Chương 620: Tùy Tùng (2)
“Quân Tà! Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi. Ngươi không biết hôm qua đã xảy ra chuyện lớn gì đâu, chúng ta cũng bị dọa cho một phen hết hồn, may mà lúc đó ngươi không ở đây!” Những thiếu niên kia với Quân Vô Tà trước đây cũng không gọi là thân thiết gì, nhưng sau khi Cố Ly Sinh tuyên bố thân phận của nàng, ở học viện Phong Hoa lúc này liền rất nhiều người tự nhận là “quen biết” với Quân Vô Tà.
Không cần biết bọn họ trước đây nói chuyện với Quân Vô Tà nhiều hay ít nhưng hiện tại ai nấy đều tỏ ra vô cùng ân cần.
Không ngờ mấy tên thiếu niên “thất chủy bát thiệt” (*) này lại đi nói hết chuyện ở học viện Phong Hoa ra.
Quân Vô Tà chỉ im lặng, không thèm hé răng nửa lời, Hắc Miêu đang nằm trên vai Quân Vô Tà nhạt nhẽo ngáp một cái.
Mấy việc này, chủ nhân nhà ta không những biết rất rõ mà còn do chính tay người làm đó được chưa hả?
Đám thiếu niên ồn ào một trận, nói hồi lâu cũng không thấy Quân Vô Tà phản ứng gì, vậy mà bọn họ đều không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả, chỉ là nhìn Quân Vô Tà trước sau vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khiến cho bọn họ cảm thấy hơi xấu hổ. Qua chuyện lần này họ mới hiểu được con người thật của Quân Vô Tà đằng sau vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú kia, khiến ai nấy như được rửa mắt một lượt.
Chỉ là sau lưng Quân Vô Tà chẳng biết từ lúc nào bỗng xuất hiện một thiếu niên khuôn mặt tuấn lãng, hắn thoạt nhìn không chỉ khôi ngô tuấn tú mà khí chất của hắn khiến cho người nào từng gặp cũng không thể quên được.
“Ngươi là ai?” Thấy thiếu niên kia không mặc đồng phục học viện Phong Hoa, đám thiếu niên lập tức lên tiếng hỏi.
Quân Vô Tà vừa định mở miệng thì Quân Vô Dược đã bất ngờ tiến lên một bước, cười nói: “Tại hạ là tùy tùng của Quân thiếu gia.”
“...” Quân Vô Tà mở to hai mắt, nhìn Quân Vô Dược khóe môi cong lên nở nụ cười ôn hòa.
Tùy tùng...
Đám thiếu niên kia lại xì xào trong chốc lát mãi lâu sau mới chịu rời đi.
Quân Vô Tà ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Quân Vô Dược, Quân Vô Dược đưa tay xoa đầu nàng một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Muốn đi cùng muội thì đương nhiên không thể gây họa cho muội rồi.”
Chỉ có làm tùy tùng mới có thể lúc nào cũng đi bên cạnh không phải sao?
Quân Vô Tà cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nghĩ ra được là chỗ nào, chỉ có thể nhẹ giọng ừ một tiếng.
Trở lại tiểu viện Trúc Lâm, Phạm Trác và Phạm Cẩm lúc này đang ngồi uống trà với nhau, vừa trông thấy Quân Vô Tà trở về, Phạm Cẩm đột nhiên từ trên ghế đứng lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên ửng hồng.
“Tiểu... Tiểu Tà... Ngươi đã về... đã trở về rồi...” Phạm Cẩm lắp ba lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu, đầu lưỡi như díu vào nhau, vẻ mặt thoáng chút bối rối, hơn nữa cử chỉ của hắn cũng có phần hoảng loạn.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy Quân Vô Dược đi phía sau Quân Vô Tà, hắn không khỏi sững sờ, ánh mắt hoảng loạn trong thoáng chốc liền biến thành vẻ kinh ngạc.
“Vị này là...”
“Tùy tùng của Quân thiếu gia.” Quân Vô Dược tiện thể đáp.
Trước khi đến đây hắn cũng đã nghe Quân Vô Tà kể lại nên biết được, nàng ở học viện Phong Hoa trước giờ vẫn sống trong tiểu viện Trúc Lâm này, cũng coi như thân quen với huynh đệ Phạm gia.
Quân Vô Dược khẽ mỉm cười, cố gắng không để lộ cho họ thấy ánh mắt dò xét của mình. Thiếu niên ngồi trên ghế sắc mặt vẫn bình thường, nhưng người đang đứng trước mặt hắn biểu cảm lại có chút kỳ lạ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, cử chỉ hốt hoảng, không ngừng nhìn về phía Quân Vô Tà như muốn nói điều gì đó.
Xem ra Tiểu Tà Tử trong khoảng thời gian ở đây đúng là không hề nhàn rỗi, thế mà lại để một con ruồi quấy nhiễu ở bên cạnh thế này.
Có nên giết hay không đây?
Bỗng nhiên có cảm giác bị ánh mắt thiêu đốt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Phạm Cẩm liền quay sang nhìn Quân Vô Dược, lặng lẽ đánh giá kẻ đang đứng trước mặt mình.
Thân là con nuôi viện trưởng, hắn cũng đã từng gặp không ít phong hoa tuyệt đại anh hào, nhưng hầu như không ai có thể sánh với thiếu niên trước mặt này, khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí chất ngời ngời như vậy nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của một người tùy tùng.
Phạm Cẩm theo bản năng nhìn về phía Quân Vô Tà, nhưng lại không thấy một tia bất thường nào trên khuôn mặt nàng.
***
(*) Thất chủy bát thiệt: ý chỉ sự ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.