Em là nhà Chương 127



Chương 127


Cả tuần sau đấy mình cứ như sống dở chết dở ý, không hiểu sao ốm nghén nặng đến vậy. Mãi mới được buổi khoẻ khoẻ để chồng chở đi siêu âm và khám tổng quát.

Trái với tâm trạng những ngày trước, không khí hôm nay u ám kì lạ. Chồng ra ngoài nói chuyện với bác sĩ lâu ơi là lâu, khi vào thấy mặt buồn phiền lắm.

-“Sao thế anh?”

Anh quay mặt đi, mãi một lúc sau mới áp mặt lên cổ mình thủ thỉ.

-“Chúng ta còn trẻ, hay để lần sau…”

Nghe câu đó mà mình sởn cả gai ốc, cuống quít hỏi anh con làm sao, có phải con bị dị dạng hay có bệnh gì không, van nài dù sao cũng là cục máu cục thịt của mình, có gì bình tĩnh giải quyết.

-“Con khoẻ, chỉ có điều đứa nhỏ này hư, nếu muốn giữ em sẽ rất khổ, từ giờ tới lúc đẻ chắc chỉ được nằm ở nhà dưỡng thai, nếu chẳng may…”

Ôi mình thở phào luôn ấy.

Mình biết chồng thương vợ lắm, sợ mình suy nghĩ ảnh hưởng sức khoẻ thành ra tóm gọn sự việc như vậy thôi chứ chẳng nói rõ tình hình cụ thể. Giữa con và vợ anh sẽ không do dự mà chọn vợ, mình hiểu tâm ý ông xã nên cũng ngoan không hỏi nhiều mà chỉ năn nỉ.

-“Nằm thì nằm chứ có gì đâu, em chịu được mà, cho em đẻ con nhé!”

Anh thở dài, suốt quãng đường về chẳng nói gì cả, về nhà thì đơn giản báo cáo ba mẹ tình hình ổn, lên phòng hai vợ chồng bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng, mình khóc sụt sịt suốt cả buổi.

Không phải mình hèn không dám đấu tranh mà mình biết tính ông xã. Chiều thì cực chiều nhưng không nhờn được đâu, nếu đã quyết thì chẳng ai ngăn cản nổi, mình lo cho bé kinh khủng.

-“Chẳng sao đâu mà, làm vậy tội con lắm.”

-“Ngày xưa ở quán em cũng có đứa nhân viên thụ tinh nhân tạo rồi cơ địa nó yếu phải nằm bất động cả chín tháng mười ngày. Cuối cùng vẫn mẹ tròn con vuông mà, đằng này mình mang thai tự nhiên…”

-“Đôi khi bác sĩ họ cứ nói quá lên thôi chồng đừng suy nghĩ nhiều.”



Khản cả cổ mà cái người này như khúc gỗ vậy, đứng ngoài ban công xa xăm trầm tư. Mình không chịu nổi tiến về phía đó, vòng tay qua ôm lấy anh từ đằng sau mếu máo.

-“Đi mà, vợ xin chồng đấy.”

Anh cầm lấy tay mình xoa xoa rồi nhỏ giọng.

-“Vào đi em, lạnh…”

-“Chồng đồng ý đi, vợ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Ông xã chưa gật đầu, chỉ là xoay người bế vợ vào giường, khẽ hôn lên trán rồi dỗ mình đi ngủ. Mình nhọc quá nên thiếp đi lúc nào cũng không hay, tới lúc nắng sớm chiếu vào phòng mới uể oải ngước lên, thấy anh phờ phạc lắm, chả nhẽ đêm qua không chợp mắt tẹo nào?

Ai đó cầm tay, nhá nhá buồn buồn.

-“Lần này chồng chiều vợ.”

Trời đất, thở phào luôn.

Hạnh phúc chết mất, mình toe toét trấn an anh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh cũng cười, nhưng mà méo xệch.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện