Quyển 4 - Chương 47: Tổn Thương
Niếp Ngân nhanh nhạybắt được ánh mắt né tránh của Thượng Quan Tuyền trước câu chất vấn củamình, sau đó anh ta thản nhiên mở miệng: “Em và Yaelle hoàn toàn khácnhau, hơn nữa…”
Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chậm rãi tuyên bố: “Em phải tự tay giết chết Lãnh Thiên Dục”.
Trong đầu Thượng Quan Tuyền đột nhiên hiện lên đôi mắt chim ưng cùng thânhình cao lớn của Lãnh Thiên Dục, trong lòng không khỏi run lên từnghồi.
“Cô là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, coi như bây giờ tôi muốn cô cũng là chuyện rất bình thường”.
Không biết tại sao cô lại nhớ đến câu nói lạnh lùng và mờ ám này của Lãnh Thiên Dục.
- Tuyền, làm sao vậy? – Khi thấy ánh mắt Thượng Quan Tuyền trở nên mơ hồ, trong lòng Niếp Ngân dâng lên một cảm giác bất an.
Thượng Quan Tuyền vội vàng thu lại cảm xúc đang hỗn loạn của mình, nói: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ tại sao lại nhất định phải giết Lãnh ThiênDục”.
Trong mắt Niếp Ngân ánh lên tia không vui, anh ta nhẹ nhàng cất giọng nói cùng hơi thở nhen nhóm dấu hiệu nguy hiểm: “Tuyền, emđang hỏi một câu ngu ngốc đấy”.
Tâm trạng của anh ta như đangchơi vơi giữa xoáy nước sâu thẳm. Thượng Quan Tuyền cô do một tay anh ta bồi dưỡng, mỗi lần thực thi nhiệm vụ chưa bao giờ cô hỏi bất cứ điềugì, nhưng khi đối mặt với nhiệm vụ giết Lãnh Thiên Dục, cô lại liên tiếp thất bại. Mặc dù Lãnh Thiên Dục rất có bản lĩnh, nhưng năng lực củaThượng Quan Tuyền cũng không thấp kém đến vậy.
Thượng Quan Tuyềnkhẽ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đầy tủi thân, cô không nóigì nữa, sâu trong lòng chỉ là cảm giác thất vọng.
Niếp Ngân nhìnbộ dạng của cô, bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn. Anh ta đứng dậy, thong thảđến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa to bên ngoài, thâm thúy lên tiếng: “Với tổchức của chúng ta, Lãnh Thiên Dục là mối họa lớn. Mấy năm nay, LãnhThiên Dục luôn muốn truy ra trụ sở chính của tổ chức BABY-M, mà thế lựctrong tay hắn ngày càng mạnh, đối với chúng ta là một sự uy hiếp lớn.Còn nữa, chính em là người đã cướp con chip mà Lãnh Thiên Dục muốn, dùem không giết hắn, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho em”.
Nướcmưa hắt nhòe mặt cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, che giấu đi đôi mắtthâm sâu của Niếp Ngân. Thật ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa màanh ta không nói ra, đó là Lãnh Thiên Dục chính là gã đàn ông đêm đó đãvấy bẩn Thượng Quan Tuyền.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là anh tachỉ muốn lập tức giết chết Lãnh Thiên Dục. Vì vậy, anh ta nhất địnhkhông thể để Thượng Quan Tuyền biết nguyên nhân này, để cô có thể tự tay giết chết người đàn ông ma quỷ kia.
Thượng Quan Tuyền nhìn bóng lưng cao lớn của Niếp Ngân, trong lòng càng thắt lại, đến khi không còn cảm giác đau đớn nữa…
- Kĩ thuật cải trang của em đối với Lãnh Thiên Dục không có tác dụng gìcả! – Cô lạnh nhạt lên tiếng, mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng đâylà một thực tế không thể chối bỏ.
Niếp Ngân nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn cô nói: “Tôi sẽ phái người khác đến giúp đỡ em hoàn thành nhiệm vụ”.
Thượng Quan Tuyền buồn bã cười một tiếng, nói: “Không cần, em không muốn có thêm một người đi theo vết xe đổ của Yaelle”.
Khi cô nói xong câu đó, trống ngực cũng đập liên hồi. Dù sao cũng là cô lừa anh, nếu Niếp Ngân biết cô đã thả Yaelle, không biết anh sẽ đối xử vớicô như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy đau xót, cùng lắm cô cũng chỉ là một con cờ trong tay anh mà thôi, không phải sao?
Niếp Ngân nghe Thượng Quan Tuyền nói vậy, nét mặt trầm ổn lộ ra tia tứcgiận, anh ta lạnh lùng nói: “Dù Lãnh Thiên Dục có lợi hại đến mấy thìcũng chỉ là một con người, tôi không tin không có cách nào đối phó vớihắn”.
Niếp Ngân ba mươi tuổi đã ngồi lên vị trí này, điều này cóthể thấy năng lực của anh ta không hề tầm thường, thủ đoạn dĩ nhiên cũng tàn nhẫn không kém Lãnh Thiên Dục.
Thượng Quan Tuyền từ trêngiường xuống, đi tới bên Niếp Ngân, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen củaanh ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu anh hy vọng Lãnh Thiên Dục chết trong tay em, như vậy chỉ còn duy nhất một biện pháp cuối cùng này thôi”.
- Biện pháp gì? – Niếp Ngân thấp giọng hỏi.
Đúng lúc này một tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền thoáng qua nét bi thương, sau đó nhanh chóng bị vẻtỉnh táo và kiên cường thay thế.
Cô hé đôi môi anh đào, nhìn thẳng Niếp Ngân gằn từng chữ: “Biện pháp này chính là… em trở thành người phụ nữ của hắn”.
Sắc mặt Niếp Ngân đột nhiên trở nên xanh mét.
- Đây chính là biện pháp em nghĩ đến? – Anh ta trầm giọng hỏi, thanh âm nặng như bàn thạch đè nén trái tim cô.
- Đây là biện pháp duy nhất! – Thượng Quan Tuyền tiếp tục nói – Khả năngphòng ngự của Lãnh Thiên Dục rất lớn, trừ khi em có thể trở thành ngườiphụ nữ của hắn, khiến hắn tin tưởng, như vậy mới có cơ hội ra tay.
Đôi mắt trong veo không hề chớp nhìn thẳng vào Niếp Ngân, trong lòng cô lại đang không ngừng hét lên: “Xin hãy ngăn em lại! Ngăn em lại đi!”.
Sau đó, bàn tay to lớn của Niếp Ngân siết chặt lấy eo Thượng Quan Tuyền.
- Nói cho tôi biết, em thực sự muốn như vậy? – Hơi thở của đàn ông nồng đậm bao trùm lấy hơi thở của cô, khiến tim cô đau nhói.
- Chuyện đó có quan trọng không? Em do một tay anh bồi dưỡng, muốn giếtngười sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào, mà điều kiện của Lãnh ThiênDục rất tốt, có thể làm người phụ nữ của hắn cũng không tồi! – Đôi mắtThượng Quan Tuyền ánh lên tia hờ hững động lòng người, giọng nói lại đặc biệt lạnh lẽo.
- Vậy thì tùy em, nếu em cho rằng cách đó sẽ giúp em hoàn thành được nhiệm vụ! – Niếp Ngân cố gắng đè ép cảm xúc hỗnloạn, giọng điệu cũng cao hơn. Anh ta buông Thượng Quan Tuyền ra, đi vềphía cửa.
- Chủ thượng… – Thượng Quan Tuyền cố nén nỗi đau đớn trong lòng, lên tiếng gọi.
Niếp Ngân dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ anh không sợ em sẽ… yêu Lãnh Thiên Dục sao?”
Lời vừa dứt, Niếp Ngân đã quay người lại, đôi mắt sắc bén nhưng vô cảm:“Tuyền, em là người của tôi, nếu em thật sự yêu Lãnh Thiên Dục, tôi sẽgiết em”.
Nói xong, anh ta đi nhanh ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên, bóng lưng khuất dần.
Cả người Thượng Quan Tuyền run lên, sau đó cô ngồi yên lặng bên cửa sổ.