Chương 1324: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (584)
Lệ Nam Hành chưa bao giờ dẫn theo người con gái nào tới dự các bữa tiệc. Hiếm lắm mới có dịp anh góp mặt tại một sự kiện như lần này, đã thế còn ôm khư khư cô Hai có thân thế kỳ quái của nhà họ Phong rồi một mực nói rằng mình là chồng sắp cưới của người ta.
Điều quan trọng là cô Hai của nhà họ Phong lại cứ dè dặt, trốn tránh Lệ Nam Hành.
Mặc dù bữa tiệc ngày hôm nay không mời những công ty truyền thông lớn tới, nhưng lại có khá nhiều hãng tin dưa lê vỉa hè trà trộn vào bên trong, bọn họ đã giơ chiếc camera cỡ nhỏ của mình lên từ lâu.
Nhất là khi nhìn thấy cô Hai nhà họ Phong có ý định chuồn đi trước mặt Lệ Nam Hành, chuyện tình cảm giữa hai người này đều khiến cho mọi người tò mò. Theo lý mà nói thì hai người này không thể có liên quan gì đến nhau, nhưng xem ra thì có lẽ hai người này đã quen biết từ lâu rồi.
Hành động này của Lệ Nam Hành hoàn toàn không hề giống với những lời đồn không gần gũi phụ nữ hay không hứng thú với phái đẹp về anh.
Phong Lăng cũng không ngờ rằng trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lệ Nam Hành lại có thể dùng thân phận chồng chưa cưới để chèn ép cô.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, mặt mũi cứng đờ, giờ phút này cô không biết nên nói gì cho đúng. Lớn tiếng chối bỏ? Dù gì thì Lệ Nam Hành cũng đang giúp cô, khiến anh mất mặt cũng không phải là chuyện tốt gì đối với cả hai bên. Nhưng chẳng lẽ cô cứ phải thừa nhận như vậy sao?
Cô mở to mắt nhìn trân trân đám người đang quây quanh mình và anh, không nói lời nào. Mãi cho đến khi Lệ Nam Hành dần dần nới lỏng tay, khẽ đẩy cô ra, nhưng tay anh vẫn đặt trên cánh tay cô, đầu cúi xuống nhìn cô.
Không biết chiếc cúc trên cổ tay áo anh đã được cởi ra từ khi nào, cổ tay áo được anh hơi sắn lên, để lộ ra đường cong chỗ cổ tay vô cùng săn chắc. Dường như hành động ôm lấy rồi buông ra của anh khiến cho vẻ khó gần, lạnh lùng trước mặt mọi người của anh đều biến mất. Nhưng cái biểu cảm hơi khó chịu, thậm chí còn có phần lạnh lùng trên mặt anh lúc này lại khiến cho ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, không dám nói gì.
Phong Lăng nhìn anh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Tổng Giám đốc E đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên ghé sát lại một chút rồi nói: “Hóa ra cô Phong đây là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc Lệ? Đây đúng là một tin sốt dẻo, bất ngờ thật đấy!”
Từ câu nói trên, mọi người có thể nghe ra được Tổng Giám đốc E đang cố gắng làm hòa. Ông ta có thể không xem Phong thị ra gì nhưng không dám coi thường nhà họ Lệ. Nếu như hai người này về chung một nhà thì mấy công ty tài chính như của ông ta làm gì còn chỗ đứng trong giới kinh doanh của cộng đồng người Hoa tại nước Mỹ nữa.
Lúc này, trong mắt Tổng Giám đốc E, dáng vẻ không lên tiếng của Phong Lăng rất khớp với những gì Lệ Nam Hành vừa nói.
Tức giận, không thèm để ý tới nhưng lại không muốn làm mất mặt chồng sắp cưới của mình. Vậy nên cô gái này vừa bối rối vừa ấm ức đứng trơ ra tại chỗ, không nói gì. Có vẻ như quan hệ của hai người bọn họ vô cùng thân thiết, quen thuộc nhưng lại giống như đang cãi nhau rồi giận dỗi chiến tranh lạnh với đối phương.
“Tránh ra.” Ánh mắt của Lệ Nam Hành như một con dao sắc lẹm lướt qua mặt Tổng Giám đốc E.
“Tổng Giám đốc Lệ.” Tay thư ký của Tổng Giám đốc E sợ hãi khí thế của người đàn ông trước mặt, mãi mới mở được miệng: “Hôm nay, cô Phong đây và ngài đều là khách quý của chúng tôi. Vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ... đều là lỗi của tôi cả. Vốn dĩ Tổng Giám đốc E của chúng tôi không có ý so đo chuyện cái áo bị làm bẩn nhưng vì tôi quá nóng nảy nên đã nặng lời. Mong anh không để bụng với một người thấp cổ bé họng như tôi...”
“Hiểu lầm nhỏ?” Lệ Nam Hành khẽ cười khẩy: “Đứng ở đây, ăn nói hùng hồn, đúng cũng là cậu, sai cũng là cậu. Ai cho cậu cái tư cách làm vậy?”
“Vừa… Vừa rồi, quả thực thái độ của cô Phong đây đúng là không coi ai ra gì! Vì nóng vội nên tôi đã ăn nói hơi khó nghe, chứ thật sự tôi cũng không... Không có ý gì khác...” Thư ký của Tổng Giám đốc E rặn ra từng chữ một cách khó khăn: “Tổng Giám đốc Lệ, mong anh đừng làm khó tôi nữa...”
Thấy Phong Lăng đột nhiên nhìn mình, thư ký của Tổng Giám đốc E vô thức thận trọng lùi về phía sau một bước, người này sợ rằng Phong Lăng sẽ nói gì đó khiến cho Lệ Nam Hành - người đang không muốn bỏ qua mọi chuyện, sẽ làm ra việc gì đó.
“Bỏ đi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi! Tôi sẽ đền áo lại cho Tổng Giám đốc E, nhưng xin thứ lỗi, tôi không thể đáp ứng được những yêu cầu khác của ông. Còn về việc tài trợ, có lẽ chúng ta để sau đi, đợi đến Hội nghị Tài chính rồi thẳng thắn bàn chuyện thì hơn. Một bữa tiệc vốn dĩ nên vui vẻ tận hưởng, mọi người không nên vì chuyện nhỏ nhặt của tôi mà cụt hứng.”
“Cô Phong cũng đã nói vậy rồi thì mọi người lại tiếp tục thoải mái vui vẻ đi, chỉ là sự cố nhỏ thôi, ha ha ha.” Người thư ký đứng bên cạnh tiếp tục giảng hòa cũng thở phào một hơi.
Lệ Nam Hành vẫn phớt lờ Phong Lăng nhưng mắt anh lại vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Vừa nãy Tổng Giám đốc E đã đưa ra yêu cầu gì với em?”
“...” Phong Lăng lườm anh một cái, đánh mắt ra hiệu cho anh đừng tiếp tục làm to chuyện nữa. Cô muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Bây giờ, Phong thị không thể chịu nổi phong ba bão táp nữa. Đúng là Lệ thị chẳng e ngại điều gì nhưng Phong thị do đích thân cô vực dậy, giờ lại đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Lúc nên nhịn thì vẫn phải nhịn.
Tổng Giám đốc E đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Phong Lăng giống như sợ hãi cô sẽ nhắc đến chuyện ban nãy ông ta đã làm khó cô.
Lúc này, đột nhiên xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao, dường như mấy người đứng đầu trong giới tài chính vừa rồi đang đi tới. Ngay lập tức, hơn một nửa số người đang đứng quanh đấy, quay đầu hướng về phía bên kia. Trong thoáng chốc, không khí ở xung quanh trở nên thoáng đãng hơn hẳn, khiến cho đầu óc hơi lơ mơ của Phong Lăng đột nhiên tỉnh táo trở lại.
“Tổng Giám đốc Lệ!” Trợ lý Dư Tranh nhớ ra hôm nay Lệ Nam Hành đến đây là để bàn chuyện công việc với mấy ông lớn trong giới tài chính, thấy bọn họ đã đi đến gần, anh ta đứng sau lưng Lệ Nam Hành vội thấp giọng nhắc anh một câu: “Bây giờ chúng ta qua đó hay là...”
Dường như Lệ Nam Hành không nghe thấy lời nói của trợ lý, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, em định tiếp tục giận dỗi với anh mãi thế này hả?”
Lệ Nam Hành đúng là Lệ Nam Hành, anh không coi ai ra gì đến độ không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người cũng như là hoàn cảnh xung quanh.
Phong Lăng siết chặt tay thành nắm đấm, khó khăn lắm mới đi được đến gần anh, giọng nói chỉ vừa đủ để anh nghe thấy: “Có chuyện gì chúng ta không thể để rời khỏi đây rồi nói sao?”
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cười nhạt của người đàn ông.
“Không muốn bị bàn tán?”
“...”
“Hay lắm.” Anh thong thả nói ra hai từ. Cuối cùng ánh mắt lạnh như băng của anh cũng dời khỏi người Phong Lăng.
Phong Lăng nhìn thẳng vào mặt đối phương. Mặc dù người đàn ông không rời đi ngay tức khắc nhưng anh đã quay người đi về hướng đám người đang tụ tập lại.
“Cậu Lệ, rất vui được gặp cậu!” Ông lớn trong giới tài chính bước lên trước nhiệt tình bắt tay với Lệ Nam Hành. Rõ ràng người này cũng đã có tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên gương mặt trông vẫn rất sáng sủa, khỏe mạnh. Đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng yêu thích và thân thiết đối với Lệ Nam Hành.
“Ông Mike, rất vui được gặp ông!” Lệ Nam Hành hơi nhếch miệng cười, mặt dù ánh mắt đã bớt lạnh lùng, nhưng khí thế của anh thì vẫn còn đó, nó khiến anh trông có vẻ thờ ơ với những người xung quanh.