Quyển 12 - Chương 8: Tứ Đại Tài Phiệt Tụ Họp Ở Lãnh Gia
Biệt thự Lãnh giadường như đã lâu lắm rồi chưa được náo nhiệt như thế này. Trời vừa sángtinh mơ, những giọt sương vẫn còn đọng lại trên những đóa hoa tử vi,những tia nắng sớm dường như đã nhảy nhót khắp nơi.
Tất cảngười làm trong biệt thự đều hết sức bận rộn. Mặt kính thủy tinh óng ánh tản ra những tia sáng lấp lánh, những chai rượu đỏ được vận chuyển từPháp tới mang theo sự lãng mạn nồng ấm của Provence…
Hôm naylà ngày tứ đại tài phiệt tụ họp, đây là một sự kiện hàng năm của bốnngười bạn thân. Dù hôm nay có hội nghị, cuộc họp quan trọng nào đi nữa,hợp tác thương nghiệp giá trị đến mấy thì mỗi người dù ở đâu trên thếgiới cũng sẽ tụ họp ngồi lại với nhau.
Tất cả mọi người đềuhết sức khẩn trương và bận rộn, chỉ có một người rảnh rỗi, đó chính làThượng Quan Tuyền. Lúc này cô đang ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa người theo làn gió. Quần áo trắng bằng lụa mỏng càng tôn lên sự xinhđẹp của cô. Cô ngồi giữa biển hoa tử vi tràn ngập sắc tím lại càng thêmmỹ lệ.
Khóe môi ẩn hiện nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lênbụng, cảm nhận sự vui thích trong lòng. Cô nghĩ đến duyên phận của namnữ quả thật là khó nói, từ hai người xa lạ lại quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu mến nhau, gần gũi nhau, chỉ mấy năm tìm hiểu là có thể kếtduyên cả đời.
Thượng Quan Tuyền biết bản thân không thể xem nhẹ cảm giác yêu say đắm và ỷlại đối với Lãnh Thiên Dục. Dù ở bên ngoài hắn lạnh lùng, tàn nhẫn,nghiêm khắc đến thế nào, thì hắn luôn bao dung và yêu thương cô. Đúng,mỗi khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng, yêu thương của Lãnh Thiên Dục, cô cảm thấy trái tim đầy ấm áp…
“Tuyền…”.
Đang nghĩ ngợi thì giọng nói trầm thấp của Lãnh Thiên Dục vang lên. Sau đó, bóng người cao lớn dường như che khuất ánh mặt trời, dịu dàng nhìn Thượng QuanTuyền.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang lại gần mình, ý cười trong mắt ngày càng rõ nét.
“Dục, mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?”. Cô mỉm cười, để hắn ôm mình vào lòng, hai người cùng ngồi trên chiếc xích đu.
Dáng người cao lớn cùng thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, xung quanh là biển hoa tử vi lãng mạn tạo thành một khung cảnh cực kì đẹp.
“Dì Trần làm việc thì anh rất yên tâm, chỉ là…”. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy yêu chiều, khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, hắn cất giọng đầythân thiết: “Chỉ là anh không muốn em mệt mỏi quá, lại quên mất tổ chứcbuổi tụ họp ở đây lại ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của em, anh sợ emmệt”.
Giọng nói đầy dịu dàng, tình cảm và áy náy.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cười, dựa đầu vào vai hắn: “Không đâu, anh quantâm đến em thế, sao em lại mệt được. Ngược lại, giờ em là người nhàn rỗi nhất trong biệt thự, dì Trần cứ dặn em không được làm cái này, khôngđược động vào cái kia…”.
Lãnh Thiên Dục yêu chiều vuốt nhẹlên mũi cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Cô bé ngốc, giờ việc quan trọng nhấtcủa em là không cần làm gì cả, chỉ cần bình an sinh con của hai chúng ta là được rồi! Giờ em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Nói xong, bàn tay to lớn của hắn bao phủ lên bụng cô. Bàn tay này là bàntay che mưa gọi gió, quyết định số phận của con người, vậy mà lại chưatừng cẩn thận và dịu dàng như vậy.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười đầy hạnh phúc, cô cũng đặt tay lên tay hắn, nhẹ giọng nói: “Không,nhưng thỉnh thoảng em lại thấy rất khó chịu, muốn nôn nhưng lại khôngnôn được…”.
Lãnh Thiên Dục nở nụ cười ấm áp: “Đây là phản ứng bình thường khi có thai thôi, em chịu khó một chút. Nếu muốn ăn gì cứnói với anh hay dì Trần nhé, biết chưa?”
Thượng Quan Tuyềndịu dàng gật đầu, nhìn vẻ mặt đầy khẩn trương của hắn, trong lòng cô cực kì hạnh phúc. Cô cảm thán một tiếng: “Dục, anh có thấy đây là chuyệnrất kì lạ không? Con sẽ có khuôn mặt giống anh, tính cách cũng giống anh nữa…”.
Lãnh Thiên Dục dịu dàng lắng nghe câu nói đầy tínhtrẻ con của Thượng Quan Tuyền, sau đó khuôn mặt tuấn tú của hắn vùi vàotóc cô, hít sâu mùi hương thơm ngát của cô rồi lên tiếng: “Tuyền, cám ơn em đã khiến anh được làm cha…”.
Hắn vốn có thói quen làm việc một mình, chưa bao giờ nghĩ rằng một người có trái tim sắt đá như mình lại bị một cô gái “trói chặt”. Nhưng hắn muốnđể cô mang thai con của hắn, hắn yêu cô, điều này hắn hoàn toàn khẳngđịnh. Hắn cũng có thể cảm nhận được rằng cô cũng yêu hắn, chỉ là lần này hắn sẽ không ép cô phải nói ra nữa, hắn muốn để cô chủ động…
Còn cô thì biết rằng cả đời mình đã rơi vào “tay giặc” rồi…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền dần đỏ ửng lên, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lần đầu tiên cô có cảm giác an toàn.
Đúng lúc hai người đang nồng tình mật ý thì dì Trần lại phá vỡ sự yên lặng…
“Đại thiếu gia, à…”. Khi bà thấy hai người đang thân thiết như vậy thì trong lòng rất vui, bà cười nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhịthiếu gia và Bùi tiểu thư đã về rồi”.
Từ sau khi biết ThượngQuan Tuyền mang thai, dì Trần và người làm trong biệt thự Lãnh gia đềusửa lại miệng. Bọn họ đã làm ở đây nhiều năm nhưng chưa từng thấy đạithiếu gia đưa về một người phụ nữ, quan trọng hơn là cô gái này lại đang mang thai con của đại thiếu gia. Là người nhạy bén, sao bọn họ lại cóthể không phát hiện ra sự thay đổi kì lạ này chứ? Vì vậy tất cả mọingười đều nhất trí sửa lại miệng, gọi cô là đại thiếu phu nhân.
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu tại sao đến giờ đại thiếu gia vẫn không tổ chức hôn lễ.
Thượng Quan Tuyền rõ ràng là không thích cách xưng hô này, nghe dì Trần gọimình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, vội đứng lên nóilảng sang chuyện khác: “Dì Trần, Vận Nhi đã đến rồi, vết thương của cậuấy đã khỏi chưa?”
Nhớ lại ngày hôm đó cô vẫn còn cảm thấy sợhãi, rõ ràng tên kia muốn lấy mạng cô nhưng không ngờ Vận Nhi lại đỡthay cho cô, cảm giác này khiến cô rất áy náy.
Lãnh Thiên Dục chậm rãi đứng lên, nắm chặt vai cô rồi lên tiếng an ủi…
“Vận Nhi có Thiên Hi quan tâm, nhất định là khỏe lại từ lâu rồi. Em cứ yên tâm đi! Đi thôi, chúng ta đi thăm cô ấy!”
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười vui vẻ, nắm tay Lãnh Thiên Dục đi ra khỏi vườn hoa tử vi.
Khi thấy Bùi Vận Nhi hoàn toàn khỏe mạnh đứng trước mặt mình, Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vận Nhi, tớ lo cho cậu lắm đấy… May mà còn có anh Thiên Hi”. Từ tận đáylòng, cô rất cảm ơn Lãnh Thiên Hi đã lo lắng và chăm sóc cho người bạnthân của mình. Cô còn cố ra vẻ đang oán trách
“Nhưng mà VậnNhi này, cậu chẳng giống bạn tốt gì cả, vết thương đã lành mà chẳng nóigì cho tớ biết, làm tớ lo cho cậu lắm đấy”.
Bùi Vận Nhi xấuhổ, vừa định nói gì đó thì Lãnh Thiên Hi bước lên, cánh tay rắn chắc ômlấy vòng eo nhỏ nhắn của Vận Nhi rồi cười nói: “Tiểu Tuyền, đừng tráchVận Nhi nữa, cô bé này ngày nào cũng nhắc đến em nhưng anh là bác sĩ nên không cho phép cô ấy đi ra ngoài lung tung!”
“Anh… hai người…”.
Thượng Quan Tuyền không khó để nhìn ra tình cảm ái muội giữa hai người, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ rằng chỉ mới mấy ngày không gặp màquan hệ của hai người này đã tiến triển như vậy…
Xem ra mấy ngày vừa rồi nhất định xảy ra rất nhiều chuyện hay rồi, đợi lúc nào phải “nghiêm hình bức cung” Vận Nhi mới được!
Lãnh Thiên Dục thấy hai người như vậy thì không hề thấy kì quái, lên tiếngnói với em trai, trong lời nói hàm chứa lời chúc mừng.
“Đối xử với cô ấy cho tốt vào!”
“Tuân lệnh”. Lãnh Thiên Hi đầy vui mừng đáp lại. Sau đó, ánh mắt nóng bỏngcủa anh nhìn Bùi Vận Nhi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ ửnglên.
Đúng lúc này…
“Đại thiếu gia, người làm vừabáo Hoàng Phủ tiên sinh, Cung tiên sinh và Lăng tiên sinh đã đến rồi”.Dì Trần vội vàng chạy vào phòng khách rồi nói.
Lãnh Thiên Dục nhìn đồng hồ trên tay, gương mặt cương nghị hiện rõ nét dịu nhẹ, trong mắt ánh lên ý cười…
“Không ngờ mấy tên này lại đến sớm thế!”
“Xem ra Lãnh gia lại được phen náo nhiệt rồi!”. Lãnh Thiên Hi cười nói.
Không bao lâu sau, cánh cổng biệt thự Lãnh gia từ từ mở ra…
Một đoàn xe limousine cực kì phong cách chạy thẳng vào biệt thự Lãnh gia, ở giữa hàng xe là ba chiếc xe cực kì nổi bật.
Chiếc xe Bentley đẳng cấp dưới ánh mắt trời lại càng thêm lấp lánh. Chiếc xenày cũng giống như chiếc Bugatti Veyron của Lãnh Thiên Dục, đều là hànghiếm, có màu hồng ruby, viền xe được đính kim cương lộ rõ sự xa hoa.Những chiếc xe này là của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lăng Thiếu Đường, trênthế giới không có chiếc thứ ba.
Còn xe của Cung Quý Dương thì cực kì bắt mắt. Anh ta vốn là người thích tân tiến lại máy móc, tấtnhiên sẽ rất kì công sửa sang cho xế hộp của mình. Chiếc xe cực kì nổibật, đến nỗi có thể khiến những bậc tài năng trong giới thiết kế xe phải xấu hổ, ở phía trên còn đính một lá cờ thương hiệu của riêng anh ta.
Những chiếc xe khác đều đi theo để bảo vệ, cả phía trước và phía sau.
Đoàn xe hùng dũng tiến vào biệt thự, vào đến chỗ đỗ xe thì dừng lại.
Lãnh Thiên Dục nắm tay Thượng Quan Tuyền đứng ở một bên, đôi môi mỏng vốn lạnh lùng giờ lại đang nở nụ cười thản nhiên.
“Thiên Dục, người bạn yêu quý nhất của tôi…”.
Cung Quý Dương đi đầu, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy Lãnh Thiên Dục. Sau đó anh ta nhìn Thượng Quan Tuyền, vừa định giơ tay ôm cô thì bị ánh mắt hung dữ của Lãnh Thiên Dục chiếu thẳng đến…
Cung Quý Dương ra vẻ bất đắc dĩ, nhún vai cười, vượt qua Thượng Quan Tuyền rồi lại giơ tay ôm Lãnh Thiên Hi ở bên cạnh…
“Tiểu tử, lâu rồi không gặp, không ngờ cậu cũng có phúc đấy nhỉ, hiểu biếthơn ông anh trai chẳng khác gì khúc gỗ kia rồi!”. Anh ta hứng khởi lêntiếng.
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, cứ lúc nào gặp mặtcũng thấy cái bản mặt cười cợt của tên đó, dường như trên đời này chẳngcó việc gì khiến cậu ta để tâm cả.
“Cung Quý Dương, dạo này cậu vô vị quá đấy, chẳng trách cô gái kia không chịu nổi”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến lên một bước, vỗ vai Cung Quý Dương rồi cất giọng chế nhạo.
Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Thượng Quan Tuyền tò mò nhìn đám người trước mặt, trong đầu dường như hiện lên một điều gì đó nhưng cũng nhanh chóng biến mất, không hề để lại chútdấu vết nào.
Kỳ Hinh bước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng nở nụ cười ấm áp, cô nhẹnhàng cầm tay Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lại gặp nhaurồi, thì ra cô là Thượng Quan Tuyền…”.
Nói xong, cô lại nhìnLãnh Thiên Dục, nở nụ cười đầy bí hiểm rồi nói với Thượng Quan Tuyền:“Xem ra ước nguyện của cô ở La Mã đã thành hiện thực rồi”.
Mấy câu nói của Kỳ Hinh khiến Thượng Quan Tuyền thấy rất mờ mịt. Cô mơ màng nhìn Kỳ Hinh, tuy cô gái này nhìn hơi quen nhưng cô vẫn không nhớ ranổi, chẳng lẽ trước kia hai người quen nhau sao?
“Ôi… khổthân cô bé quá, cô thật sự không nhớ ra tôi là ai à? Mau nhìn kỹ đi nào, có thấy quen không?”. Cung Quý Dương bày ra vẻ mặt khoa trương hỏiThượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt tà mị của anh ta, dường như nhớ lại điều gì đó…
Thật lâu sau, Thượng Quan Tuyền nhíu mày, mờ mịt lắc đầu.
Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng khó xử của Thượng Quan Tuyền, dịu dàng ôm lấyvòng eo nhỏ nhắn của cô rồi lên tiếng: “Tuyền, không nhớ ra thì đừng cốép bản thân nữa, đừng làm khổ chính mình”. Rồi hắn lập tức liếc mắt nhìn đám người Lăng Thiếu Đường…
“Mau vào trong đi, rượu ngon từ Pháp mới được chuyển về đó, chúng ta cùng uống vài chén”.
Nhìn cánh tay rắn chắc của Lãnh Thiên Dục đặt bên eo Thượng Quan Tuyền, bangười kia vốn kinh ngạc nhưng sau đó lập tức mỉm cười. Bọn họ chơi vớinhau từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, xem ra ngườilạnh lùng như Lãnh Thiên Dục thật sự rất yêu thương cô gái này.
Vì là buổi tụ họp củanhững người bạn thân nên bình thường bốn người luôn mặc vest, đi giàyda, thì hôm nay lại ăn mặc rất thoải mái. Ngay cả Lãnh Thiên Dục cũngkhông mặc đồ vest, bộ đồ bình thường hắn mặc trên người lại càng tôn lên khí chất anh tuấn, sự lạnh lẽo vốn có cũng không còn.
Trênbàn ăn trong vườn hoa của biệt thự Lãnh gia bày rất nhiều món ăn mĩ vị.Chiếc khăn trải bàn màu trắng kết hợp cùng sắc tím của hoa tử vi xungquanh tạo ra một bầu không khí thanh nhã, mùi rượu nồng đậm thoangthoảng khắp mọi nơi…
Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã lắc lắc lyrượu trong tay, đôi mắt đẹp lóe lên ý cười. Anh ta cực kì giống một bậcvương tử bước ra từ thế giới cổ tích. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn LãnhThiên Dục, cố ý bày ra vẻ khó hiểu hỏi
- Thiên Dục, tớ thấy hình như biệt thự Lãnh gia có gì khác khác ý. Nhưngrốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ… Thật kì lạ… Đúng rồi, Thiếu Đường, cậunói thử xem?
Lăng Thiếu Đường cũng rất phối hợp với Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ta đặt ly rượu trong tay xuống, khuôn mặt điển traithoáng qua sự chế nhạo. Anh ta ra vẻ đồng ý gật gật đầu, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói:
- Đúng thế, Thiên Dục, sao tự dưng tính tình của cậu thay đổi thế? Trước đây tớ làm gì thấy có cả vườn hoa tử vi thế này đâu.
Kỳ Hinh ngồi bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nhìn ông xã đang trêu chọc bạn,trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là nụ cười tươi rạng rỡ. Cô biết sau khimấy người này bàn chuyện công việc xong là sẽ quay ra trêu chọc nhau.
Khi thấy Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi dùng ánh mắt hết sức kì quái nhìn năm người đàn ông, cô bật cười, dịu dàng lên tiếng:
- Tiểu Tuyền, Vận Nhi, hai người không cần phải ngạc nhiên thế đâu. Mấyngười này chỉ cần tụ tập với nhau thì không chuyện gì là không thể xảyra. Người ngoài không biết đều tò mò muốn tham dự buổi tụ họp, nhưngchẳng ai biết tất cả đều bị mấy người này lừa cả.
Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi nhìn nhau, nhất là Thượng Quan Tuyền, cô mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn mấy người đàn ông trước mặt.
LãnhThiên Dục ngồi bên cạnh vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Hắn cũng biết chỉ cần tụ tập với nhau thì chỉ có vài phút là nói chuyện công việc, cònlại là nói chuyện phiếm và trêu chọc lẫn nhau… Đây là tình bạn đặc biệtthân thiết của bọn họ.
Hắn nhếch môi cười, nói: “Mấy người các cậu mồm mép vừa thôi, đừng dọa đến Tuyền”.
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã nói rõ sự thương yêu của hắn với Thượng Quan Tuyền.
Lãnh Thiên Dục vừa nói xong, Lãnh Thiên Hi liền cười trộm. Xem ra tình yêukhiến đầu óc anh trai anh có vấn đề gì, chẳng lẽ anh ấy không biết câunói vừa rồi lại càng khơi lên hứng thú của ba người kia hay sao?
Quả nhiên, ba người kia vừa nghe vậy thì lập tức quay ra nhìn nhau rồi lạiđồng loạt nhìn Lãnh Thiên Dục, sau đó quay sang nhìn Thượng Quan Tuyền…
Thượng Quan Tuyền bị mấy người nhìn chằm chằm thì thấy không được tự nhiên, cô theo bản năng nhích người lại gần Lãnh Thiên Dục, còn Lãnh Thiên Dụccũng giang tay ôm cô vào lòng.
- Tiểu Tuyền… - Cung Quý Dương mở miệng đầu tiên, không hề để tâm đến Lãnh Thiên Dục, tùy tiện gọi tên mụ của cô.
Thấy ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh đi, anh ta còn cười ha ha, cầm ly rượu đưađến trước mặt cô, sau đó nụ cười trên môi hoàn toàn tan biến, vẻ mặt đầy bi thương…
Thượng Quan Tuyền mở to mắt nhìn Cung Quý Dương,nét mặt người đàn ông này thay đổi nhanh thật, cứ như anh ta đang diễnkịch vậy…
- Tiểu Tuyền, sao cô lại quên tôi chứ? Đúng là buồn quá mà, ở Hy Lạp chúng ta thật sự rất vui vẻ đấy - Giọng nói trầm thấpra vẻ tiếc hận của Cung Quý Dương vang lên.
Thượng Quan Tuyền vốn là người đơn thuần, không hiểu tính tình kỳ quái của Cung QuýDương, cô mở to đôi mắt trong veo, ánh mắt hơi mông lung.
- Chúng ta từng gặp nhau ở Hy Lạp? Tại sao tôi lại gặp anh ở Hy Lạp?
Cung Quý Dương không ngờ Thượng Quan Tuyền lại hỏi vậy, anh ta nhất thời nghẹn họng.
- Xì… - Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười.
Vẻ mặt vốn âm trầm của Lãnh Thiên Dục cũng lóe lên tia phục thù. Hắn nhìnThượng Quan Tuyền rồi cố ý cất cao giọng, thay Cung Quý Dương đáp lờicô:
- Tuyền, em gặp Quý Dương ở Hy Lạp là vì lúc đó cậu tatrộm con của vợ chồng Thiếu Đường và Kỳ Hinh. Lúc ấy chúng ta gặp cậuta, khi đó cậu ta đang ôm Tiểu Lăng Triệt, ăn… ưm….
Lãnh Thiên Dục còn chưa nói hết câu đã bị Cung Quý Dương bịt chặt miệng lại…
Anh ta nở nụ cười kỳ quái, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Lãnh ThiênDục. Ý tứ của anh ta rất rõ ràng… nếu Lãnh Thiên Dục còn nói tiếp nữathì nhất định sẽ chết trong tay anh ta!
Ai ngờ Lăng ThiếuĐường thính tai nghe thấy rõ từ cuối cùng Lãnh Thiên Dục đang nói dở,anh ta chỉ tay vào Cung Quý Dương rồi lớn tiếng nói:
- Quý Dương, bỏ Thiên Dục ra. Thiên Dục, cậu vừa nói “ăn?”. Ăn gì? Tên chết tiệt kia đưa con của tớ đi ăn cái gì?
Chết tiệt, anh ta còn chưa tính sổ vụ tên kia trộm con mình đi, chẳng lẽ vẫn còn có chuyện anh ta không biết?
Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lãnh Thiên Hi cũng hết sức tò mò, hai người cực kì có hứng thú muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cung Quý Dương nhìn ánh mắt của mấy ông bạn đã biết bọn họ không hề có ý tốt gì. Anh ta không cam tâm tình nguyện buông tay ra, bộ dạng cực kì giống con lợn chết không sợ bị ném vào nồi nước sôi.
- Thiên Dục, nói mau đi, Quý Dương làm gì với con tớ? - Lăng Thiếu Đường lo lắng hỏi.
- Anh, anh đừng căng thẳng thế, Quý Dương thích Triệt nhi như vậy, sao có thể để con chịu khổ được - Kỳ Hinh cười dịu dàng.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lăng Thiếu Đường liền quay đầu nhìn vợ mình. Anh ta ôm eo cô, ánh mắt đầy yêu thương…
- Em à, cái tên Quý Dương kia luôn bày ra mấy chuyện bất bình thường, tuy cậu ta ngoan ngoãn trả Triệt nhi cho chúng ta nhưng ai biết ở Hy Lạp đã xảy ra chuyện gì chứ.
- Anh đó… thật là! - Kỳ Hinh cười lắc đầu, giọng nói đầy tình cảm với Lăng Thiếu Đường.
Lãnh Thiên Dục buồn cười nhìn Cung Quý Dương, đôi môi mỏng nhếch lên, hắn nhìn Thượng Quan Tuyền, yêu chiều hỏi:
- Tuyền, em có muốn biết ở Hy Lạp, Cung Quý Dương thế nào không?
Thượng Quan Tuyền nhìn vẻ mặt tối đen của Cung Quý Dương, cô gật đầu: “Có”.
Cung Quý Dương lập tức vỗ bàn, đứng bật dậy…: “Thiên Dục, cậu trọng sắc khinh bạn quá đấy!”
- Đây không phải là trọng sắc khinh bạn, cái này gọi là ăn ngay nói thậtmới đúng. Hơn nữa, Quý Dương à, rốt cuộc ở Hy Lạp cậu đã làm gì mà không dám nói ra? Làm gì phải phản ứng quá mức thế? - Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã uống một hớp rượu rồi ung dung hỏi.
Lãnh Thiên Dục nhìnLăng Thiếu Đường, sau đó thảnh thơi lên tiếng: “Thật ra Kỳ Hinh nóikhông sai, Quý Dương thật sự rất tốt với Triệt nhi. Hôm đó tớ thấy cậuta còn tưởng mình gặp quỷ cơ, bộ dạng nghèo túng không ra hình người,quan trọng hơn là dẫn Triệt nhi đi ăn ké! Tớ thấy không phải Quý Dươngmuốn đưa Triệt nhi đi du lịch mà nhất định là muốn lấy Triệt nhi ra đểmua vui, kiếm miếng cơm”.
- Ăn ké?
Ngoài LãnhThiên Dục và Cung Quý Dương không có phản ứng gì thì những người còn lại đều bị hai từ này làm cho sợ hãi, đồng thanh kêu lên.
- Cái tên đáng chết này….
Lăng Thiếu Đường không nói gì thêm, trực tiếp đi lên, hai tay túm lấy Cung Quý Dương…
- Này, cậu đừng có mắc mưu ly gián của Thiên Dục. Lúc ấy tớ đánh cược với một cô gái, trên người quả thật là không có tiền, nếu không ăn chực thì còn làm thế nào được nữa. Tớ biết ngay là các cậu nghe xong sẽ cườinhạo nên tớ mới không nói ra. Hơn nữa cậu cho rằng tớ đem bán Triệt nhithật hả?
- Này, đừng có mà khoa trương nhé! Dám đưa con tớ đi ăn ké, không sợ bị truyền thông chụp được à? Chụp cậu thì không sao, dù sao tất cả mọi người đều biết da mặt cậu dày rồi, nhưng Triệt nhi củatớ thì làm sao, còn nhỏ như vậy đã bị thiệt thòi rồi. Thằng bé là ngườithừa kế sau này của Lăng thị đấy – Lăng Thiếu Đường chỉ muốn bóp nátxương cốt của cái tên Cung Quý Dương này ra.
- Này, LăngThiếu Đường, đừng quá đáng thế chứ, gán tội cho tớ ghê quá đấy! – CungQuý Dương vừa trốn tránh sự “đuổi giết” của Lăng Thiếu Đường vừa lớntiếng kêu lên.
- Tên tiểu tử kia đứng lại mau. Tớ cho cậu hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn để tớ ‘tẩn’ một trận, còn không thì vềsau đừng có gặp Triệt nhi và Lạc nhi nữa, cậu chọn đi! – Lăng ThiếuĐường đứng lại, không đuổi theo nữa. Anh ta khoanh hai trước ngực, lớntiếng nói với Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương dừng bước, đứng cách xa Lăng Thiếu Đường rồi ngồi sụp xuống, ảo não vò đầu bứt tóc.
- Được rồi, được rồi, vậy tớ cho cậu đánh một trận là được chứ gì. Nhưngmà không cần phải đánh nhau ngay trước mặt mấy tên kia chứ… - Anh ta chỉ tay vào vẻ mặt đang vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa của LãnhThiên Dục, lớn tiếng kêu – Tớ không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý, vênhváo của cái tên kia.
Lăng Thiếu Đường không tốt đến mức buông tha cho anh ta: “Được, ra đây, tớ đấm một phát rồi cho qua”. Anh ta sao có thể không biết tình cảm của Cung Quý Dương dành cho hai con của anhta chứ.
Cung Quý Dương nhăn nhó mặt mày đi về phía Lăng Thiếu Đường nhưng vẫn liếc ánh mắt cầu cứu về Hoàng Phủ Ngạn Tước và LãnhThiên Hi ở bên cạnh đang ngồi xem náo nhiệt…
- Này, hai người kia nhìn cái gì mà nhìn, không định giúp tớ à? Tớ sắp bị ăn đòn rồi đây này!
Hoàng Phủ Ngạn Tước ra vẻ bất đắc dĩ khoanh hai tay lại, tao nhã mở miệngnói: “Cậu cũng vừa bảo là tớ thích xem chuyện náo nhiệt mà, người xemthì đương nhiên không thể động tay chân rồi, nếu không sẽ là người thamgia vào chuyện náo nhiệt mất, tính chất sự việc lúc đó lại thay đổirồi”.
Lãnh Thiên Hi cũng cười cười: “Anh Quý Dương, thật ra em rất muốn nhìn thấy anh bị ăn đòn! Thôi anh hy sinh chút vậy!”
- Mấy người là đồ không có lương tâm! – Cung Quý Dương lại gần Lăng Thiếu Đường, nhìn vẻ mặt bí hiểm của anh ta thì cố bày ra vẻ đáng thương, tội nghiệp…
- Đường Đường.
Tiếng này vừa vang lên thực sự khiến Lăng Thiếu Đường muốn nôn ọe hết mọi thứ trong dạ dày ra.
Kỳ Hinh cũng ngạc nhiên nhìn Cung Quý Dương… Thật đúng là thiên tài, sao cô lại không nghĩ ra cách xưng hô này chứ?
Lăng Thiếu Đường đập mạnh tay ra sau gáy, cố nén cảm giác muốn ngất xỉu: “Đừng có gọi bằng cái tên buồn nôn thế nữa…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Cung Quý Dương lập tức ôm chầm lấy thắt lưng anh ta…
- Đường Đường, cậu thực sự nỡ lòng nào đánh tớ thật à? Tớ biết sai rồimà, chẳng lẽ cậu thật sự muốn vung nắm đấm rắn chắc, mạnh mẽ của cậu vào khuôn mặt anh tuấn mê người của tớ sao? Nếu khuôn mặt của tớ bị hủyhoại thì sẽ bám riết theo cậu cả đời này đấy….
- Cút ngay! –Lăng Thiếu Đường rốt cuộc cũng không chịu nổi bộ dạng buồn nôn này củaCung Quý Dương, gầm lên. Cái tên đó có phải người không vậy? Da mặt cũng dày gớm… Anh ta thật sự có cảm giác mình đã kết nhầm bạn!
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên Thiếu Đường này chẳng đấu lạiđược tên yêu tinh Cung Quý Dương đó, mỗi lần Cung Quý Dương dùng cáchnày đều có thể thoát khỏi Lăng Thiếu Đường.
Thượng Quan Tuyền ngạc nhiên nhìn tình huống trước mặt, cô cười ngặt ngoẽo, hai người đàn ông kia thật sự là đùa nhau buồn cười quá. Khi cô thấy Lãnh Thiên Dụcbất đắc dĩ lắc đầu thì thấy rất kì lạ, hình như hắn rất hy vọng Cung Quý Dương bị Lăng Thiếu Đường đấm cho trận thì phải?
Cung Quý Dương thấy mình đã thành công thoát hiểm liền bước đến trước mặt Lãnh Thiên Dục…
- Chậc, thật không ngờ miệng lưỡi cậu cũng rộng quá nhỉ….
Anh ta nhìn Thượng Quan Tuyền rồi lập tức ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng:“Này, Tiểu Tuyền, chồng cô bán đứng tôi, cô là vợ, có phải nên tự phạtmình một ly xin lỗi tôi không?”
Thượng Quan Tuyền nghe Cung Quý Dương nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đỏ bừng tới tận mang tai…
Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục thản nhiên cầm ly rượu trong tay Cung Quý Dương, dứt khoát dập tắt ý định xấu xa trong đầu anh ta.
- Hiện tại Tuyền không thể uống rượu.
Lời này của Lãnh Thiên Dục vừa thốt ra đã thu hút được ánh nhìn của Cung Quý Dương, Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Cung Quý Dương nở nụ cười mờ ám, đứng dậy đánh giá Thượng Quan Tuyền từ đầuđến chân, sau đó cười đầy xấu xa, lên tiếng đầy hàm ý:
- Cô bé, không ngờ cô bé lại bị cái tên này ăn đến mức không còn sót lạimột chút gì! Lúc ở Hy Lạp không phải tôi đã nhắc cô rồi à, dục vọng củaThiên Dục lớn lắm, cô phải sử dụng biện pháp phòng tránh chứ.
- Tôi….
Thượng Quan Tuyền không nói lại được với người đàn ông tà mị này, cô cắn môi,trong mắt đầy vẻ đăm chiêu, chẳng lẽ ở Hy Lạp cô đã mang thai rồi à?Nhưng cô đến Hy Lạp để làm gì?
Kỳ Hinh vui mừng, nói với Lãnh Thiên Dục: “Thiên Dục, thật à? Tiểu Tuyền mang thai rồi à?”
Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhìn Lãnh Thiên Dục. Nếu đây là sự thật thì cái tên mặt lạnh này đã thay đổi quá nhiều rồi, không chỉgiữ một cô gái ở bên cạnh, mà còn...
Lãnh Thiên Dục cũngkhông định giấu diếm, hắn vòng tay ôm chặt lấy Thượng Quan Tuyền, tronggiọng nói lạnh nhạt lộ rõ sự kiêu ngạo và bá đạo độc chiếm: “Đúng, Tuyền đã mang thai con của tớ”.
- Dục....
Thượng Quan Tuyền không ngờ ở trước mặt bao nhiêu người thế này mà Lãnh ThiênDục lại tỉnh bơ nói như vậy, cô lại càng thêm xấu hổ. Cô vùi khuôn mặtnhỏ nhắn vào lồng ngực Lãnh Thiên Dục, hành động cực kì trẻ con và đángyêu.
- Sợ gì chứ, em là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục anh,điều này mọi người đều biết cả. Em mang thai con của anh cũng là chuyệnbình thường! - Lãnh Thiên Dục tuyên bố bên tai cô, giọng nói bá đạo tràn ngập sự yêu thương.
- Dục... - Thượng Quan Tuyền nhìn vào mắt hắn, trái tim như dâng đầy hạnh phúc.
Kỳ Hinh thấy tình cảm của hai người thân thiết như vậy thì rất vui mừng.Không ngờ một Lãnh Thiên Dục lạnh lùng như vậy cũng có ngày bị một côgái “trói chặt”. Cô cố ý trêu chọc:
- Không cần nghĩ cũng cóthể đoán được, Thiên Dục nhất định là hết đe dọa rồi lại uy hiếp TiểuTuyền rồi. Điểm này giống hệt Thiếu Đường. Cho nên, Quý Dương và NgạnTước à, hai người đừng bắt chước bọn họ. Nhất là Thiên Hi đó, không được học theo anh trai cậu đâu... sẽ hù dọa đến cô bạn gái nhỏ của cậu đấy.
Bùi Vận Nhi đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn, không ngờ lại nhìn ngay vào đôi mắt đầy dịu dàng của Thiên Hi, trái tim cô như đang nhảy múa, vội vàng cúiđầu xuống.
Lãnh Thiên Hi bật cười, không nói gì thêm, chỉ nắm chặt lấy tay Bùi Vận Nhi, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Lăng Thiếu Đường cũng nắm tay Kỳ Hinh, cất giọng đầy trìu mến: “Hinh nhi, em đúng là cô bé ngốc. Anh và Thiên Dục làm vậy chẳng qua là vì sợ ngườimình yêu sẽ rời khỏi mình nên mới nghĩ ra mọi cách như vậy. Vậy nên đâykhông phải chuyện xấu gì, biết chưa?”
Kỳ Hinh cười tươi, giơtay vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thiếu Đường, gắt giọng: “Đãhiểu, đã hiểu, anh nói gì cũng đúng hết, được chưa? Em thấy bốn ngườichơi với nhau lâu như vậy, tính tình cũng giống nhau cả rồi”.
- Này, bốn người gì chứ, đừng vơ đũa cả nắm thế, nhất định cứ phải gộptôi vào chung với mấy người này à? - Cung Quý Dương bất mãn kháng nghị.
- Sao cậu lại phải thất vọng thế? Không ngờ đấy - Lãnh Thiên Dục uống một hớp rượu rồi bâng quơ lên tiếng.
- Tớ nói này Quý Dương, cậu cũng chậm chạp quá đấy. Đã gặp lại Tử Tranhbao lâu rồi mà đến giờ chẳng nên trò trống gì, đây không phải phong cách của cậu - Lăng Thiếu Đường trêu chọc Cung Quý Dương, trong giọng nóikhông khó để nhận ra sự thân thiết.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũnggật đầu nói: “Quý Dương, hiện giờ cậu với cô gái kia phát triển thế nàorồi?”. Dù gì cũng là bạn bè, nên quan tâm nhau một chút.
Thấy mọi người chuyển chủ đề sang Sầm Tử Tranh, vẻ mặt Cung Quý Dương dầnnặng nề. Anh ta dựa người vào ghế, lạnh nhạt nói một câu: “Ôi, ngày nàochẳng đi theo cô ấy”.
- Đi theo? - Cả mấy người đồng thanh kêu lên.
Những lời này từ trong miệng Cung Quý Dương nói ra quả thật khiến người khácphải kinh ngạc. Bốn người bọn họ có thể làm bạn bè thân thiết vì tínhcách cũng tương đối giống nhau. Với những thứ mà họ muốn có được thìtuyệt đối sẽ không buông tay.
Vậy mà hôm nay Cung Quý Dương lại nói vậy, thật khiến mọi người quá sốc rồi.
- Cậu đâu phải người thế chứ, có thể nói là toàn bộ những khu vui chơi có tiếng trên thế giới đều nằm trong tay cậu. Đáng tiếc là bây giờ cô gáiTử Tranh của cậu chẳng còn yêu thương nhung nhớ gì nữa, cậu đúng là cótính nhẫn nại thật đấy - Lăng Thiếu Đường lên tiếng.
- Vớingười phụ nữ mình yêu đương nhiên là phải kiên nhẫn rồi, Tử Tranh phảikhác những người khác chứ! - Vẻ mặt Cung Quý Dương cực kì nghiêm túc,giọng nói cũng hàm chứa sự chân thành.
Lát sau, khuôn mặt anh tuấn của Cung Quý Dương khôi phục lại dáng vẻ cà lơ cà phất thườngngày. Anh ta liếc nhìn Lãnh Thiên Dục một cái rồi thoải mái vươn vaiduỗi cái lưng mỏi...
- Ôi, càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nói lại càng thấy buồn. Thiên Dục, mấy hôm nay tớ tình nguyện làm ‘chân sai vặt’ cho cậu, cho tớ an dưỡng ở biệt thự Lãnh gia mấy ngày đi.
- An dưỡng? - Lãnh Thiên Dục nhíu mày, nhàn nhã đặt ly rượu trong tayxuống, nói tiếp - Đây là nhà tớ, không phải trại an dưỡng. Cậu thử hỏimấy người kia xem có ai có hứng thú với cậu không đi!”
Andưỡng? Cái tên này muốn nghỉ ngơi dưỡng thần thật mới lạ ấy. Cái ngườichỉ sợ thiên hạ không loạn nhất định là thấy đang chán, muốn quấy rốirồi. Hắn quả thật rất bội phục đống tinh lực chẳng bao giờ dùng hết củaCung Quý Dương.
- Này, Thiên Dục, cậuđừng tuyệt tình thế chứ. Hiện giờ tớ đang trong tình trạng yếu đuối, làmột người bạn, đáng ra cậu phải an ủi động viên tớ chứ?
Cung Quý Dương lại bày ra vẻ đáng thương, tội nghiệp, thậm chí còn dựa đầu vào vai Lãnh Thiên Dục.
- Mau lượn ngay ra chỗ khác!
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lãnh Thiên Dục không hề nể tình, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Ngạn Tước, mau kéo con bạch tuộc này khỏi người tớ đi”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức giơ hai tay lên đầu hàng...
- Tớ không dám chọc vào tên đó đâu. Lần trước cậu ta ở biệt thự của tớkhông chịu đi, kết quả là chỉ sau một đêm cậu ta nghiên cứu đạn dược gìđó đã san bằng cả vườn hoa của tớ. Nhìn vào thôi đã đủ thấy kinh hãirồi, lúc đó tớ còn tưởng có trộm vào nhà nữa chứ.
Cung QuýDương nhe răng cười, lười biếng giải thích: “Cho nên sự thật đã chứngminh, tớ đã thành công nghiên cứu việc chế tạo đạn dược! Thật ra tớ đãthay đổi đi chút ít đấy, nếu thêm chút nguyên liệu nữa thì cả biệt thựcủa cậu đã tan thành mây khói rồi”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìnLãnh Thiên Dục bằng ánh mắt lực bất tòng tâm. Sau đó, Lãnh Thiên Dục lại đưa mắt nhìn Lăng Thiếu Đường...
- Đừng nhìn tớ làm gì, lầntrước cậu ta đến, kết quả là trộm Triệt nhi đi. Lần này đánh chết tớcũng không cho cậu ta bước vào Thanh Vận viên nửa bước.
- Làm gì phải đến mức nói quá lên là trộm thế, tớ chỉ muốn rủ Triệt nhi đi du lịch cùng thôi mà, có gì ngạc nhiên đâu! - Cung Quý Dương lại giảithích.
Nói xong, anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục, cười đầy xấu xa, sau đó nhìn Thượng Quan Tuyền...
- Cô bạn nhỏ, cô không ngại tôi ở đây vài ngày chứ?
Cô bạn nhỏ?
Thượng Quan Tuyền nghi ngờ nhìn quanh bốn phía...
- Nhìn đi đâu nữa, cô đó! - Cung Quý Dương có lòng tốt nhắc nhở một câu.
- Tôi? Sao anh lại gọi tôi là cô bạn nhỏ? - Thượng Quan Tuyền kinh ngạcchỉ vào mũi mình, sau đó ngạc nhiên nhìn Cung Quý Dương - Tôi đã mườitám tuổi rồi.
- Ờ ha, chỉ mới mười tám tuổi mà đã bị cái tênnày làm hư rồi. Cô bạn nhỏ, cậu ta hơn cô gần mười tuổi đó, nhất định là sẽ chết sớm hơn cô. Đến lúc đó cô vẫn còn trẻ mà lại phải thủ tiết thờchồng, thật tiếc quá....
Lãnh Thiên Dục liếc mắt nhìn Cung Quý Dương, cái tên này lại bắt đầu chuyển sự chú ý sang Tuyền...
- Quý Dương, cậu có muốn tớ đá cậu một phát bay ra khỏi Lãnh gia không?
Cung Quý Dương bày ra vẻ mặt vô tội, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi nói: “Ngạn Tước, cậu nói một cách công bằng xem nào, cậu cho rằng tớ nói sai à?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ một lúc, lát sau, anh ta nghiêmmặt lại nói: “Thiên Dục, thật ra đúng là cậu đang tàn phá cây non của tổ quốc mà, chẳng lẽ cậu không có cảm giác tội lỗi à?”
LãnhThiên Dục nghe vậy lại cười, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia hứng thú. Hắn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhẹ giọng nói: “Có cảm giác tội lỗi đâu chỉcó mình tớ đâu, Tuyền...”.
Hắn nhìn Thượng Quan Tuyền rồi hỏi: “Em còn nhớ cô gái chúng ta gặp lúc ở quán café không?”
- Cô gái?
Thượng Quan Tuyền đăm chiêu suy nghĩ, lát sau, cô mỉm cười: “Có nhớ, cô ấy thật sự rất đáng yêu…”.
Khi cô nhớ đến khuôn mặt tức giận của Phỉ Tô khi bị cô gái kia chọc, trong lòng rất vui mừng.
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười đầy hàm ý. Sau đó, hắn bâng quơ nói với HoàngPhủ Ngạn Tước một câu: “Đúng rồi, người cô gái kia tìm là cậu đấy”.
- Tìm tớ? - Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu gì, sao hôm nay Lãnh Thiên Dục nói chuyện chẳng đâu ra đâu thế, anh ta chẳng hiểu gì hết.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên ý cười, hắn gật đầu rồi mở miệng: “Đúng, côgái ấy nhờ tớ chuyển lời đến cậu, nói cái gì mà oan gia của cậu đếnrồi”.
- Cái gì? - Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng phắt dậy, vẻ mặt vốn tao nhã giờ đầy kinh hãi.
Sau đó, anh ta bước lên, vội vàng hỏi: “Cô gái ấy trông như thế nào?”
Lãnh Thiên Dục mím môi cười…
- Cô ấy nhỏ người, chắc cũng tầm tuổi của Tuyền thôi….
- A… - Lãnh Thiên Dục còn chưa nói hết câu thì vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại càng không được tự nhiên, anh ta bất giác kêu lên một tiếng.
Lãnh Thiên Dục và Cung Quý Dương tò mò nhìn anh ta… Oan gia của Ngạn Tước? Oan gia gì thế?
Lãnh Thiên Dục nhìn vẻ mặt khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi đứng dậy, giơ tay lên mặt anh ta...
- Ngạn Tước, cậu đổ mồ hôi lạnh rồi này... - Hắn giơ tay vỗ vỗ vào trán Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng nói chế giễu.
- Thiên Dục! - Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay Lãnh Thiên Dục, giọng nói cực kì thành khẩn.
- Chúng ta là bạn tốt nhất mà!
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, từ chối đưa ra ý kiến.
- Chuyện là tớ rất muốn ở nhờ vài hôm ở biệt thự Lãnh gia, cậu là bạntốt, đừng từ chối nhé! - Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa ra yêu cầu.
- Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm việc phải có tôn ti trật tự nhé, rõ ràngtớ yêu cầu ở biệt thự Lãnh gia trước mà, làm gì có chuyện cậu lại chenvào? - Cung Quý Dương ngồi bên cạnh lập tức kháng nghị.
- Cung Quý Dương, cậu chỉ đang thất tình thôi mà, còn tớ là thất thân đấy. Cậu nói xem chuyện của ai cấp bách hơn?
Thất thân?
Một câu nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến mọi người hoàn toàn kinh ngạc, dường như quên cả hít thở...