Chương 582: Có Chút Thương Nhớ
Mà sau khi trở về, Phạm Cẩm không hy vọng những chuyện dơ bẩn này đến tai đệ đệ nhà hắn, chưa bao giờ được nhắc tới.
Thân phận của Quân Vô Tà ngoài đám người Kiểu Sở ra thì e là cả học viện Phong Hoa chỉ có mình Phạm Cẩm biết.
Đại tiểu thư của đội quân cuồng chiến bậc nhất! Con gái Quân gia Lân Vương phủ!
Mà trong rừng Linh Vũ, chuyện Ninh Hinh mưu đồ hãm hại Thụy Lân quân bọn họ, Phạm Trác càng không biết gì.
“Có liên quan.” Quân Vô Tà hơi gật đầu.
Phạm Trác càng thêm vững tin, ba chữ Thụy Lân quân đối với Quân Vô Tà mà nói có ý nghĩa không bình thường.
“Thụy Lân quân… hình như trước kia ta có nghe qua, có phải là một đội quân của Thích quốc không?” Phạm Trác rất tò mò về Thụy Lân quân.
“Đúng… đúng vậy…” Phạm Cẩm hơi căng thẳng nhìn Phạm Trác, hắn thực sự không muốn Phạm Trác tham dự vào chuyện này, trong thâm tâm hắn, Phạm Trác chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, những chuyện âm mưu quỷ kế không cần nghe cũng không cần biết.
Trong khoảng thời gian này, thân thể Phạm Trác vừa mới có chuyển biến tích cực, Phạm Cẩm không muốn xuất hiện thêm chuyện nào ý muốn nào nữa.
Phạm Trác và Quân Vô Tà là những người thông minh, vừa nhìn biểu cảm của Phạm Cẩm không đúng liền dừng lại, không ai nhắc đến chuyện Thụy Lân quân nữa.
Đợi đến khi Phạm Cẩm đi, Phạm Trác mới thu lại nụ cười ấm áp trên mặt, thay vào đó là nụ cười mang theo hứng thú.
“Hay là nói với ta đi, rốt cuộc là trong rừng Linh Vũ đã xảy ra chuyện gì vậy? Thụy Lân quân chắc có liên quan đến ngươi chứ?” Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn Phạm Trác một cái, mày hơi nhíu lại.
Chuyện này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, chỉ là có liên quan hơi nhiều, nếu để nàng giải thích…
Quân Vô Tà cảm thấy hơi khó.
“Hôm khác ngươi hỏi Nhị Kiều đi.” Quân Vô Tà thẳng thắn chuyển việc giải thích mớ bòng bong này cho Kiều Sở, tính tình này quả thực làm Phạm Trác phải bật cười liên hồi.
“Ngươi đúng là, đến việc nói cũng lười.” Ở lâu cùng với Quân Vô Tà, Phạm Trác cũng nhìn ra tính tình Quân Vô Tà như nào, nói nàng kiêu ngạo lạnh lùng không bằng nói nàng không biết giao tiếp với người khác như nào.
Nói chuyện thường ngày nàng đa phần sẽ đáp lại, nhưng một khi nói đến chuyện gì cần giải thích dài dòng nàng sẽ ngậm chặt miệng không nói gì, để cho người bên cạnh làm việc này.
Quân Vô Tà nhăn mũi đứng dậy rời khỏi.
Cũng không biết tại sao trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một khuôn mặt anh tuấn tà mị.
Người kia xuất quỷ nhập thần, thường biết cách ép nàng mở miệng, nhưng bây giờ dường như lâu lắm không gặp rồi.
Quân Vô Tà trước kia còn ít nói hơn bây giờ, là người kia không ngừng quấy nhiễu khiến nàng dần dần hiểu được cái gì là bất mãn, cái gì là phát tiết, nàng mới dần dần trở nên nói nhiều hơn.
Từ lúc tạm biệt ở học viện Phượng Thê, đã lâu không gặp rồi.
Gặp nhiều chuyện ở học viện Phong Hoa như vậy nàng cũng không nghĩ gì đến người kia.
Nhưng vừa rồi không biết tại sao khuôn mặt người kia lại lặng lẽ hiện lên trong tâm trí nàng.
Quân Vô Tà ngồi ở cạnh giường, cúi đầu nhìn đôi tay mình, mày hơi nhíu lại.
Trong lòng đột nhiên xúc động khiến nàng mở miệng: “Dạ Sát.”
Một bóng đen nhoáng cái từ cửa sổ tiến vào, quỳ trước mặt Quân Vô Tà.
“Có thuộc hạ, đại tiểu thư có gì dặn dò.”
Quân Vô Tà vẫn không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, có mấy cây ngân châm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Lúc ở Lân Vương phủ nàng đã từng dùng mấy cây ngân châm này đâm vào tử huyệt người kia, máu tươi ấm áp theo ngân châm chảy vào lòng bàn tay nàng, rõ ràng đã xảy ra rất lâu rồi nhưng không biết tại sao bây giờ nàng vẫn cảm thấy nhiệt độ của mấy cây ngân châm ấy vẫn còn hơi nóng.