Quyển 11 - Chương 22: Cám Dỗ Chí Mạng Của Phỉ Tô
Lãnh Thiên Dục hôn ngấu nghiến như một con sói đang đói khát, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, hơi thở nóng bỏng tràn ngập khoang miệng cô, cướp đi hơi thở của cô, cũng cướp đi lý trí của cô...
Lúc cô sắp không thể hít thở được nữa thì hắn mới buông cô ra, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, nhẹ giọng nói: “Đi đi!”
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình vẫn còn đang đắm chìm trong hơi thở đàn ông của hắn, sau đó cô ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng tổng giám đốc.
***
Thượng Quan Tuyền được thỏa ước nguyện, đi ra ngoài chưa được bao lâu thì bên ngoài phòng tổng giám đốc lại vang lên những tiếng nói ồn ào...
- Cô Phỉ Tô, cô Phỉ Tô, cô không thể vào được. Cô không có hẹn trước với tổng giám đốc, cô Phỉ Tô...
Thư kí tổng giám đốc muốn ngăn cản nhưng không thể, cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt bị một cô gái đẩy ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén lạnh như như lưỡi dao của Lãnh Thiên Dục.
- Tổng giám đốc, cô Phỉ Tô...
- Em muốn gặp anh.
Phỉ Tô không để cô thư kí nói xong đã chẳng kiêng dè gì mà ngắt lời. Tính tình của cô ta vốn ngỗ ngược, kết hợp với vẻ ngoài lạnh lùng lại càng tăng thêm phần nguy hiểm, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia kiêu ngạo.
Lúc biết Lãnh Thiên Dục đang giữ một cô gái ở bên cạnh thì cô ta chẳng thể giả vờ hiền lành nhu mì nổi nữa. Đã nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn cố gắng che giấu bản tính thật sự của mình trước mặt hắn, nhưng xem ra cô ta đã sai lầm.
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nhìn cô ta rồi lại nhìn cô thư kí, giọng điệu hết sức lạnh lẽo: “Cứ để cô ta vào, cô đi ra ngoài làm việc đi”.
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Phỉ Tô liền nở nụ cười đầy gợi cảm. Cô ta là thiên kim tiểu thư của giáo phụ William nên đương nhiên có đầy đủ tư cách để làm người yêu của hắn. Cô ta không tin cái cô Thượng Quan Tuyền gì đó có sức hấp dẫn đến mức khiến một con người máu lạnh như hắn phải say mê.
Cô ta đã yêu người đàn ông này từ lâu lắm rồi, cô ta cũng tin hắn không thể không biết điều này!
Lãnh Thiên Dục vẫn rất ung dung, bỏ tập văn kiện trong tay ra, nhàn nhã nhìn cô ta.
Là thiên kim tiểu thư của một giáo phụ, những người đàn ông khác thấy cô ta thì như ong nhìn thấy mật ngọt, đúng là tre già măng mọc, sinh ra đã là một cô công chúa kiêu ngạo, đi đến đâu cũng tỏa sáng. Từ nhỏ đến lớn được người khác che chở nuông chiều, cô ta luôn tự coi mình là nhất.
- Anh thật sự giữ cô gái kia ở lại bên cạnh? – dd✏iend✏anleq✏uyd✏on Phỉ Tô đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt màu lam sắc bén cũng vì lo lắng mà càng trở nên thâm thúy.
Lãnh Thiên Dục dựa người vào ghế, giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn đầy quyền uy: “Phỉ Tô, cô đến văn phòng tìm tôi là phá vỡ quy tắc rồi”.
- Em mặc kệ, dù anh định xử lý thế nào em cũng không quan tâm.
Khuôn mặt Phỉ Tô đầy vẻ căm phẫn, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy sự tức giận: “Tại sao cô ta có thể ở bên cạnh anh? Người phải ở bên cạnh anh là em chứ không phải cô ta, chẳng lẽ anh không biết cha em luôn hy vọng hai chúng ta sẽ nên chuyện sao?”
Khi cô ta nghe tin thì cảm thấy toàn thân run lên. Cô ta quá hiểu Lãnh Thiên Dục, cô ta biết bên cạnh hắn có rất nhiều phụ nữ nhưng cô ta cũng quá rõ hắn chỉ coi những người đó là công cụ phát tiết mà thôi, chưa bao giờ khác, lại càng không có chuyện giữ một cô gái lại bên cạnh. Chẳng nhẽ cái cô Thượng Quan Tuyền này đặc biệt đến thế sao?
Trước mấy lời chả ra sao của cô ta, Lãnh Thiên Dục không vui nhíu mày lại. Đang ở trong công ty, hắn cực kì không thích mấy người không có hẹn trước mà lại khiếm nhã quấy rầy, ngay cả đối phương là thiên kim tiểu thư của giáo phụ thì cũng thế mà thôi. Nể mặt giáo phụ William, hắn có thể bỏ qua việc cô ta náo loạn trong biệt thự của hắn, nhưng... tuyệt đối không được phép làm loạn ở văn phòng!
- Lợi dụng quan hệ hôn nhân để giành được quyền lợi và thế lực rõ ràng không phải tác phong của giáo phụ William. Cô là con gái ông ta, hành vi của cô hôm nay tôi không truy cứu. Tôi không có hứng thú với cô, đi ra ngoài! – Mỗi lời nói của Lãnh Thiên Dục đều không để lại đường lui cho ai bao giờ.
- Không có hứng thú? – Những lời này đối với một Phỉ Tô kiêu ngạo thật quá nhục nhã!
Cô ta thầm mến người đàn ông này nhiều năm như vậy, trước mặt hắn luôn cẩn thận giữ hình tượng dịu dàng, vậy mà hắn lại không hề có hứng thú ư, sao có thể vậy chứ? Là một người kiêu ngạo, cô ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Phỉ Tô liền ngẩng đầu lên, thầm hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Sau đó khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi đầy quyến rũ, cô ta từ từ đi lên phía trước, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục...
- Em sẽ chứng minh anh rất có hứng thú với em!
Thanh âm của Phỉ Tô cực kì mềm nhẹ và hấp dẫn: “Dục, anh biết không? Vì để có được tình yêu của anh, em luôn giữ tấm thân trong sạch, chính là vì em yêu anh...”
Bàn tay của cô ta dần sờ lên ngực hắn, động tình lên tiếng.
Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục đứng lên, lạnh lùng hất tay cô ta ra, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể giết người: “Tôi cảnh cáo cô, chữ Dục này không phải cô muốn gọi là có thể gọi, đem cái tấm thân ngọc ngà của cô cho thằng khác đi”.
- Không...
Ánh mắt Phỉ Tô trở nên hoang mang, vội vã đứng dậy: “Hôm nay em nhất quyết không đi, vì em phải làm người phụ nữ của anh, muốn trở thành người phụ nữ của ngài lão đại!”
Nói xong, cô ta liều lĩnh cởi bỏ chiếc váy vốn đã ít vải đến đáng thương trên người ra...
Mấy lọn tóc xoăn màu vàng kim khẽ đung đưa, từng đường cong mỹ lệ hiện ra, dáng người đầy đặn mê hoặc trong nháy mắt đều lộ rõ trước mắt người đàn ông.
Phỉ Tô đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, cô ta quyết tâm muốn quyến rũ hắn.
- Phỉ Tô, cô cho rằng như vậy thì có thể trở thành người phụ nữ của tôi?
Lãnh Thiên Dục nhướn đôi mày kiếm như đang rất có hứng thú, bờ môi mỏng lạnh lẽo nhếch lên...
Phỉ Tô thấy Lãnh Thiên Dục không có ý cự tuyệt, bờ môi khêu gợi lập tức nở nụ cười hấp dẫn. Cô ta không muốn che giấu gì nữa, cô ta vốn là một người cực kì nhiệt tình, rõ ràng không giống với những cô gái châu Á thích làm bộ rụt rè.
- Đúng, chỉ cần có thể trở thành người phụ nữ của lão đại, d✏iend✏anleq✏uyd✏onnn Phỉ Tô tình nguyện làm mọi thứ!
Phỉ Tô nhẹ nhàng bước lên, dính chặt người vào cơ thể cường tráng của hắn, bàn tay ôm lấy cổ hắn: “Chỉ cần ngài lão đại tự kiểm nghiệm thì sẽ biết những lời của em có thật hay không”.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bờ môi cong lên nụ cười lạnh. Hắn giơ tay lên như đang khẽ khàng vuốt mấy lọn tóc vàng, giọng điệu lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
- Phỉ Tô, cô có biết mình đang tự rước họa vào thân không, hả?
Phỉ Tô hoàn toàn bị tình yêu mù quáng làm đầu óc mê loạn, cô ta nghe thấy vậy liền mừng thầm trong lòng, cho rằng mình đã thành công khơi lên hứng thú của Lãnh Thiên Dục.
Cô ta nở nụ cười đầy mê hoặc, hai tay ôm lấy người hắn, càng áp sát dáng người chữ S hoàn hảo vào hắn hơn khiến Lãnh Thiên Dục nhìn không sót cảnh xuân sắc trước mắt.
- Là phúc hay họa không thử làm sao mà biết được... – Phỉ Tô vươn tay ra, chậm rãi lôi kéo Lãnh Thiên Dục, giọng điệu đầy gợi tình.
- Vậy cô muốn thế nào?
Lãnh Thiên Dục từ từ cúi người xuống, vây lấy cả người Phỉ Tô. Hắn nhìn từ trên cao xuống, vẫn hết sức ung dung kích động cô ta. Đôi mắt xanh thẫm tràn đầy khí phách và rét lạnh nhìn thẳng vào cô ta.
- Chẳng lẽ một người con gái không mảnh vai che thân không hấp dẫn được anh sao?
Phỉ Tô ép bản thân phải thật dịu dàng, ăn nói khép nép, bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Một lọn tóc xoăn vàng rủ xuống nơi đẫy đà của cô ta, hết sức gợi cảm.
Đàn ông thì chẳng bao giờ cự tuyệt món ngon dâng lên tận miệng, nhất là một người đàn ông độc thân anh tuấn như hắn! Cô ta không tin mình không đủ khả năng để quyến rũ hắn. Dù chỉ một lần cũng được...
Lãnh Thiên Dục nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười này so với khi không cười còn lạnh lẽo hơn: “Phỉ Tô, trong mắt tôi...”
Giọng nói của hắn hết sức nhàn nhã, sau đó vẻ mặt lạnh lùng xẹt qua tia tàn độc, hắn vươn tay ra nắm chặt tóc cô ta khiến cô ta phải ngửa đầu lên nhìn hắn rồi chậm rãi phun ra mấy từ tàn khốc:
- Cơ thể trần như nhộng của cô chẳng khác mấy người để tôi phát tiết đâu. Cho nên, nhân lúc tôi vẫn còn nhẫn nại thì lập tức lăn ra khỏi đây, nếu không dù có là giáo phụ William đi nữa thì tôi cũng không biết mình sẽ có thể làm ra những loại chuyện gì đâu.
- Không thể... không có khả năng... – Sắc mặt Phỉ Tô lập tức trắng xanh cả lại...
***
Thượng Quan Tuyền cầm cốc trà sữa đi vào thang máy riêng của tổng giám đốc. Cô vẫn không nhịn được phải ra ngoài dạo chơi một lúc, quá thời gian mất năm phút. Vì sợ Lãnh Thiên Dục giận nên cô cố ý mua trà sữa để hối lộ hắn.
Nghĩ đến dáng vẻ sắp phát điên của Lãnh Thiên Dục khi thấy cô về muộn, cô không nhịn được, nở nụ cười tươi rói. Lúc đi qua bàn làm việc của thư kí Sanmi, cô liền đưa cốc trà sữa trong tay ra nói: “Sanmi, tôi có mua trà sữa cho cô này”.
- Cô Thượng Quan?
Khi Sanmi thấy Thượng Quan Tuyền đang đứng ngay trước mặt mình, cô liền đứng bật dậy, vẻ mặt cực kì luống cuống!
Trời ơi! Làm sao bây giờ? Cái cô Phỉ Tô kia vẫn còn đang ở trong phòng tổng giám đốc, nếu bị cô Thượng Quan bắt gặp thì chẳng phải sẽ phiền phức sao? Nhưng cô không thể cứ ngang nhiên gọi điện báo cho tổng giám đốc, phải làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Thượng Quan Tuyền kì quái nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Sanmi, cô quan tâm hỏi han: “Cô làm sao thế? Không khỏe ở chỗ nào à?”
Sanmi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, mắt bỗng sáng lên. Ngay sau đó, cô cố bày ra vẻ khó chịu mệt mỏi nói: “Vâng, cô Thượng Quan, tôi thấy không thoải mái lắm, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào, cô dìu tôi đến phòng y tế được không?”
Cô vừa nói vừa than thầm trong lòng...
Trời ạ, làm thư kí cũng chẳng dễ dàng gì!
Không chỉ mỗi ngày đều phải lo lắng cẩn thận để không phạm phải sai lầm gì, giờ còn phải kiêm luôn cả mấy chuyện này nữa. Thật ra cô biết cái cô Thượng Quan này rất quan trọng với tổng giám đốc, là một thư kí có kinh nghiệm nhiều năm, cô chưa từng thấy ngài tổng giám đốc đưa một cô gái nào tới văn phòng cả.
Tất nhiên là ngoại trừ cô Thượng Quan! Sáng hôm nay, lúc tổng giám đốc nắm tay cô ấy vào thang máy riêng, tất cả các nhân viên trên dưới trong công ty đều xôn xao bàn luận.
Ai mà biết được cái cô Phỉ Tô kia lại không sợ chết mà xông vào phòng tổng giám đốc. Nhìn vào mắt Phỉ Tô, Sanmi không khó để nhận ra tình cảm đặc biệt của cô ta với tổng giám đốc. Nếu thật sự hai cô gái này mà gặp nhau thì chắc thiên hạ đại loạn mất.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy lập tức thấy lo lắng, hỏi: “Cô không khỏe à, được, để tôi đưa cô đến phòng y tế”.
Sanmi nghe vậy liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô vừa định gật đầu thì thấy Thượng Quan Tuyền đến trước cửa phòng tổng giám đốc.
- Cô Thượng Quan, cô đi đâu vậy? Không phải cô bảo đưa tôi đến phòng y tế sao? – Cô vội vã tiến lên chặn Thượng Quan Tuyền lại.
- Để tôi vào nói với Dục một tiếng rồi đưa cô đi! – Thượng Quan Tuyền mỉm cười nói.
- Không được, cô không thể vào! – Sanmi vô thức thốt ra lời, ngay sau đó chặn trước người Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền bị che chắn trước mặt, ánh mắt dần hoài nghi: “Sanmi, cô… vừa rồi không phải cô bảo không còn sức lực sao?”
- À… - Sanmi ảo não chau mày lại, không biết phải nói thế nào.
- Sao không cho tôi vào phòng? – Thượng Quan Tuyền cảnh giác hỏi lại.