không dám hoài nghi tính chân thực trong lời nói của cô một chút nào.
"Nhưng..." Tô Trường An thấy thế, nhướng mày, đang muốn nói thêm gì nữa.
"Đàn ông đất Thục chúng ta cho tới bây giờ cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, kiếm Long Diễn ở đây, chư quân người nào đi theo ta đánh một trận?" Lúc này, một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ trong trẻo vang lên, chỉ thấy Lục Như Nguyệt cầm thanh kiếm Long Diễn kia trong tay, giơ nó lên cao, hai con ngươi nheo lại nhìn quân Thục xung quanh.
"Mạt tướng muốn theo!" Rồi sau đó hiển nhiền là tiếng rống giận dữ như mọc thành phiến.
"Tốt! Rất tốt!" Vào lúc này lại có một tiếng kêu tốt vang lên, trên không trung nơi xa truyền đến từng đợt kiếm minh trong trẻo, chỉ thấy phía trên chân trời lấy hàng nghìn mà tính kiếm khách áo trắng đang ngự kiếm mà đến, cầm đầu lại là một vị lão giả, tóc thả bạc trắng, lại dáng vẻ hiên ngang, rất có khí phách Tiên Nhân.
Thật sự là Nhạn Quy Thu, người chịu trọng thương bên ngoài quận Gia Hán, giờ phút này lão dẫn kiếm khách Thục Sơn đến.
Chỉ trong một tích tắc, lão đã vững vàng rơi vào trước mặt Tô Trường An, mà cùng theo bên cạnh lại là Ngô Khởi, đệ tử đắc ý của lão.
Ngô Khởi rơi xuống đất trước tiên, liền vụng trộm liếc nhìn Lục Như Nguyệt, nhưng thấy ánh mắt của cô luôn luôn đặt ở trên người Tô Trường An, mắt của gã tối sầm lại, thu hồi ánh mắt của mình, trung thực đứng ở sau lưng sư phụ mình.
"Một trận chiến quận Gia Hán được Khai Dương huynh ra tay cứu giúp. Đại chiến lần này, đang mang tồn vong của đất Thục, thậm chí của cả thiên hạ, Thục Sơn ta thân là môn phái đứng đầu kiếm tông, hiển nhiên không thể không đếm xỉa đến." Nhạn Quy Thu hơi hơi chắp tay về phía Tô Trường An, mà lúc này đám kiếm khách ở sau lưng cũng đồng loạt đáp xuống đất, xếp thành một hàng sau lưng Nhạn Quy Thu, tay áo phiêu linh, trường kiếm như tuyết. Kiếm khách Thục Sơn chúng ta đều ở nơi này, bây giờ lão phu liền giao họ cho Sở vương điều động, kính xin không được từ chối."
"Sở vương không được từ chối!" Những kiếm khách kia vào lúc đó đồng loạt cầm kiếm chắp tay cao giọng nói. Thanh âm vang dội, tập hợp cùng một chỗ, giống như rồng ngâm.
"Cái này..." Tô Trường An ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ tới, mọi chuyện cuối cùng lại diễn biến thành trình độ như vậy. Trong lòng hắn cũng không hy vọng còn có người bị liên lụy vì chuyện này, bởi vậy mới muốn xua đuổi bọn họ. Dù sao Tư Mã Hủ mạnh mẽ đã rõ như ban ngày, hắn càng muốn một mình cùng mọi người ở Thiên Lam đối mặt với việc này, đây cũng là quyết định mà hôm qua hắn đã suy nghĩ thật lâu. Nhưng bộ dáng của mọi người giờ phút này, hiển nhiên khác với suy nghĩ của hắn một trời một vực.
"Sở vương, việc này chính là chuyện thiên hạ, không chỉ liên quan đến Thiên Lam các ngươi, đều có liên quan đến mỗi người chúng ta, Sở vương muốn làm anh hùng, gánh vác đại nạn của đất nước, nhưng chớ quên mặc dù tu vi của chúng ta không bằng Tô Trường An ngươi, nhưng dũng khí và quyết tâm lại không thấy ít hơn ngươi nửa phần?" Nhạn Quy Thu thấy Tô Trường An vẫn còn chần chờ, liền mở miệng nói ra lần nữa.
Nhạn Quy Thu dù sao cũng là người nhiều tuổi nhất trong đám người này, lời nói của lão nhiều ít vẫn có chút sức nặng trong lòng Tô Trường An.
Sau khi nghe vậy, Tô Trường An đảo mắt qua trên thân nhiều người, lại thấy bên trong ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ kiên quyết.
Rốt cuộc, sau một lúc hơi hơi trầm ngâm, Tô Trường An trầm trọng khẽ gật đầu.
"Tạ ơn chư vị yêu mến, nếu có kiếp sau, Trường An nhất định kết cỏ ngậm vành nhằm báo thù!" Hắn cúi đầu thật sâu với mọi người, thanh tuyến thành khẩn. (kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)
"Quên mình phục vụ!" Mọi người được Tô Trường An đồng ý, vội vàng đồng loạt quỳ xuống nói.
...
Trong quán rượu nơi xa, Quách Tước một bộ áo bào trắng nhìn một màn này, ánh mắt y nheo lại, rót cho mình một ly rượu trong, ngửa đầu uống xuống.
Mượn cảm giác say, y rung đùi đắc ý nỉ non nói.
"Con cháu Giang Đông nay còn đó, nguyện vì quân vương trở lại thôi."