Chương 1315: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (575)
"Được, chị biết rồi, chị sẽ chuẩn bị!" Giọng nói của Phong Lăng vừa kiên nhẫn lại dịu dàng, Tần Thư Khả cũng rất hiểu cho cô, biết chị họ của mình là người cần yên tĩnh đằng sau vẻ kiên cường lạnh lùng đó.
Phong Lăng cúp điện thoại, cô vẫn đứng im ở chỗ cũ, trong phòng làm việc rộng lớn dường như rất hiu quạnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình cô.
Sau đó, hai cái điện thoại của cô không ngừng vang lên, tuyên bố cuộc chiến giằng co giữa Phong Minh Nhất của TMing và cô chính thức bắt đầu.
Phong Lăng hơi nghiêng người, lông mi dày dài khẽ chớp theo động tác của cô, cô bình tĩnh nhận điện thoại đang vang lên không ngừng.
"Tổng Giám đốc Phong, các nhân viên có liên quan của bộ phận phụ trách đầu tư tài chính đang làm ầm ĩ, đòi gặp cô." Giọng nói của trợ lý truyền tới từ đầu kia điện thoại cùng với tiếng nói chuyện ồn ào.
Vẻ mặt Phong Lăng đanh lại: "Cho họ vào đi."
Chưa tới năm phút sau, mười mấy nhân viên quản lý của các bộ phận chịu trách nhiệm chính đã đi vào phòng làm việc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ đùn đẩy không biết nên để ai nói trước.
"Tài chính ở bên Washington dự đoán sẽ khó khăn, vả lại đã có hợp đồng bàn xong rồi giờ bị trả lại, cổ phiếu của Phong thị cũng bắt đầu không ngừng rớt giá, đối tác cũ trước kia chịu áp lực từ phía TMing, họ gọi điện để thông báo cho chúng ta là sau khi hợp đồng kết thúc, họ sẽ không ký tiếp nữa." Một vị quản lý nào đó cau mày nói: "Tổng Giám đốc Phong, cô tiếp nhận công ty còn chưa tới một năm mà hiện tại, lần đầu tiên tham dự Hội nghị Tài chính, chúng ta đã gặp phải những rủi ro lớn như thế này, không biết cô có kế hoạch phản đòn nào không? Chứ không thể để bao nhiêu người ở đây chỉ hít không khí để sống với cô được."
"Trước mắt thì đây vẫn chỉ là tin đồn từ phía TMing, còn mấy đối tác kia là những đối tượng Phong thị không có ý định hợp tác tiếp nữa, bọn họ vẫn chưa ảnh hưởng đến nguồn tài chính chủ lực của chúng ta, chỉ mới chịu vài áp lực cỏn con như thế này, mấy người đã run rẩy rồi sao?" Phong Lăng lạnh lùng nói.
Các quản lý vốn còn tưởng rằng Phong Lăng cũng sẽ hoảng sợ khi đối mặt với tình huống này nhưng xem ra, dù tình hình áp lực đè lên vai bọn họ từ khi tin đồn xuất hiện đến hiện tại ngày càng tăng, nhưng cô lại không hề luống cuống. Mọi người còn nghĩ Phong Lăng sẽ không có cách nào giải quyết, mặc dù chuyện của TMing như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, nhưng xem ra sức uy hiếp của quả cầu tuyết này rõ ràng không là gì đối với cô.
Họ theo cô cũng không phải là ngày đầu tiên, nên từ vẻ mặt của đối phương, họ cũng có thể nhìn ra sự bình tĩnh của cô.
"Nhưng hiện tại những khách hàng lâu năm cũng gọi điện tới, nói bóng gió với chúng ta... nói chúng ta có thể sẽ..."
"Tôi biết cả rồi, các vị không cần lo lắng! Tất cả các hạng mục công việc cứ tiến hành theo lịch trình trước khi tới Washington, đừng để bị ảnh hưởng. Tôi có dự tính của mình, các vị ra ngoài đi." Phong Lăng cũng không nhiều lời, chỉ nói mấy câu như vậy với bọn họ.
"Tổng Giám đốc Phong, trước kia chúng tôi từng tiếp xúc với Phong Minh Nhất rồi, gã là một người rất gian xảo, cô không thể đối chọi trực tiếp với gã được..." Một quản lý do dự trong chốc lát, cuối cùng người này vẫn nói tiếp: "Hơn nữa, gã có rất nhiều thủ đoạn, đã thế đều không phải là thủ đoạn quang minh chính đại gì đâu."
Phong Lăng không đáp lời, chỉ im lặng nhìn vị quản lý đó bằng đôi mắt đen láy.
...
Trong một hộp đêm ở Washington.
Tiệc tùng sôi động, đâu đâu cũng là rượu bia và gái đẹp.
Một ông trùm tài chính nào đó đang ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP, cười, cụng ly với Phong Minh Nhất. Ông ta đặt ly rượu xuống rồi khẽ lau miệng: "Người phụ trách hiện tại của Phong thị tên gì nhỉ, tôi nhớ là cô Hai mà nhà họ Phong tuyên bố với bên ngoài phải không?"
"Đúng vậy." Phong Minh Nhất nhướng mày, nhưng lại dùng giọng điệu thờ ơ nói tiếp: "Tên là Phong Lăng, khi còn nhỏ lưu lạc ở bên ngoài, có lẽ cô ta cũng chịu nhiều khổ cực, sau khi lớn lên thì được nhận về nhà họ Phong, nhưng người này cũng không được dạy dỗ đàng hoàng gì. Tổng Giám đốc E không cần quá đề phòng cô ta đâu. Trong giới kinh doanh này, một cô gái có kinh nghiệm ít ỏi như vậy không đáng để nhắc đến, cũng không hề có chút uy hiếp nào cả, chúng ta hơi phẩy tay thôi cũng ép cô ta chết được."
Tổng Giám đốc E nghịch ly rượu, mắt sáng lên: "Một cô gái hơn hai mươi tuổi thì có cái gì hay mà cần chèn ép? Tôi cảm thấy hứng thú với con người cô ta hơn."
Phong Minh Nhất nhướng mày: "Ồ? Tổng Giám đốc E vừa ý sao?"
"Mấy tháng trước lúc đến công tác ở New York có tình cờ gặp một lần, nhưng hẳn là cô ta không chú ý đến tôi, tôi cảm thấy cô ta là người đẹp có tài nhưng rất lạnh lùng." Tổng Giám đốc E híp mắt: "Lúc đó, có mấy tên bảo vệ bắt nạt trợ lý của cô ta, tôi ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cô ta đang đánh mấy tên bảo vệ, động tác và thần thái đó, chậc… Trước giờ tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người phụ nữ nào khác."
Phong Minh Nhất cười nhạt đáp: "Tôi đã điều tra quá khứ của cô ta rồi, hình như đã ở trong căn cứ quân sự mấy năm, quả thực là có chút bản lĩnh."
"Tôi ở trong giới kinh doanh bao năm nay, nhưng thật sự chưa từng gặp kiểu phụ nữ như thế này nên rất muốn ‘thử’." Tổng Giám đốc E vừa nói vừa sờ cằm, đồng thời cười xấu xa nâng ly với Phong Minh Nhất: "Nhưng mà dạo gần đây, không hiểu sao mà bên phía Washington phải chịu khá nhiều áp lực, hình như cô ta có người chống lưng, còn cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Tóm lại, Minh Nhất à, cậu muốn xía chuyện của cô ta thì cũng không đơn giản đâu. Nếu cậu muốn bảo tôi giúp cậu ỉm đi khoản tiền vốn này, vậy thì cũng nên cho tôi nếm thử chút quả ngọt chứ nhỉ?"
"Quả ngọt mà Tổng Giám đốc E muốn là?" Phong Minh Nhất nở một nụ cười sâu xa.
Tổng Giám đốc E cũng cười: "Tôi nghe nói trong giới này, Minh Nhất cậu nổi tiếng là không bao giờ tặng quà mà chỉ tặng người đẹp, chỉ cần là người phụ nữ phía đối tác vừa ý, hầu như cậu đều có thể nghĩ được cách để đưa lên giường đối phương, vậy cậu thử xem xem, cô Hai nhà họ Phong..."
"Vậy ông thật sự làm khó tôi quá rồi." Phong Minh Nhất nhướng mày: "Trong giới cũng biết trước kia tôi là con trai nuôi của nhà họ Phong, dù thế nào cô Hai cũng được xem là em gái nuôi của tôi, làm sao tôi có thể tặng em gái nuôi cho người khác được chứ."
"Ha ha ha, em gái nuôi, em gái nuôi! Tóm lại cũng không phải ruột thịt, cậu và nhà họ Phong đã không liên lạc với nhau mấy năm rồi, hiện tại còn muốn chiếm đoạt vị trí của em gái, vậy mà cậu còn quan tâm mấy chuyện này à?" Tổng Giám đốc E cười híp mắt: "Người đẹp lạnh lùng kiểu này, tôi đoán đến bây giờ cô ta vẫn chỉ là đứa con nít, vì đâu có ai có thể tiếp cận được cô ta đâu, đã thích thì phải hành động ngay. Nếu không để cô ta ở trong giới vài thêm năm nữa, không biết sẽ qua tay bao nhiêu người."
"Hơn nữa, nếu cậu và cô ta đã có nhà họ Phong làm cầu nối, dù thế nào cũng có thể dễ dàng đưa vào tròng được, đến khi đó, cậu nghĩ cách làm cho cô ta nghe lời chút rồi đưa đến chỗ tôi, cậu thấy có được không?" Tổng Giám đốc E vừa nói vừa nhìn Phong Minh Nhất đầy ẩn ý.
Phong Minh Nhất cong khóe môi, nghịch ly rượu trong tay: "Cũng không phải không có cách, nhưng còn phải xem thành ý của Tổng Giám đốc E đây có đáng để tôi mạo hiểm như thế không đã."
"Lần này, dòng vốn lớn nhất do tôi nắm giữ, ít nhất là một tỷ." Tổng Giám đốc E thề son sắt: "Chỉ cần tôi không buông khoản tiền này ra, lần này cô ta có đến Washington cũng chỉ vô ích, một tỷ này của tôi, cậu thấy đã đủ lòng thành chưa?"
"Được, chốt."