Chương 20
Thật là thú vị khi nhìn nhữngMaCàRồngMới Te trông hoảng sợ như thế nào. Mimi nhớ lại mình cũng ngồi trong căn phòng này vào năm ngoái, lúc đó cô nghĩ mình được mời đến để lập kế hoạch cho buổi khiêu vũ Four Hundred Ball hàng năm (Về các đề tài sẽ được nói đến? Trang trí cho khung cảnh lịch sự ra sao? Giấy mời thì thế nào?) chắc chỉ có thế thôi. Tất nhiên là Jack biết vài điều về việc này, chẳng có gì qua được mắt anh trai cô.
Mimi cũgn có vài hồi tưởng - các kí ức cứ len lỏi vào người cô mà không hề báo trước. Giống như cái lần cô ở trong Vườn Nho Của Martha, lúc đó thay vì ở bên ngoài Con Chó Đen thì cô lại có cảm giác mình đang ở bên ngoài một ngôi nhà trong một trang trại nào đó, mặc một cái váy vải bông kẻ rất gớm ghiếc… làm sao mà tin được điều này cơ chứ. Hay là cái lần cô đang làm bài kiểm tra tiếng Pháp trong khi cô chưa học một chút gì, ấy vậy mà tự nhiên cô có thể diễn đạt trôi chảy và chính các thứ ngôn ngữ này. Mimi tự cười bản thân mình vì những kí ức đó, rồi quay sang nhìn các thành viên của Ủy Ban Lâu Năm, mẹ cô ở giữa, họ bước vào trong phòng, các gót giày hiệu Blahnik của họ kêu cách cách nhưng nhẹ nhàng trên nền nhà được lát đá cẩm thạch hình hoa hồng. Tất cả im lặng. Những người phụ nữ với cái mũ ni được chau chuốt cẩn thận khẽ cúi chào những người khác và vui vẻ vẫy tay với những đứa con của họ. Phòng Jefferson là căn phòng ở trước lối vào tòa nhà Flood, xây dựng theo phong cách Monticello, một món quà cho vị tổng thống thứ ba. Có trần nhà cao, cấu trúc theo kiểu mái vòm của thánh đường, các bức chân dung cá nhân của Gainsborough, và ở giữa phòng là một cái bàn tròn, nơi mà các thành viên mới đang ngồi với dáng vẻ chán nản hoặc sợ hãi. Mimi không biết được tất cả những thành viên mới vì một vài trong số họ đến từ trường khác. Chúa ơi, đồng phục của trường Nightingale xấu tệ, cô nghĩ vậy. Những thành viên còn lại trong Ủy Ban Nhỏ Tuổi đang ngồi trên các bàn nghiên cứu hoặc đang đứng dựa lưng vào các cửa sổ hay đứng khoanh tay, lặng lẽ quan sát. Điều duy nhất làm cô chú ý, anh trai cô, Jack lại hạ cố đến đây làm cho họ cảm thấy vinh dự vì sự hiện diện của anh.
Vậy là rốt cuộc Ban Lãnh Đạo cũng nghĩ tới cô gái họ Van Alen đó. Việc này thật kì quặc. Mimi không có bất kì một kí ức nào về cô gái này trong quá khứ của cô, thậm chí là ở Plymouth cũng không có. Cô ta phải ở một nơi nào đó, Mimi cố đào sâu vào tiềm thức. Khi Mimi nhìn quanh căn phòng, cô có thể thấy hình ảnh của vài người đã từng có trong kí ức cảu cô. Ví dụ như Katie, Sheridan đã từng là một người bạn - họ được xếp vào trong những cô gái thượng lưu của năm 1850 và Lissy Harris là một người phục vụ trong đám cưới của cô không lâu sau trong năm đó. Nhưng trường hợp này không đúng với Schuyler.
Còn Jack, hai người đã ở bên nhau còn hơn cả anh em. Anh là gương mặt duy nhất mà cô luôn luôn nhìn thấy, chờ đợi trong mọi lần hóa thân trong quá khứ của cô. Nếu cô luyện tập với suy nghĩ của mình, có lẽ cô có thể truy cập được vào chỗ sâu kín nhất trong lịch sử của mình, quay lại cái lúc mới được tạo thành, ở Ai Cập trước cả các đợt triều cường. Bà Priscilla Dupont, một gương mặt nổi tiếng trên các tạp chí xã hội của thành phố và có ảnh hưởng lớn về mặt tài chính xã hội đằng sau những cơ quan văn hóa uy nghiêm nhất của New York, đang bước vào. Giống như những người phụ nữ ở đằng sau bà, dáng người mảnh khảnh đến khó tin với kiểu búi tóc nhỏ tạo nên khuôn mặt không đường nét. Bà có một dáng vẻ riêng khi mặc bộ comple màu đen hiệu Caroline Herrera với những đường may sắc sảo. Khi đã ngồi vào chỗ đứng đầu, bà yêu cầu mọi người tập hợp.
- Chào mừng tới buổi gặp mặt đầu tiên trong mùa của Ủy Ban Ngân Hàng Máu New York - Bà nói rồi mỉm cười ân cần - Chúng tôi rất tự hào vì sự hiện diện của tất cả các bạn ở đây.
Mimi rất hiếm khi chịu nghe các bài thuyết trình thông thường về việc liên kết giữa trách nhiệm công dân với sự giúp đỡ cao quý, và liệt kê nhiều lợi ích mà ủy ban cung cấp cho cộng đồng của họ. Ví dụ như các tiệc khiêu vũ hàng năm sẽ tạo nên một số quỹ khổng lồ cho các công trình nghiên cứu về máu, cống hiến cho việc tiêu diệt các loại bệnh về máu như AIDS và bệnh máu khó đông. Ủy Ban thành lập các bệnh viện, các cơ quan nghiên cứu, và trở thành phương tiện trong việc gây quỹ cho việc nghiên cứu tế bào thân (trong tủy sống) và các cải tiến khác về thuốc. Sau bài diễn văn thông thường ấy, bà Dupont nhìn chăm chú vào mười người trẻ tuổi đang ngồi tại cái bàn đó.
- Tuy nhiên việc giúp đỡ người khác không phải là việc duy nhất mà Ủy Ban làm. Sự im lặng chờ đợi bao trùm xung quanh.
Bà Dupont nhìn chăm chú từng học sinh trước khi nói.
- Các bạn được mời tới đây ngày hôm nay bởi vì các bạn là những người đặc biệt - Giọng của bà trở nên du dương, mượt mà và thật quý phái giống như lần trước.
Mimi thấy Bliss có vẻ không thoải mái lắm. Cô đã tỏ ra tiếc rẻ cho Bliss về chuyện Dylan, cậu chàng chính là mồ chôn của cô ta. Bliss lại còn dọa sẽ bỏ không tới cuộc gặp mặt này. Nhưng dù thế nào thì Mimi đã giúp thay đổi suy nghĩ của cô nàng.
- Một vài người trong các bạn có thể đã chú ý tới những thay đổi tất yếu của cơ thể. Bao nhiêu trong các bạn đã thấy những vết màu xanh trên cánh tay? - Bà hỏi.
Có vài cánh tay giơ lên, những cánh tay sáng rực với ánh sáng màu xanh ngọc đang chiếu qua làn da của họ. Bà gật đầu.
- Tốt. Đó chính là lúc máu xuất hiện.
Mimi nhớ lại cái cảm giác mình đã mê đi như thế nào khi những vết đó xuất hiện lần đầu tiên. Chúng có hình dáng phức tạp và giống như hoa văn chạy dọc lên và xuống từ vai cho đến cổ tay cô. Jack cũng chỉ cho cô thấy những hình trên tay anh, nó cũng tương tự như vậy, phải chăng đây là sự trùng hợp nhưng thực sự không phải như thế… nếu như họ để hai cái dấu đó sáp lại gần nhau, các dấu vết đó tương xứng một cách hoàn hảo.
Những đường vân máu ấy là một bản đồ về lịch sử con người họ… máu đang tự đòi quyền lợi cho chính nó, Sangre Azu, cái đánh dấu chúng như một loại của bạn, bà Dupont thông báo với họ.
- Vài người trong các bạn thấy được mình tự nhiên có khả năng làm được nhiều việc rất tốt. Các bạn đã từng chú ý đến việc mình có thể hoàn thành xuất sắc các bài kiểm tra mà không cần học bài chưa? Kí ức của các bạn như những bức ảnh chụp nhanh phải không?
Nhiều cái gật đầu và vài lời lầm bầm.
- Ai đã từng có lúc cảm thấy đôi khi thời gian trôi quá nhanh hoặc quá chậm không?
Mimi gật đầu. Đó chính là một phần của nó… các kí ức đẩy bạn từ hiện tại tới quá khứ. Bạn đang đi bộ trên một đường phố, suy nghĩ về công việc của mình, và bất ngờ bạn lại đang đi trên một con đường như thế nhưng ở một thời gian khác. Chuyện này giống như đang xem một bộ phim hấp dẫn, Mimi nghĩ, chỉ trừ một điều bạn chính là diễn viên ngôi sao trong bộ phim đó.
- Các bạn cảm thấy bản thân có thể ăn mọi thứ mà vẫn không tăng cân dù chỉ một chút phải không?
Vài cô gái cười khúc khích. Một sự trao đổi chất tốt, những Máu Đỏ sẽ nghĩ vậy. Mimi cũng tự khúc khích cười vơi bản thân. Cứ như thể là mọi người có thể tùy thích ăn bao nhiêu bánh nướng nhỏ phết lớp kem phủ mà vẫn gầy như cô. Đây là một trong những điều mà cô thích về việc là một thành viên củaGiaTộcMaCàRồngTập 1. Một điều may mắn. Cho những người được chọn.
- Hương vị của các loại thịt được nấu chín trở thành những thứ không thể chịu được. Bạn bắt đầu thèm những thứ còn sống, đẫm máu.
Có nhiều cái nhìn không thoải mái quanh bàn. Trông Bliss tái đi một cách đặc biệt. Mimi không biết có ai từng trải qua những điều mà cô đã từng chưa… ngày hôm đó, cô đã ăn ngấu nghiến mấy miếng thịt sống; vục mặt vào trong đó cho tới khi máu nhỏ giọt trên cằm và lúc ấy trông cô chẳng khác gì một bệnh nhân tâm thần. Từ những cái nhìn xung quanh bàn, Mimi cá là chuyện đó đã xảy ra với vài người.
- Câu hỏi cuối cùng: bao nhiêu người trong các bạn đã nhặt được một con thú cưng vào năm ngoái? Những con chó, rất đặc biệt phải không?
Mọi người đều giơ tay lên. Mimi nghĩ về lúc cô nhặt được con Pookie (giống chó su của Trung Quốc) trên bãi biển ở Hamptons, còn Jack thì nhặt được con Patch cũng vào một buổi tối như thế. Bố của họ đã rất tự hào về chuyện này.
- Bao nhiêu trong số những con chó đó thuộc giống chó săn?
Chỉ duy nhất Schuyler giơ tay. Mimi nhăn mặt. Anh trai cô, Jack cũng có một con chó thuộc loại chó săn -đẳng cấp cao nhất. Việc này khiến cho người ta bực mình.
- Tất cả chúng tôi, những người có mặt ở đây, có thể nói với các bạn rằng các bạn không phải lo lắng gì cả. Toàn bộ những gì các bạn đang trải qua là hết sức bình thường. Bởi vì cũng giống như tôi, như các bạn của bạn và như những người bạn đang ngồi ở sau bạn, họ hàng của bạn, các bạn là một phần trong một truyền thống dài và cao quý Bốn Trăm Năm.
Bà Dupont bật ngón tay tanh tách và rồi tất cả đèn trong phòng phụt tắt. Nhưng Mimi, cũng như tất cả các thành viên của Ủy Ban vẫn tỏa sáng. Họ có một cái đèn ino làm nổi bật khuôn mặt của họ. Cứ như thể tất cả chúng đều được làm từ loại đá hoa cương màu trắng mờ.
- Điều này được gọi là illuminata, nó là một trong những món quà của chúng tôi, cái sẽ giúp chúng ta trong bóng tối và làm chúng ta có thể nhìn thấy được người khác.
Một vài học sinh hét lên.
- Chẳng có gì phải lo lắng cả. Các bạn được an toàn ở đây, vì chúng tôi ở đây. Giọng của bà trở lại âm điệu du dương như đang thôi miên người nghe.
- Đó là tất cả những gì trong Chu Kì Xuất Hiện. Các bạn là những thành viên mới nhất củaGiaTộcMaCàRồngTập 1. Ngày hôm nay chỉ là buổi giới thiệu cho các bạn về lịch sử bí mật của các bạn. Xin chào mừng tất cả các bạn bước vào cuộc sống mới.
Khuôn mặt của các sinh viên lộ rõ đường nét của một cú sốc. Mimi nhớ lại mình đã cảm thấy kinh khủng như thế nào, nhưng không phải vì cô sợ Ủy Ban - đó chỉ làm một loại của sự khiếp sợ - một nỗi khiếp sợ phức tạp hơn nhiều. Nỗi khiếp sợ vì cuối cùng cũng biết được sự thật mình là ai. Cô lại nhìn thấy nỗi sợ hãi như thế trên khuôn mặt của những thành viên mới nhất.
Họ đang dấn thân vào cuộc hành trình đi tới nơi sâu nhất trong chính bản thân họ.