Em là nhà Chương 12



Chương 12


-"Chị ạ, sao chị đứng đây?"

Nhân viên của mình mang đồ ăn lên, bất ngờ gọi to quá, mình giật nảy, con Mai từ bên trong cũng đi ra.

Hai đứa nó nhìn nhau, bối rối.

Mãi mới tới lúc nhân viên lui xuống, mình không kìm được tò mò, hồ hởi hỏi:

-"Mấy con ranh, có chuyện gì giấu tao hả?"

-"Bọn tao...mày..."

Con Vi ấp úng, con Mai nhìn mình, hỏi.

-"Mày nghe được rồi còn hỏi làm gì?"

-"Nghe nghe cái khỉ, chỉ thấy chúng mày bêu xấu tao, cái gì mà tao chết, cái gì mà con Vi chết? Nghiêm trọng vậy à?"

Mình thì ngơ, hai đứa nhìn nhau thở phào.

Khi biết mình có hai cô bạn thân, nhiều người thường hỏi, chơi ba khó lắm, bởi khi hai trong ba người hợp nhau hơn, người còn lại sẽ tủi thân.

Mình cười mọi người lắm chuyện, nhưng bây giờ, lần đầu tiên, mình lại cảm thấy lạc lõng, có chút giận, có chút tự ái, cả dỗi nữa.

-"Con này, mặt đã xị ra rồi..."

Cái Mai trách, nó gắp miếng bánh xèo, cuộn rau sống rồi đưa cho Vi.

-"Này, thử đổi món ở đây xem, mấy hôm không ăn được rồi, nhìn mày xanh lắm, mọi chuyện từ từ giải quyết..."

-"Mày làm sao mà không ăn được, chúng mày, hai đứa cứ lén lén lút lút kiểu gì thế?"

Mình chưa kịp nói nốt câu thì cái Vi đã nôn thốc nôn tháo, giờ mình mới để ý, nó dạo này cũng gầy gầy, trông thương thương.

-"Con Vi có bầu rồi!"

Con Mai tuyên bố, giọng nó rất lạnh lùng, chẳng hiểu sao mình lại thấy có gì đó bất an. Con Vi là người sống thoáng, kiểu Tây hoá ý, thích thì hẹn hò, thích thì ngủ, sau đó cũng không bao giờ ra điều kiện ràng buộc đàn ông.

-"Mày điên à? Chẳng phải mày rất biết cách dùng ba con heo sao? Chẳng phải mày còn dậy bọn tao còn gì? Sao mày sơ suất thế, con hâm...giờ phải làm sao?"

-"Nguyệt, bình tĩnh..."

-"Thằng nào, thằng đó là thằng chó nào? Tao đi gặp nó, nó cũng phải chịu trách nhiệm chứ?"

Mình công nhận mình hơi nóng tính, nhưng là mình lo cho nó, làm single mom, đâu có dễ dàng gì?

Con Vi mắt đỏ hoe, mình càng điên.

-"Khóc lóc cái gì, cùng lắm thì đẻ ra, tao làm mẹ đỡ đầu, nín đi..."

Cái Mai từ nãy giờ vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh, nó là vậy đó, từ xưa tới giờ, xử lý cái gì cũng nhẹ nhàng, ít cảm xúc nhất trong ba đứa.

-"Vi, tao nghĩ mày nên nói cho con Nguyệt..."

Nói cái gì?

-"Đúng vậy, có gì mày cứ nói thẳng, tao sẽ giúp mày hết sức..."

Hai đứa mình đều nhìn cái Vi, nó gạt nước mắt, sau đó nổi khùng.

-"Nói cái gì mà nói, giúp cái gì mà giúp, mày xem, thân mày mày còn lo chưa xong, suốt ngày thẫn thờ như con ất ơ, chuyện tao kệ tao, đừng nhúng tay vào, cũng đừng tỏ vẻ lên lớp nữa..."

Đoạn, nó chạy thẳng ra khỏi quán. Cái Mai thu đồ giúp nó, rồi rỉ tai mình.

-"Nguyệt, tao xin lỗi, tao tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, mọi chuyện, đợi khi nào con Vi bình tĩnh, nó sẽ nói với mày..."

Rồi cái Mai cũng chạy theo cái Vi, buổi gặp mặt bao nhiêu năm, trở thành như vậy.

Lòng mình nặng trĩu. Mình biết bọn nó thương mình, mình đang ở giai đoạn khủng hoảng, có lẽ chúng không muốn làm mình thêm buồn, nhưng hai con bạn mình không biết, như vậy khiến mình tủi thân lắm.

-"Hey, mít ướt!"

Giật nảy, haizz...lại cái thằng bốn mắt.

-"Biến đi...CÚT CHO BÀ..."

Sau này nghĩ lại cũng thấy mình đanh đá, nhưng lúc đó tâm trạng không tốt, mình đâu có kiềm chế được.

-"Con mong con đi công tác về bà vui hơn, vậy mà sao mặt bà cứ như đưa đám thế bà?"

Thằng điên này, lại còn trêu mình.

-"Mày thì biết cái éo gì, xéo!"

Thử đặt bạn vào hoàn cảnh, đang rất tồi tệ, muốn yên lặng một mình, cứ có cái đuôi bám theo, bạn có chịu được không?

-"Cái lồng gì không biết? Người yêu thì đi đằng người yêu, bạn thân thì đi đằng bạn thân, không biết kiếp trước tao đắc tội gì không biết..."

-"..."

-"Tao có gì không tốt? Rõ ràng mặt ưa nhìn, số đo ba vòng đạt chuẩn, tiền bạc cũng có...sao nó chạy theo người khác? Còn cái gì mà tình yêu đích thực, cái gì mà chỉ là cảm động, thói quen?"

-"..."

-"Cả con Vi nữa, có bầu với thằng nào không biết? Rồi nó tính sao đây?"

...

Mình cứ luyên thuyên kể, thằng bốn mắt chẳng biết có nghe không, chỉ thấy nó vừa ăn bánh tôm vừa gật đầu.

-"Tay nghề của em khá lắm, rất giòn!"

Đờ, thế là từ lúc nãy mình nói với không khí à? Bực cả người, mình ném bát nước chấm, nói một cách lịch sự thì... "chẳng may" vào người hắn.

Thằng cha không chửi không mắng, chỉ nhìn mình, nhìn nhiều khiến mình chột dạ.

-"Biến đi!"

Mình cáu.

Loại dai như đỉa, đã không cút lại còn xếp các loại nước chấm, bánh xèo, bánh giò, bánh răng bừa,...Tất cả, để thành một hàng. Rồi hắn cầm lấy tay mình, đặt cạnh một bát, nói.

-"Làm lại động tác vừa rồi!"

Chẳng hiểu sao nhìn người hiền hiền mà giọng nói rất có uy, mình như kiểu trẻ con làm sai ấy, sợ sợ.

-"Nếu em thấy dễ chịu hơn, thì hôm nay tôi cho phép!"

WTF?

-"Đồ chập mạch, xéo cho bà! Xéo mau!"

Mình vừa tức vừa ngượng, kêu nhân viên tống cổ hắn. Từ hôm sau phát lệnh truy nã, đứa nào cho thằng đó vào quán, mình đuổi liền.

...

Cuộc sống của mình, bình yên đến sợ.

Hai tuần trôi qua, mình vẫn thất thểu như thế, người ta nói, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, mình có thấy nhoà tý nào đâu?

Hằng ngày, pha bột, loanh quanh trong quán, nghe vài ba câu chuyện của khách, thơ thẩn đợi trời tối.

Một hôm, thật tình cờ...thật bất ngờ...

-"Nè, các bà biết cái con Vi không, con gái đại gia tập đoàn Quốc Trung ấy, hôm nay cưới nha, hoàng tránh lắm..."

-"Gớm, tin động trời như thế, ai chả biết, nghe nói ba nó bao trọn cả cái quảng trường Royal, một mâm cỗ lên tới mấy trăm triệu."

-"Cả cái váy cưới con đó mặc cũng đặt thiết kế riêng tại Pháp, nhưng nghe nói có bầu rồi."

-"Thằng nào mà khôn vậy? Mẹ nhà đó có hai anh em, thằng anh thì nghe nói là giáo sư toán học, quanh năm chỉ biết bổ đề định lý, chẳng mai mai sau tài sản do con rể con gái quản lý hay sao?"

-"Uầy, anh giáo sư Hà Quốc Trung phải không?"

-"Sao bà biết?"

-"Đọc báo, nổi tiếng lăm đó, lại còn trẻ nữa, đẹp trai thì khỏi nói..."

....

Bạn thân nhất của mình lập gia đình...và nó không mời mình...

Lúc đó, chẳng kịp nghĩ gì nữa, chỉ kịp ba chân bốn cẳng bắt xe để thật nhanh tới quảng trường Royal.

Lòng mình, hàng vạn câu hỏi, hàng vạn thắc mắc, cả giận nữa, nó coi mình là cái gì?

Quảng trường hôm đó, rực rỡ như trong truyện cổ tích vậy...

Cái Vi hôm đó, đẹp long lanh rạng ngời.

Cái Mai hôm đó, phù dâu dịu dàng quyến rũ.

Cả anh nữa, người mình thương bảy năm trời, khoác lên mình bộ lễ phục màu đen, phong độ tuyệt vời.

Anh làm gì ở đây?

Con Vi, nó mời tất cả mọi người, mời cả kẻ đã phản bội mình, vậy mà mình...

Nó, mình? Đã xảy ra chuyện gì?

Mình định tiến vào trong hỏi nó, cho ra nhẽ, nhưng càng tiến, thì dòng chữ đó càng đập vào mắt, to lắm, kết hoa, đẹp lắm...

Việt An - Hà Vi
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện