Quyển 2 - Chương 15: Bỏ Đi
Giống như vừa trải qua giấc ngủ rất sâu, Thượng Quan Tuyền từ từ tỉnh dậy.Ánh mặt trời đã xuyên thấu qua lớp cửa sổ bằng kính mà soi rọi xuống mặt thảm tại phòng ngủ chính.
"Ưm...." Cô khẽ nhúc nhích, hơi sức giống như bị rút sạch sành sanh, toàn thân đều đau, tối qua ---
Thượng Quan Tuyền cảm thấy máu như ngừng chảy, giờ phút này thân thể cô đangxoay lưng lại với người đàn ông, bị ôm vào lòng ngực xa lạ. Người đànông dù đang ngủ nhưng vẫn bá đạo siết chặt lấy eo cô, tựa như tuyên bốquyền sở hữu. Do hơi thở nóng bỏng của phái nam phả từ sau lưng khiếnThượng Quan Tuyền nhớ lại tất cả những gì xảy ra từ tối qua cho đến rạng sáng!
Không!!
Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!!
Thượng Quan Tuyền không dám tưởng tượng ra ngày mình có thể cùng người đàn ông xa lạ làm những động tác thân mật trên giường như vậy, cô vội vã đứngdậy xuống giường.
"Ai da----" Toàn thân vô cùng mệt mỏi và đau đớn khiến cô suýt chút nữa đã không thở nổi!
Đáng chết! Con ngươi cô thoáng qua tia lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé cũng theo bản năng vuốt cổ ---
Cô muốn giết chết người đàn ông này! Giết cái tên đã đoạt đi trinh tiết của cô!
Nhưng mà ---
Một màn tối qua tựa như cuốn phim phát lại, mặc dù đầu cô có chút không rõràng, nhưng mà cô mơ hồ nhớ lại, khi hắn hôn thì trong thâm tâm cô chưabao giờ rung động như vậy.
Bàn tay của cô dần dần buông xuống, chống đỡ thân thể mình đứng dậy. Ngườiđàn ông đoạt đi lần đầu của cô đang nằm phía sau, nhưng mà, Thượng QuanTuyền không muốn quay đầu lại nhìn, một chút cũng không muốn!!
Cô không muốn cả hai nhớ bộ dạng của nhau, cũng không muốn biết hắn là ai, bối cảnh ra sao, nếu không, một khi cô biết được, cô nhất định sẽ không nhịn được mà giết hắn! Bởi vì, đây chỉ là một trò chơi hoang đường!
Thượng Quan Tuyền chạy trối chết ra khỏi "phòng dành cho tổng thống"!
Khi cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt, Lãnh Thiên Dục nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra. Hắn không có ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi. Vìvậy, lúc Thượng Quan Tuyền rời giường hắn cũng biết.
Lười biếng dựa vào đầu giường, hắn cầm điện thoại di động lên ---
"Lão đại, xin phân phó!" Đầu dây bên kia kính cẩn, lễ phép nói.
"Chú ý kỹ Thượng Quan Tuyền, tôi muốn biết nhiệm vụ của cô ta là gì!" LãnhThiên Dục híp mắt ưng lạnh lẽo lại, giọng nói bình tĩnh như vũng nước bị đóng băng.
"Vâng, lão đại!"
Sau khi gác máy, Lãnh Thiên Dục quăng điện thoại qua một bên, xoay đầu nhìn nơi Thượng Quan Tuyền từng nằm, hình như còn lưu lại hương thơm thanhmát của cô. Ngay sau đó, một đôi mắt chim ưng sắc bén rơi vào vết máukhô khốc trên giường.
Đôi môi vốn khép chặt kiên nghị, nay lại chậm rãi nâng lên một vết nhăn như đang cười, nhưng vẫn lạnh lẽo không nhiệt độ như bình thường.
Thượng Quan Tuyền, người phụ nữ không đơn giản, chính là cô sao? Thần khôngbiết quỷ không hay mà trộn đi con chip công nghệ không nói, còn có thểchạy trốn khỏi tay hắn.
Cô gái nhỏ, nếu đốt lửa, làm sao có thể dễ dàng dập như thế?