Chương 8: Những đóa hoa dại
Kể cả khi ánh nắng ấm áp, dễ chịu rọi vào lều thì khi tỉnh dậy Schuyler vẫn có cảm giác gai gai lạnh. Cô đã quen được nằm cạnh cơ thể ấm áp của Jack nên cảm thấy hơi hụt hẫng khi thấy anh không ở cạnh. Cô sờ soạng khoảng trống bên mình. Túi ngủ của anh vẫn còn ấm. Vậy là anh đi chưa lâu.
Anh ở đâu anh yêu? - Cô gửi thông điệp.
Anh ở gần đây thôi. Đừng lo. Em ngủ tiếp đi.
Cô đặt mình xuống chăn lần nữa rồi cảm thấy buồn ngủ và mơ thấy một cánh đồng trải đầy hoa dại.
Một tiếng sau cô đứng dậy đi tới dòng suối gần đó mà họ đã phát hiện ra tối hôm trước. Suốt cả cuộc đời mình cô đã sống trong tình cảm họ hàng ấm áp và thật lạ khi được ở vùng hoang dã như thế này để cảm thấy được tự do, thoát khỏi những thói quen thường nhật của cuộc sống hiện đại.
Cô cởi áo sơ mi, bỏ đôi giầy sũng nước ra và cởi luôn đồ lót. Cô sẽ giặt đồ dưới suối. Vì không có xà phòng nên cô dùng một viên đá để làm sạch quần áo. Cô biết được điều này nhờ quan sát Hattie giặt đồ ở nhà. Bà Cordelia đâu có nghĩ nhiều về những thứ hiện đại.
Cô đang dở việc thì linh cảm có ánh nhìn từ phía sau. Cô quay lại thì thấy Jack đang nhìn mình. Anh mỉm cười - nụ cười thực sự cô thấy từ lúc hai người rời New York tới giờ. Thật khó có thể tự do tận hưởng những giây phút bên nhau khi chịu sự giám sát của Thợ Săn của Nữ Bá Tước.
- Chào anh - Cô mỉm cười. Jack cũng đã giặt đồ xong, tóc anh lấp lánh dưới nắng. Anh ấy đẹp tựa một thiên thần, cô thầm nghĩ. Có phải là cô tưởng tượng ra hay cuộc hành trình đầy gian nan của họ đã làm cho gương mặt ấy đẹp đến thế? Mỗi ngày trôi qua là một ngày trông anh ít giống một vận động viên thể thao điển trai mà ngày càng giống một chiến binh từ xa xưa trên thiên đường - là con người thực sự của anh.
- Anh có thứ này cho em - Anh nói rồi giơ ra một bó hoa màu tím nhỏ.
Cô cài một cành lên tóc. Ngay cả khi họ đang bộn bề công việc cần lo toan thì anh vẫn nghĩ tới cô.
- Cám ơn anh!
Anh vòng tay quanh người cô rồi cả hai cùng nằm xuống bãi cỏ. Cô trượt tay xuống bên dưới lớp áo sơ mi của anh, thấy yêu vô cùng hơi ấm đang kề cạnh mình, yêu vô cùng cái cách anh ôm cô thật chặt. Nhưng ngay cả khi họ đang ở bên nhau cô vẫn không thôi lo lắng về việc họ còn bao nhiêu thời gian như thế nữa. . .
Chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới này.
Anh không biết đâu. Sẽ thế nào nếu. . . Cô ghét cái cách cô lo lắng, nhưng cô không thể không lo được.
Đừng em. Dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Vâng.
Họ đã sẵn sàng cho bất cứ hậu quả nào do việc phá vỡ đính ước mang lại. Sự phẫn nộ của Mimi. Sự phá huỷ về tinh thần sẽ làm anh yếu dần cho tới khi cơ thể mất cảm giác. Họ đã sẵn sàng để đối mặt với chúng.
Nhưng em sợ.
Anh không sợ.
Theo một cách nào đó, tháng bị giam cầm của họ đã thực sự hữu ích vì họ có thể trao đổi rõ ràng với nhau về nỗi sợ, niềm hy vọng, tương lai và kiểm chứng những giới hạn trong mối quan hệ của họ. Họ có thể lên kế hoạch, không những là cho những điều xảy đến ngay tức thời mà còn cho bất cứ điều gì mà số phận đen tối đang chờ đợi họ phía trước. Schuyler biết nơi nào cô sẽ đứng cạnh Jack. Còn Jack hiểu cô đến từ đâu. Cô không thấy bất cứ điều gì trong đầu mình có thể an toàn và chắc chắn hơn tình yêu sâu đậm và đầy quả cảm của Jack. Anh đã đi tới tận cùng Địa Ngục rồi quay trở lại để cứu cô và cô cũng đã lấy máu của mình để cứu mạng sống của anh.
Nhưng đính ước. . .
Chúng ta sẽ tạo ra một đính ước mới.
Anh không có bất cứ do dự nào khi từ bỏ đính ước cũ chứ? Trước đây Schuyler chưa bao giờ thấy đủ dũng khí để hỏi anh câu hỏi này vì cô vẫn thấy sợ nghe câu trả lời. Cô chưa bao giờ lợi dụng sự gần gũi của họ để dùng trí tâm thuật đột nhập vào trong ký ức anh để xem anh có tiếc nuối về lựa chọn của mình hay không. Cô tôn trọng sự riêng tư của anh, nhưng cô cũng biết cô sẽ không thể chịu nổi nếu cô tìm ra anh vẫn còn chút vấn vương với người em song sinh của mình. Cô sẽ chết vì ghen tức mất thôi.
Không hề. Mối đính ước này chúng ta tự lựa chọn, chứ không phải là đính ước được người khác quyết định. Anh không tin vào số phận. Anh không tin tình yêu được sắp đặt từ trước.
- Chúng ta nên quay về thôi - Schuyler thì thầm. Họ không có thời gian cho chuyện này. Họ không có thời gian dành cho tình yêu, không có thời gian dành cho nhau.
- Chưa đâu - Jack thở dài, mắt vẫn nhắm, ngón tay ấm áp của anh vạch thành đường trên da bụng cô.
Schuyler mỉm cười đầy bao dung, để tóc buông xuống chạm vào má anh. Anh ôm cô, kéo cô kề sát mình để hai môi họ gặp nhau. Cô hé miệng chào đón anh, còn tay anh lần xuống dưới lớp áo nịt của cô.
Cô cúi xuống, dang tay anh ra, rồi anh lật cô lại để cô nằm ngửa bên dưới anh, cổ họng cô trắng ngần, đầy mời gọi.
Anh lướt ngón tay trên cổ cô còn cô nhắm mắt cảnh giác.
Cô có thể cảm thấy anh hôn lên quai hàm mình rồi hôn phía dưới cổ. Cô kéo anh lại mình gần hơn, gần hơn nữa.
Cuối cùng, anh để răng nanh của mình trượt trên da cô rồi với một cú đâm nhanh, cô cảm thấy răng nanh xuyên vào cô.
Cô thở hổn hển. Đó là việc làm mạnh mẽ nhất mà anh dám làm với cô - xâm nhập sâu vào cơ thể cô và đó là điều cô chưa sẵn sàng. Nhưng nó thật tuyệt vời.
Cô có thể cảm nhận được năng lượng của anh hòa trộn trong cô, có thể cảm thấy nhịp đập tim anh trong tim mình - hai người họ, cùng đập một nhịp như lúc anh ôm ghì lấy cô vậy. Cô cảm thấy đầu nhẹ bẫng và hơi chóng mặt, như mụ đi, tay cô ôm ghì lưng anh và kéo anh gần hơn, sát hơn.
Nữa đi. . . Cô thầm nghĩ. . . Nữa đi.
Đáp lại, Jack buông cô ra một lát rồi cắn cô lần nữa. Lần này anh hôn cô cùng với những chiếc răng nanh của mình. Sự ngọt ngào của cú đâm ngập tràn trong cô - vừa đau vừa vô cùng tuyệt vời.
Cô là tình yêu và cũng là người thân cận của anh. Họ liên kết với nhau theo hàng nghìn cách - những cái móc nhỏ xíu, vô hình gắn họ với nhau bất kể là Thiên Đình hay những người trước đây sống trên đó có tuyên bố như thế nào.