Chương 1312: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (572)
Trước đó, Tần Tư Đình còn không hiểu rõ chuyện của Phong Lăng và Lệ Nam Hành lắm, nhưng mấy ngày nay ở bệnh viện, anh ta cũng đã nghe được không ít chuyện.
“Phong Lăng, ngày xưa Nam Hành ép cô rời khỏi căn cứ cũng là vì muốn tốt cho cô! Cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ, chẳng dễ gì mới tìm được người thân của mình, đã có cơ hội thì nên quay về với cuộc sống bình yên đó chứ! Huống hồ, người nhà của cô cũng không đồng ý để cô tiếp tục sống những ngày tháng vào sinh ra tử này nữa.” Tần Tư Đình nói: “Lúc trước, cậu ta không cưới Phong Minh Châu mà chọn cưới di vật của cô, chuyện này khiến cho mối quan hệ thân thiết mấy đời giữa hai nhà Phong - Lệ suýt nữa cắt đứt, chỉ còn duy trì thái độ ôn hòa ở ngoài mặt. Dù sao cũng là nhà họ Lệ bội ước trước, chuyện nhà họ Phong miễn cưỡng chấp nhận cậu ta cưới di vật thì cũng chẳng khác nào là Lệ Nam Hành đã đơn phương nợ nhà họ một ân tình không nhỏ.”
“Kết quả cô lại chính là đứa bé thất lạc năm xưa của nhà họ Phong, cậu ta không thể đàm phán điều kiện với nhà họ Phong vào lúc đó được. Đặc biệt là khi trút hơi thở cuối cùng, ba cô đã yêu cầu cậu ta đưa cô trở về, bắt cậu ta phải để cô rời khỏi một nơi nguy hiểm cận kề như căn cứ XI. Cho dù chỉ đứng ở góc độ muốn tốt cho cô, nhưng cậu ta cũng không thể không làm như vậy được.”
Phong Lăng như không nghe thấy lời Tần Tư Đình nói, cô chẳng hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài, cũng không ngoảnh đầu lại.
Kết quả vừa bước ra khỏi cửa, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đang đứng ở bên ngoài.
Người đó đứng ở bên ngoài, dựa lưng vào tường, trong tay kẹp một điếu thuốc với đốm lửa lập lòe. Thấy cô bước ra, anh quay qua nhìn cô. Trong làn khói mờ ảo, đôi mắt đen sâu thẳm ấy của người đàn ông hơi híp lại rồi nhìn chăm chú vào gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng của cô. Sau đó, anh lại rít mạnh một hơi, rồi phả từng làn khói lởn vởn trước mặt cô.
Phong Lăng lạnh lùng nhìn Lệ Nam Hành, cũng không biết anh đã đứng chờ ngoài cửa bao lâu.
Quả nhiên sau khi sự việc xảy ra, anh đã sai người sắp xếp hành động vây quét, cũng chính anh đã để cô đến đây làm tay súng bắn tỉa.
Người không thể đón đầu cô ở bệnh viện đã dùng cách này để bắt cô phải xuất hiện, cũng phải ở đây để chờ anh đến “bắt” cô.
Hai người nhìn nhau, Lệ Nam Hành nhếch miệng cười: “Lâu như vậy rồi không động đến súng, hôm nay em có thấy đã không? Có muốn cho anh một phát súng nữa không? Hả?”
Dù anh đang dựa người vào bức tường phía sau với phong thái phóng khoáng, nhưng vẫn cao hơn cô rất nhiều.
Lúc cúi đầu nhìn cô, anh có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô. Lúc này cũng vì nhìn thấy anh mà cả người cô như đông cứng lại, cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Dù đã xa cách mười tháng, bên ngoài của cô đã phủ một lớp vỏ bọc là cô chủ nhà họ Phong, nhưng trong xương cốt của cô vẫn là Phong Lăng của ngày xưa đó, bình tĩnh mà lạnh lùng.
Quả nhiên nếu nói mười tháng trước, khi vừa từ Anh trở về, anh vẫn có thể tìm thấy bóng dáng nhờ nhạt năm xưa thì bây giờ, một Phong Lăng có thể dựa vào năng lực của mình để lăn lộn trong giới kinh doanh ở New York gần một năm đã xóa sạch tất cả hình bóng trước đây. Trừ tâm hồn thì tất cả đều đổi khác.
Cô không còn là “cậu” thiếu niên tóc ngắn năm nào nữa, lúc giơ tay nhấc chân, ngoài vẻ lạnh lùng và xa cách ra, còn có thêm một chút nữ tính của riêng cô và khí chất của một người phụ nữ trưởng thành trong công việc.
Mười tháng trước, cô tưởng là anh đã ngủ. Vào cái đêm rời khỏi khách sạn đó, cô nói cô phải về nhà họ Phong để làm cây đại thụ che trời.
Sau đó, cô đã thật sự làm được rồi!
Trái tim của Lệ Nam Hành chợt rung động, anh thấy chua xót và đau đớn. Lúc ném tàn thuốc trong tay xuống rồi nhấc chân giậm tắt lửa, anh định giơ tay ra để nắm lấy cổ tay Phong Lăng. Kết quả đã bị cô né tránh, đồng thời cô còn lùi về phía sau, tạo ra khoảng cách hơn một mét.
Lệ Nam Hành cụp mắt nhìn cô, chính anh đã để cô rời đi và cũng cho cô đủ thời gian để trưởng thành. Cô không chịu để anh giúp cô, dù trong mười tháng ở New York, có lúc cô đã gặp khủng hoảng thương nghiệp mấy lần, anh muốn dùng danh nghĩa của Lệ thị để đầu tư hỗ trợ cho cô, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Tất cả tài liệu đầu tư đều bị từ chối hết, một chữ cô cũng không ký, cũng chưa từng đồng ý.
Khí chất bên ngoài đã thay đổi, nhưng sự hiếu thắng và quật cường ở trong xương cốt thì vẫn vậy.
Anh khàn giọng rồi hờ hững nói: “Em định trốn tránh anh mãi thế này sao?”
Phong Lăng làm như không nghe thấy lời anh nói, lập tức quay người, không định đi thang máy nữa. Vì muốn vào thang máy, sẽ phải đi qua mặt Lệ Nam Hành. Cô đi thẳng về phía cầu thang bộ ở một hướng khác.
Mặt Lệ Nam Hành đanh lại, anh lập tức đi tới.
Đi vào cầu thang bộ, Phong Lăng bước thật nhanh xuống tầng. Cách anh một tầng lầu, cô dừng lại ở chỗ quẹo của cầu thang ở tầng dưới, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lệ Nam Hành đang đứng ở chỗ quẹo ở tầng trên.
Hai người nhìn nhau cách mấy chục bậc cầu thang, Lệ Nam Hành chỉ cụp mắt rồi thản nhiên nhìn cô, không nói gì.
Ánh mắt hai người giao nhau trong im lặng, một lúc sau, Phong Lăng mới lên tiếng: “Lệ Nam Hành, anh còn nhớ lúc vừa mới vào căn cứ XI, việc đầu tiên em làm là gì không?”
Một tay của người đàn ông khẽ đặt lên tay vịn cầu thang: “Làm gì?”
“Cọ xát.” Phong Lăng nhìn chăm chú vào đôi mắt anh: “Anh nói, nếu em muốn ở lại căn cứ XI thì phải xem bản lĩnh của em thế nào, anh đã bảo em cọ xát với anh.”
Lệ Nam Hành điềm nhiên nhìn cô: “Cho nên?”
Phong Lăng khẽ cong môi, giả vờ tươi cười: “Bây giờ dù em đã rời khỏi căn cứ XI, nhưng thực chất chẳng qua cũng chỉ là đổi từ chiến trường này sang một chiến trường khác mà thôi. Từ lúc em về nhà họ Phong đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi, không dám nói là có tài năng kinh doanh gì cả. Em cũng chỉ là vất vả làm ăn ở nhà họ Phong mà thôi, nhưng chí ít thì em cũng có thể có một chỗ đứng trong giới kinh doanh. Điểm này… có lẽ vẫn phải nên cảm ơn sự tàn nhẫn và quyết đoán của anh, nếu không thì em cũng không thể trở thành em của ngày hôm nay.”
Nghe ra ý tứ trong câu nói của cô, nhưng Lệ Nam Hành không để ý tới giọng điệu lạnh lùng châm chọc đó. Anh vẫn đứng ở đó nhìn cô.
“Mặc dù đã đổi sang một chiến trường khác, nhưng quy tắc và thói quen cần có vẫn nên duy trì. Dù sao thì tính sói và tính cách trong xương cốt của em cũng đều được mài giũa trong căn cứ XI. Dù em đã rời khỏi đó, nhưng có vài thói quen vẫn ăn sâu cắm rễ không thể quên được.” Cánh môi tô điểm lớp son mỏng của Phong Lăng hé mở: “Ví dụ như khi em nhìn thấy một người không vừa mắt, em vẫn muốn đấu với anh ta một trận.”
Đôi lông mày lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Nam Hành nhướng lên.
Phong Lăng vẫn nhìn anh, đuôi mắt xinh đẹp của cô khẽ cong lên: “Lệ Nam Hành, anh có muốn đấu với em một trận trên chiến trường mới này không?”
Lệ Nam Hành cong môi, một cánh tay cứ thế vắt lên tay vịn cầu thang. Anh cúi xuống nhìn cô gái đang ngẩng đầu lên nói chuyện với mình, nghiễm nhiên là chấp nhận trò chơi mà cô yêu cầu: “Hử? Đấu gì?”
“Một tháng nữa sẽ diễn ra Hội nghị tài chính Washington, ai giành được được một tỷ đô tiền đầu tư trước, người đó thắng.” Trong đôi mắt của Phong Lăng ánh lên tia sáng trong trẻo.
Lệ Nam Hành lại mỉm cười, ánh mắt đen sâu thẳm của anh nhìn vào đôi mắt cô: “Cược thứ gì? Thắng hoặc thua thì có gì đánh đổi?”