Chương 614: Là Nhớ Ta Sao? (2)
Đôi mắt Quân Vô Tà hơi chớp, nàng không nói một lời, trực tiếp lao vào trong lòng Quân Vô Dược, như là thú nhỏ bị thương, tìm kiếm lấy mùi vị quen thuộc vậy.
Nụ cười trên mặt Quân Vô Dược hơi đọng lại, Quân Vô Tà đột nhiên ỷ lại, dĩ nhiên nàng có chút không biết chỗ nào không đúng, đôi tay bé nhỏ túm chặt góc áo của hắn, thân thể nhỏ bé mềm mại dán chặt vào vòm ngực rộng của hắn.
Đủ chặt để cho hắn cảm nhận được hơi thở phập phồng của Quân Vô Tà.
Cứng lại trong khoảnh khắc, Quân Vô Dược giơ hai tay lên, ôm thật chặt Quân Vô Tà trong ngực mình, ý cười nơi khóe miệng ngày càng nồng đậm, cằm để trên đỉnh đầu Quân Vô Tà, như là đang dụ dỗ trẻ con non nớt vậy, nhẹ giọng thì thầm.
“Có phải chịu uất ức rồi không? Không sợ, ca ca đến rồi, có ca ca ở đây, không ai có thể khiến muội chịu một chút uất ức nào.”
Một tay vòng qua eo Quân Vô Tà, ôm nàng vào trong ngực, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trơn mượt của Quân Vô Tà, giọng nói trầm thấp mà ưu nhã khiến người ta chỉ nghe thôi liền say rồi.
Quân Vô Tà ghé vào trước ngực Quân Vô Dược, lắc đầu, còn chưa lên tiếng.
Nàng không cảm thấy ủy khuất, cũng không có người nào có thể ức hiếp nàng, nàng chỉ là nhớ nhà thôi…
Nhớ nhung người nhà, có nhà mà không thể về.
Quân Vô Dược bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nàng, mặc dù không biết tiểu tử kia lần này sao lại ỷ lại như vậy, nhưng hắn lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác này.
Hắn không ngại nàng ỷ lại nhiều hơn chút nữa.
Hai người đang ôm nhau dưới ánh mặt trời đẹp như tranh vẽ, như không có ai bên cạnh.
Mà mọi người trong doanh trại đều đã nín thở, không ai dám tự ý mở miệng quấy rầy hình ảnh yên bình và tĩnh lặng.
Kiều Sở mở to hai mắt nhìn, nhìn Quân Vô Tà ôm Quân Vô Dược, trong đôi mắt kia đầy vẻ khó tin.
Hắn run run đưa tay chỉ hai người, khuôn mặt sợ hãi nhìn về phía Hoa Dao, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Khỉ chứ! Người đó! Dám ôm Tiểu Tà Tử như thế! Chán sống rồi sao!
Khỉ chứ! Tiểu Tà Tử vì sao cứ ôm chân chân thật thật như vậy! Ta cũng muốn mà! Thế nhưng ta không dám. A a a a a a!
Giống như thế, Hoa Dao cũng đang bị sốc, hình ảnh trước mắt thật đúng là khiến bọn họ khó có thể tiêu hóa được.
Chỉ có biểu cảm của Dung Nhã có chút cổ quái.
Quân Vô Tà ghé vào trong lòng Quân Vô Dược, hơi thở quen thuộc khiến cho sự bất an được che giấu dưới vẻ thờ ơ của nàng trong thời gian này dần dần lắng xuống.
Nàng có thể một mình đi hết tất cả con đường, lại phá lệ quý trọng đối với tình thân không dễ có được kia.
Thân thể hơi dừng lại, kéo giãn khoảng cách chặt chẽ không thể tách rời giữa hai người, hơi thiếu không khí làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn Quân Vô Tà hơi ửng đỏ, gần giống như bộ dáng thẹn thùng vậy, khiến cho nội tâm Quân Vô Dược như bị mèo cào vậy.
“Thành thật mà nói, là nhớ ta sao?” Quân Vô Dược cố ý hạ thấp giọng, đôi tay vẫn đặt ở eo của Quân Vô Tà, lại cứ nếu không nàng sẽ có cơ hội tiếp tục tách rời khoảng cách.
Mũi Quân Vô Tà hơi đỏ lên, giơ tay lên lấy đầu ngón tay cà cà chóp mũi, như vô cùng yếu ớt, gật gật đầu.
Nàng nhớ nhung người thân.
Quân Vô Dược giống như ăn mật vậy, trong lòng ngọt ngào ấm áp, lại ôm Quân Vô Tà vào trong ngực.
Nhưng…
Dạ Sát vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, yên lặng nhìn tất cả những điều này, trên khuôn mặt nghiêm chỉnh kia không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, nhưng hắn đột nhiên không tự chủ được nói: “Tước gia khi nào mới có thể lưu tâm một chút, không nhìn ra đây là phản ứng thương nhớ người nhà của đại tiểu thư sao? Không phải như Tước gia ngài nghĩ đâu! Tước gia ngài mau tỉnh lại đi!”
Thốt ra hết lời này, Dạ Sát liền ngây ngẩn cả người, hắn vội vàng che miệng của mình, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.