Chương 667 : Đều là thiên mệnh
Dịch: Tiểu Băng
Sáng sớm hôm sau, Trường An bắt đầu nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Tuyết mịn liên miên, rơi xuống đất là tan ra, ngoài mang tới khí lạnh, thì không khiến cư dân Trường An cảm thấy có gì khác biệt.
Hơi lạnh không làm giảm chút nào sức nóng bàn luận về chuyện Tô Trường An trở về của họ.
Những người may mắn hôm qua gặp được Tô Trường An, hôm nay đều trở thành nhân vật chính, ai cũng tốp năm tốp ba tụ vào với nhau, hào hứng kể chuyện đã xảy ra lúc Tô Trường An trở về ngày hôm qua.
Đương nhiên, chuyện qua miệng nhiều người, con mèo cũng thành con hổ, sau khi một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Có người nói Tô Trường An bước trên mây mà về, có người nói Tô Trường An cưỡi rồng mà đến, thậm chí, thậm chí có người còn nói những nơi Tô Trường An đi qua, mỗi bước đi đều sinh ra hoa sen, tóm lại càng nói càng xa rời thực tế, càng mơ hồ hão huyền, dân chúng bình thường thật ra không phải ai cũng tin chuyện như thế, nhưng họ nghe thấy thú vị, nên vẫn cứ nói say sưa.
Thiên Lam viện nghênh đón người khách đầu tiên trong ngày.
Đế vương Đại Ngụy, Hạ Hầu Minh.
Ngọc liễn sáu ngựa kéo còn cách Thiên Lam viện hơn trăm trượng đã ngừng lại. Hạ Hầu Minh một mình xuống xe, tới cổng Thiên Lam gõ cửa, thái độ cung kính và đoan chính. Các triều đại đổi thay, chưa bao giờ có chuyện quân vương lại đối xử với thần tử như thế. Nhưng Hạ Hầu Minh lại làm như vậy, và làm rất tự nguyện, mà cả thiên hạ lại chẳng ai cảm thấy như thế là không ổn.
Hạ Hầu Minh ở lại Thiên Lam viện chừng một canh giờ rồi rời khỏi.
Lúc rời đi, y có vẻ rất vội vàng, không ai biết Tô Trường An đã nói gì với y.
Nhưng ngay sau đó, Đại Ngụy đã năm năm không xuất điều lệnh nay lại theo chân các sứ giả như hoa tuyết ào ạt bay ra khỏi thành Trường An, đến từng châu quận.
Buổi trưa.
Đề tài thảo luận của dân chúng từ chuyện Tô Trường An trở về, đã biến thành đoán xem cặp quân thần thầy trò kia đã nói gì với nhau.
Trong một quán rượu, một tiên sinh kể chuyện vẫn còn đang kể lại chuyện Tô Trường An và Mạc Thính Vũ gặp nhau ở Bắc Địa, mặt mày hớn hở, dưới đài mọi người nghe đầy say sưa.
Một nam tử đội nón che khuất mặt đi vào quán, chọn một chỗ trong góc khuất, uống rượu một mình.
Một nam tử áo hồng đi vào quán, cả người đều lọt trong cái áo bào hồng, cũng không thấy rõ dung mạo.
Cách ăn mặc này cực giống Thiên Quyền Tinh Vẫn Hoa Phi Tạc của Thiên Lam viện, nhưng các Tinh Vẫn của Thiên Lam bây giờ quá nổi tiếng, người trong thành bắt chước cách ăn mặc của họ là chuyện rất bình thường, nên cũng chẳng ai để ý tới người áo bào hồng này, họ vẫn chú tâm ngồi nghe kể chuyện.
Nam tử mặc áo hồng đi vào góc quán, ngồi xuống cạnh nam tử đội nón lá.
Y lấy bình rượu trong tay nam tử kia, tự rót cho mình tự uống.
"Là hắn hả?" Nam tử đội nón hỏi.
"Ừ....” Nam tử áo hồng nhẹ gật đầu. “Là hắn.”
Lúc nói ra lời này, y đã cật lực khống chế lời nói của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng nam tử nón lá vẫn nhận ra được sự khác thường trong ngữ điệu của y.
"Sao vậy? Sư thúc không nỡ?" Nam tử nón lá hỏi, giọng rất bình thản.
Nam tử áo hồng tự rót thêm ly nữa: "Sao mà không nỡ?"
Lần này, y không kềm nén được cảm xúc nữa, giọng nói đầy cay đắng.
"Đã không nỡ, sao sư thúc vẫn làm?"
"Không phải là đồ của ta, dù không nỡ thì cũng làm được gì?" Nam tử mặc áo hồng cười khổ, "Ta vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, sư tôn cho ta một cơ hội, để cho ta biết được nhân gian muôn màu, như thế đã đủ rồi, ít nhất so với Bắc Thông Huyền...”
Nói tới đây y ngừng lại, im lặng một lúc mới nói tiếp: "Ta so với hắn may mắn hơn quá nhiều, hắn là Kiếm Linh, ta là Họa Linh. Hắn cả đời bị cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ trói chặt, yêu không thể yêu, hận không thể hận. Còn ta, sống lâu hơn hắn mấy năm, hưởng thụ được mấy năm nay thái bình thịnh thế, còn được sống hạnh phúc với Ngọc Nhi... Là đủ, là đủ rồi.”
Nam tử đội nón ngẩng lên nhìn nam tử áo hồng thật lâu.
"Người đã nói cho Ngọc Nhi sư thúc chưa?"
"Tính của Ngọc Nhi sư thúc ngươi, ngươi không biết hay sao? Nếu cô ấy biết, làm sao để ta tới được?" Nam tử mặc áo hồng cười khổ lắc đầu.
Nói xong, nam tử áo bào hồng cũng đã bình tĩnh lại hoàn toàn.
Y nói: "Bắt đầu đi.”
Lời ấy vừa ra.
Trong mắt nam tử nón lá lóe ra một tia sáng, một làn linh áp mạnh mẽ tỏa ra.
Âm thanh ồn ào xung quanh của quán rượu bị linh áp đẩy ra, trở nên yên tĩnh.
À, mô tả như vậy không chính xác lắm.
Nói đúng phải là, chúng ngừng lại.
Đám khách bàn bên vẫn còn tư thế hơi chồm lên, miệng há to, mặt mày hớn hở, một đám bọt nước miếng đọng giữa không trung.
Cái bàn ở giữa quán, chắc đã uống quá chén, chén rượu đã rời khỏi tay, rượu bên trong vẽ ra một đường cong xinh đẹp, lóng lánh phản chiếu ánh sáng.
Trên đài cao, tiên sinh kể chuyện đang vung cao cây thước định đập xuống, bụi trên bàn bị chấn nảy lên, bung ra như hoa, lơ lửng giữa không trung.Thời gian đã ngừng lại.
Nam tử áo hồng vẻ ngạc nhiên.
Thì ra, sau bốn năm, tu vi của tên hậu bối này đã tăng tiến tới mức y không tưởng tượng được.
...
Tô Trường An đứng lên.
Đi tới chỗ người kể chuyện Cô Thiên Phàm, Hoa Phi Tạc cũng đi theo.
Bên trong Thần Mộ ẩn núp bốn vị Chân Thần, bên dưới còn có một mớ Bán Thần và Thứ Thần, thật sự là một áp lực không hề nhỏ tí nào. Dù hắn có thể nhờ mối quan hệ của Ma Thanh Linh và Ngô Đồng triệu tập Tinh Vẫn tam tộc, thì vẫn không thể nào so được với số lượng Thần tộc đông như kiến cỏ.
Đây nhất định là một trận ác chiến.
Tô Trường An biết, Hoa Phi Tạc cũng biết.
Để đối phó với trận ác chiến này, mở ra Tinh Hải là chuyện nhất định phải làm.
Chỗ đó tụ tập tất cả anh linh từ thời thượng cổ đến nay, đương nhiên kể cả các trưởng bối mà Tô Trường An để ý.
Năm đó Ngọc Hành Thánh Nhân, tu vi sớm đã vượt ra phạm trù Tinh Vẫn của thế gian này, cho dù là Bán Thần ông cũng giết được, chứng minh ông đã tiến rất gần tới cấp độ Tinh Vẫn vô hạn.
Đến tu vi như vậy, đương nhiên ông đã có được khả năng vượt qua sinh tử, không bị chết vì hết tuổi thọ khi đạt tới hai trăm tuổi, mà sẽ sống được lâu hơn.
Thậm chí nếu ông không muốn, Tinh Hải cũng không trói nổi ông, nhưng ông vẫn cố ý trở về Tinh Hải.
Chuyện này Tô Trường An đã từng không sao hiểu được.
Nhưng sau khi hắn nói chuyện với Thiên Đạo, Thiên Đạo truyền cho hắn cách xử lý Tinh Hải, hắn đã hiểu ra.
Mở ra Tinh Hải không phải là chuyện đơn giản.
Điều kiện quan trọng nhất là phải có được Tinh Thần Lệnh, thứ này tuy là chí bảo, nhưng nhiều năm trước Hồng Loan đã giao nó cho hắn, việc này không khó.
Điều kiện thứ hai, là truyền nhân Thất Tinh đều phải có mặt, và phải đều thành tựu Tinh Vẫn.
Mấy năm nay Tô Trường An mãi vẫn chưa ra tay chính là vì chờ các sư thúc thắp sáng mệnh tinh của mình, đến hôm nay cuối cùng cũng đã tới lúc.
Nhưng Hoa Phi Tạc...
Lại không phải là truyền nhân Thiên Quyền thật sự.
Y chỉ là một chỉ Họa Linh, được một đời Thiên Quyền trao tặng cho linh trí, nói về một mặt nào đó, sự có mặt của y vốn không được Thiên Đạo tán thành. Nếu muốn mở ra Tinh Hải, phải truyền tu vi Tinh Vẫn của y cho truyền nhân Thiên Quyền thật sự, nhưng nếu làm như vậy, Hoa Phi Tạc sẽ giống hệt như Bắc Thông Huyền, tan thành mây khói.
"Sư thúc thấy làm một Thiên Lam Tinh Vẫn vạn chúng kính ngưỡng là hạnh phúc, hay làm một tiên sinh kể chuyện lúc nào cũng có cả trăm người ngồi nghe hạnh phúc hơn?"
Tô Trường An hỏi quá đột ngột làm Hoa Phi Tạc giật mình. Y không hiểu vì sao Tô Trường An lại hỏi câu này, nhưng vẫn đáp: "Nếu có thể, ta thà làm một tiên sinh kể chuyện giống hắn, dù không thể vô ưu vô lự, nhưng cũng không tới mức cả ngày vì chúng sinh thiên hạ mà tự phiền.”
"Đúng vậy, nếu có thể, ta cũng muốn trở lại làm Tô nhị gia, chứ không phải trở thành Tô Trường An được mọi người kính ngưỡng.” Tô Trường An nhìn ra ngoài trời tuyết.
Hoa Phi Tạc còn chưa kịp hiểu, Tô Trường An đã nói: "Đi thôi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài.
"Trường An?" Hoa Phi Tạc bật kêu.
Quang cảnh xung quanh bỗng nhiên chuyển động.
Khách nâng chén rượu cụng vào nhau, những giọt rượu bắn ra, rơi xuống đầu một người khách đang ngồi nghe kể chuyện, người đó đứng dậy cãi nhau ỏm tỏi với người khách uống rượu kia.
Tiên sinh kể chuyện gõ thước rầm một cái, mọi âm thanh đều dừng lại.
"Mỗi người đều đã có con đường riêng vui vẻ.”
"Cớ gì lại cứ làm khổ nhau?"
"Không bằng đều theo thiên mệnh, mỗi người hãy đi theo con đường của mình.”
"Vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
"Chuyện Tinh Hải, sư thúc chớ lo, Trường An đã có cách giải quyết.”
Giọng vẫn còn bên tai, thân ảnh Tô Trường An đã đi xa.
Trong quán vẫn đầy âm thanh náo động, tiên sinh kể chuyện vẫn mặt mày hớn hở, tuyết vẫn rơi.
Chỉ có một mình Hoa Phi Tạc là đứng im cô đơn trong quán, thật lâu không nói.
Tư Mã Hủ không giết Cô Thiên Phàm vì hắn là truyền nhân của Thiên Quyền nhất mạch đấy.