Chương 1321: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (581)
Phong Lăng nhìn bàn tay đang giơ ra mà không chút nể nang gì kia rồi lại nhìn sang những người xung quanh hình như đã phát hiện ra chuyện này từ lâu, nhưng lại chẳng ai thèm ngó ngàng đến cô, cuối cùng cô cũng biết ý định của ông ta là gì.
Bước đầu tiên là chờ con mồi mắc câu, nếu như cô không chịu thì không biết sau đây đối phương còn làm ra chuyện gì nữa.
"Sao thế, cô Phong làm áo tôi thành ra như thế này, bây giờ lại sợ tôi sẽ làm gì cô sao?" Tổng Giám đốc E thấy Phong Lăng cứ luôn cố ý khách sáo né tránh, lúc này ánh mắt đã trở nên lạnh lùng, ông ta cười lạnh nói: "Tiệc rượu này vẫn đang diễn ra, tôi lại là người chủ trì ở đây, cứ mặc chiếc áo bẩn như này ra tiếp khách, tôi nghĩ cô Phong đây cũng không muốn thấy cảnh đó đâu nhỉ?"
"Tổng Giám đốc E, sau khi về, tôi có thể bồi thường lại cho ngài một chiếc áo sơ mi giống cái này hoặc thậm chí tốt hơn, còn chuyện thay áo này thì thôi vậy! Chúng ta đều là người trưởng thành, không còn là trẻ con nữa, phải tránh tai mắt nghi ngờ." Phong Lăng dứt khoát nói thẳng: “Vẫn mong Tổng Giám đốc E đừng khiến tôi phải khó xử.”
"Hôm nay cô Phong đến để bàn bạc chuyện đầu tư đúng không!" Thư ký Tổng Giám đốc E lúc này "vừa khéo" cầm theo một ít tài liệu đầu tư đến bên cạnh, sau khi chứng kiến và nghe ngóng tình hình bên này được một lúc thì mới bước tới cười nói: "Tổng Giám đốc E đang cho cô cơ hội bàn bạc riêng với ngài ấy, những người khác chưa chắc đã được đối xử như vậy đâu. Cô Phong đừng dè dặt quá, Tổng Giám đốc E của chúng tôi là người rất chính trực."
"Tất nhiên tôi muốn bàn về chuyện đầu tư!" Trong mắt của Phong Lăng không hề có ý cười: "Áo sơ mi của Tổng Giám đốc E tôi cũng nhất định sẽ bồi thường lại cái khác, như vậy đi, bây giờ tôi cử người đi mua lại cho ông một cái ngay lập tức."
Thấy cô vẫn tránh né việc về phòng thay áo cùng ông ta, ánh mắt của Tổng Giám đốc E đã đanh lại.
"Ai cần cô đi mua áo sơ mi chứ!" Lúc này, thư ký đứng bên cạnh Tổng Giám đốc E lập tức trở mặt, tỏ vẻ ghét bỏ: "Bây giờ người trong giới thương nghiệp của người Hoa ở Mỹ đúng thật là loạn quá! Kiểu người không biết điều thế này mà cũng có thể quản lý công ty được, mấy loại người đâu đâu làm dơ quần áo của người ta mà còn vênh mặt làm kiêu sao cũng được mời đến đây vậy. Tổng Giám đốc E của chúng tôi cũng quá tốt tính, nếu không thì e rằng loại công ty thấp kém như Phong thị đây còn không có cơ hội để đến Washington nữa là. Cô cũng tự đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, bảo cô nhận lỗi theo người ta đi thay quần áo còn sợ này sợ nọ đủ điều, người như cô thì làm được tích sự gì chứ?"
Phong Lăng cố gắng kiềm chế, tuy đây là một cái bẫy, nhưng chung quy lại thì cô vẫn bị đuối lý, trên mặt cô không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng ánh mắt lại trở nên rất lạnh lẽo: "Bây giờ chó mèo gì cũng leo lên làm thư ký được nhỉ! Tôi va phải Tổng Giám đốc E là do tôi sai, đồng thời tôi cũng đã lập tức làm những hành động cần làm như nói lời xin lỗi hơn thế cũng xin được bồi thường. Bây giờ anh là thư ký thì việc phải làm là lập tức đưa Tổng Giám đốc E về thay quần áo, chứ không phải đứng đây ép một người không quen biết gì với ông ta là tôi đây đi thay giúp mình, anh không thấy cách nghĩ của mình rất lạ lùng sao?"
Lần này Phong Lăng đã nhanh chóng cất cao giọng của mình lên, để người xung quanh nghe được tình huống đang xảy ra ở đây.
Tổng Giám đốc E nhìn ra được mục đích của cô, lập tức híp mắt lại: "Tính tình của cô Phong bướng bỉnh thật đấy, khăng khăng giữ cái tính này của mình thì sao mà sống sót trong giới này được?"
"Có sống sót được hay không thì cần phải xem bản thân muốn đứng ở vị trí nào trước đã, mặc dù một tỷ vốn đầu tư này đang nằm trong tay của Tổng Giám đốc E, đúng là bây giờ tôi rất cần vốn đầu tư từ quý công ty, nhưng không có nghĩa mất đi nhà đầu tư này là Phong thị không sống nổi nữa. Bây giờ chẳng qua chỉ là cho nhau một cơ hội hợp tác, cũng đơn giản chỉ là hai lựa chọn có cơ hội hoặc bỏ lỡ cơ hội thôi, chọn cái nào cũng đều không phải là đường chết, cần gì phải nói đến mức như thể đường cùng chứ." Phong Lăng lạnh nhạt nói: “Một người nhìn xa trông rộng như Tổng Giám đốc E lại vì một cái áo mà chặt đứt con đường làm ăn của một công ty nhỏ như Phong thị chúng tôi à?”
"Cô..." Tổng Giám đốc E không lên tiếng, thư ký bên cạnh càng không ngờ cô lại dám bật lại bọn họ, đã thế còn dùng cách ám chỉ mập mờ này, bấy giờ chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc E.
"Đúng là Tổng Giám đốc E của chúng tôi biết nhìn xa trông rộng, sẽ không so đo thiệt hơn gì với một nhân vật thấp cổ bé họng như cô, nhưng cô thật sự không hề biết điều." Thư ký lại nói, đồng thời lườm Phong Lăng một cái.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Tổng Giám đốc E kịp thời mở miệng kết thúc, nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi: "Nếu cô Phong chẳng thèm để mắt tới nhà đầu tư như chúng tôi thì cũng không cần thiết phải trao đổi gì thêm nữa! Tôi thấy hôm nay cô Phong cũng chỉ định bàn bạc sơ sơ với chúng tôi về chuyện này thôi, thế thì đành chúc cô Phong ăn uống ngon miệng."
"Phương thức hợp tác của quý công ty với người khác đều là bảo người ta vào phòng thay quần áo nói chuyện sao?" Giọng của Phong Lăng lạnh băng: "Tổng Giám đốc E, không biết quy tắc này là do ông đặt ra hay là ông chủ lớn ở trên đặt ra?"
"Tôi đặt ra thì đã sao?" Tổng Giám đốc E thấy cô cố ý cao giọng để khiến tất cả người xung quanh nghe được cuộc nói chuyện ở đây, ông ta cũng tỏ rõ thái độ khó chịu của mình.
Rõ ràng trước đó ông ta thấy cô gái Phong Lăng này là người rất trầm tĩnh, lạnh lùng, không thích gây sự, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh xử lý kín kẽ, không rêu rao cho nhiều người đều biết như thế này.
Cũng vì nhận ra điều đó nên mới muốn nhân cơ hội thử xem sao, không ngờ hóa ra cô lại không phải là kiểu người biết nín nhịn.
Tổng Giám đốc E vừa nói vừa túm lấy cổ tay cô: "Tôi thấy cô cũng không còn tâm trạng gì để ở đây bàn bạc tiếp chuyện hợp tác với những người khác nữa, chi bằng đi với tôi tìm một chỗ nào đó bắt đầu bàn bạc lại cho cặn kẽ và chi tiết?"
Vài chữ sau cùng của ông ta nói rất chậm, âm thanh cũng đè xuống rất thấp.
Nhưng Phong Lăng lại im lặng hất tay ông ta ra rồi đanh mặt xoay người định rời đi.
Lúc này bỗng nhiên có hai tên bảo vệ đứng cạnh cô, dứt khoát chặn đường đi của cô.
Nhìn thấy hai tên bảo vệ này, ánh mắt của Phong Lăng vẫn không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào bọn họ, mãi đến khi Tổng Giám đốc E đi đến, đứng sau lưng cô khoảng chừng nửa mét, thấp giọng nói: "Cô Phong là người thông minh, trước khi đến chắc cũng đã đoán được gì đó rồi, cô nghĩ rằng thiết bị bảo đảm an ninh trong biệt thự này kém lắm sao? Sau khi cô vào cửa, camera theo dõi ở cửa đã quét ra được trên người cô có giấu một con dao găm cùng vài lưỡi lam sắc bén, tôi biết cô không hề giống với những cô gái bình thường khác, nhưng bây giờ ở tại đây, cô nghĩ cô có thể ra tay đánh người khác à? Cô nên biết rằng, bây giờ cô không còn là cô con gái bị nhà họ Phong bỏ rơi nữa, sau lưng cô còn có toàn bộ nhà họ Phong và Phong thị, nếu cô dám làm bất kỳ ai đổ máu tại đây, chúng tôi đều có thể khiến toàn bộ nhà họ Phong cô tiêu đời."
...
Cách đó không xa, Lệ Nam Hành đang đứng trò chuyện với các doanh nhân nổi tiếng, anh hờ hững nhưng lại không hề tỏ ra kiêu căng, vì thế, dù anh rất lạnh lùng nhưng mấy doanh nhân nổi tiếng này không hề có cảm giác mình bị coi thường.
Bỗng nhiên, tiếng ly rượu rơi vỡ truyền tới tai anh.