Chương 1319: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (579)
Biệt thự lưng chừng núi.
Không gian nơi đây rất rộng lớn, quả thật là một nơi thích hợp để tụ tập đông người.
Phong Lăng không quen hết tất cả những người ở đây, dù sao thì người đến quá nhiều, cũng quá lớn tuổi, nên cô chỉ tiến đến nói chuyện đôi câu với mấy người mình quen. Sau đó cô gần như bị các doanh nhân trong chốn danh lợi ở Washington này chen chúc đến mức chỉ có thể đứng ở một góc. Cô đứng cách đó không xa rồi cầm lấy ly rượu, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông xa lạ chừng bốn mươi tuổi đang lại gần.
"Cô là cô Phong?"
Phong Lăng quay đầu lại rồi nhìn lướt qua người đó, chưa kịp nói gì thì thư kí đi bên cạnh ông ta đã mở miệng giới thiệu: "Đây là Tổng Giám đốc E, cũng là chủ nhân của bữa tiệc chiêu đãi tại biệt thự giữa núi lần này."
"Thì ra ông là Tổng Giám đốc E." Ánh mắt Phong Lăng lập tức trở nên hòa nhã, cô gật đầu với ông ta: "Chào ông, rất vui được gặp mặt."
"Hân hạnh, hân hạnh." Tổng Giám đốc E vô cùng lịch thiệp mà đưa tay ra với Phong Lăng.
Phong Lăng bắt lấy tay của ông ta, khi định rút tay lại thì cô phát hiện gã đàn ông này nắm tay cô hơi chặt. Kiểu nắm này không phải là kiểu quá trắng trợn, nhưng cũng là ám hiệu vô cùng rõ ràng giữa hai người, rằng một người đàn ông cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ, muốn tiếp tục được “giao lưu” với nhau nhiều hơn. Phong Lăng đã lăn lộn trong giới này hơn một năm, sao có thể không hiểu loại ám hiệu này được.
Cô chỉ nở nụ cười khách sáo với ông ta rồi nhanh chóng rút mạnh tay về, sau đó cụng ly với ông ta: "Trước đây, người từng tiếp xúc với quý công ty là một người phụ trách khác. Hôm nay là lần đầu tiên được gặp Tổng Giám đốc E, sau này các hợp tác kinh doanh có lẽ vẫn phải nhờ Tổng Giám đốc E đây quan tâm nhiều hơn rồi, mời ngài."
Trong ly, rượu vang chỉ cao quá đáy, tửu lượng của Phong Lăng không tốt, vì thế sau khi gia nhập vào giới kinh doanh này, cô chưa từng uống quá nhiều, chỉ vừa chừng đúng mực.
"Cô Phong khách sáo rồi, công ty chúng tôi với Phong thị dù gì cũng là bạn làm ăn thường xuyên hợp tác với nhau trong giới kinh doanh người Hoa ở Mỹ. Nếu có chỗ nào cần, bất cứ lúc nào cô Phong cũng có thể mở lời với tôi."
Sau khi hàn huyên được vài câu, Phong Lăng lập tức chuyển đề tài. Đầu tiên là cảm ơn lời mời nhiệt tình của Tổng Giám đốc E, sau đó dẫn dắt đề tài sang chuyện liên quan đến chỉ tiêu đầu tư cuối tháng này và các phương hướng đi lên mà công ty của họ muốn bàn bạc, không khách sáo quá nhiều cũng chẳng hề õng ẹo.
Mặc dù mới gia nhập giới kinh doanh, thế nhưng thái độ của cô luôn thận trọng bình tĩnh, nói chuyện cũng cẩn thận. Tổng Giám đốc E thỉnh thoảng cũng cười với cô. Bấy giờ bên cạnh có người khác đến chào hỏi, ông ta áy náy gật đầu với Phong Lăng một cái rồi xoay người rời đi, tiếp tục trò chuyện với những vị khách khác.
Sau khi được yên tĩnh lại, Phong Lăng đặt ly rượu gần như chẳng uống được mấy ngụm xuống, rồi nhìn về phía tháp rượu vang ở phía trước. Xác định mọi người đều đến đó lấy rượu, đồng thời khi uống xong cũng không có vấn đề gì, lúc này cô mới đi qua đó, lấy một ly rượu để chuẩn bị khi cần. Tránh việc có ai đó đi đến rồi nhét cho cô một ly, nếu như lấy danh nghĩa là mời thì đến lúc đó cô chẳng thể nào từ chối người ta được.
Lúc này điện thoại để trong túi bỗng rung lên, Phong Lăng lấy ra xem, là Tần Thư Khả gửi tin nhắn đến: "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến lúc Phong Lăng nói, nhưng bây giờ Tần Thư Khả đã lo lắng đứng ngồi không yên rồi.
Phong Lăng khẽ cười, gọi điện luôn cho cô ấy, sau khi báo mình vẫn an toàn xong thì bảo giữ nguyên kế hoạch mà tiến hành. Dù sao tối hôm nay không thể nào đơn giản như vậy được. Thế nhưng quả thật là cô cũng không hiểu rõ lắm về những thủ đoạn này, không biết bản thân quá nhạy cảm hay thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói chung mọi thứ đều phải cẩn thận.
Sau khi cúp điện thoại, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng xôn xao từ phía cửa truyền đến. Phong Lăng xoay người thì nhìn thấy một người khoảng hơn sáu mươi tuổi đang bước vào. Nghe mấy người bên cạnh thì thầm nói chuyện mới biết thì ra vị này là một ông lớn nổi tiếng trong giới tài chính của Washington, là thần tượng của rất nhiều doanh nhân trẻ tuổi. Phong Lăng không hề biết đến ông, trong mắt cô, thần tượng trong giới kinh doanh của cô luôn là giáo viên hướng dẫn của mình - ông Saint.
Bên cạnh người đàn ông kia còn có hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đi theo. Thoạt nhìn thì có lẽ xêm xêm tuổi cháu gái ông ta, nhưng mấu chốt là hai cô gái kia lại một trái một phải mà ôm lấy cánh tay của ông ta, chính là cảnh tượng trái ôm phải ấp người đẹp vào lòng.
Phong Lăng không định đi qua đó, cô đang định thu ánh mắt lại thì một bóng người cao lớn rắn rỏi vô cùng quen thuộc bỗng xuất hiện.
Trong phút chốc, trái tim cô như đập lỡ một nhịp, khi định thần nhìn kỹ lại, cô lập tức như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ.
Người đàn ông kia không còn giống như trước đây, cao lớn mà phóng khoáng trong bộ đồ chiến đấu màu đen giống cô nữa. Bây giờ anh mặc vest phẳng phiu, thân hình rắn rỏi, vừa đẹp trai vừa cao quý, trên mặt lại mang theo nụ cười lạnh lùng khó gần. Nhưng thái độ lạnh lùng xa cách này không hề toát lên vẻ ngạo mạn kiêu căng, trái lại còn mang theo sự hờ hững và mệt mỏi sau khi phải chịu đựng những hào nhoáng cùng ồn ào nơi đây. Khiến anh thoạt nhìn thì lạnh lùng xa cách nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Vì thế, mặc dù anh đã cố ý chọn xuất hiện sau lưng ông lớn trong giới tài chính này, nhưng ngay lập tức vẫn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây
Có điều rõ ràng anh không hề thích những ánh mắt chằm chằm này. Anh nhìn qua một lượt bằng sắc mặt lạnh lùng, ngay cả trợ lý nam bên cạnh nói câu gì đó với anh, anh cũng chẳng để ý tới.
Thật ra Dư Tranh cũng không hiểu tại sao Tổng Giám đốc Lệ chưa bao giờ nhận những lời mời tiệc tùng kiểu này, thế mà lại đồng ý với Tổng Giám đốc E.
Trong giây phút Lệ Nam Hành bước vào cửa, Phong Lăng dời mắt.
Không ngờ lại là Lệ Nam Hành.
Tần Thư Khả đã bị cô ngăn lại một lần, chắc chắn sẽ không tự ý gọi điện thông báo chuyện này cho anh nữa.
Nói cách khác, hôm nay Lệ Nam Hành vốn là một trong những đối tượng được mời đến.
Cũng đúng thôi, địa vị của Lệ thị trong giới người Hoa ở nước Mỹ gần như ngang hàng với Tập đoàn Shine của anh Mặc. Hơn nữa sau lưng lại có căn cứ XI trấn thủ, vốn là một sự tồn tại mà hai giới “hắc - bạch” đều không dám động vào. Bây giờ dù Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ, nhưng chung quy uy danh vẫn còn. Lần này, Lệ thị trước giờ không tham gia những bữa tiệc kiểu như thế này hiếm lắm mới lộ diện, đám người này chắc chắn đang liều mình để nhanh chóng nịnh hót bợ đỡ, nên tất nhiên trong danh sách được mời chắc chắn không thể thiếu anh được.
Nhưng trước khi đến có phải anh đã biết cô ở đây không?
Biết rõ lúc trước cô đã cá cược với anh cái gì, thế mà còn đến đây cướp vốn đầu tư với cô, vậy nghĩa là anh thật sự muốn bỏ một tỷ vào túi?
Lúc này Phong Lăng mới sực nhớ ra, hình như bản thân đã tự ngáng chân mình rồi. Cứ như thế này, nếu mỗi lần có nơi cần cạnh tranh, Lệ Nam Hành đều tự mình ra mặt để tranh chấp với cô thì ban đầu cô có xác suất ba mươi phần trăm được đầu tư, đoán chừng chỉ còn lại ba phần trăm mà thôi. Dù sao anh mới là đối tượng được các nhà đầu tư cần nịnh nọt, chỉ cần anh gật đầu, còn ai dám từ chối?
Lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc không để cho những thế lực phía sau anh đầu tư cho chính anh, nhưng lại quên mất địa vị của Lệ thị trong giới kinh doanh này. Bây giờ chỉ cần nhìn vào sự rầm rộ khi Lệ Nam Hành vừa mới xuất hiện, cô đã thấy ngay được cơ hội thắng của mình rất thấp rồi.