Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình Chương 1379: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (639)



Chương 1379: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (639)


Nhìn thấy người mở cửa là Phong Lăng, A Phong và Hàn Kình đi thẳng đến trước cửa.

Phong Lăng lại chỉ đứng im ở cửa, không hề động đậy, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt bình thản.

A Phong im lặng một lúc, sau đấy đột nhiên giơ tay lên làm một động tác tay đúng theo chuẩn mực trong căn cứ. Động tác ấy thể hiện lời xin lỗi, cảm ơn và tất cả cảm xúc của anh ta.

Bở vì cô không hề bỏ cuộc.

Cô thật sự đã tìm ra bọn họ.

Phong Lăng không nói gì, cô lùi lại phía sau một bước, nhường lối vào cho hai người bọn họ. Chỉ đến khi Hàn Kình và A Phong nhanh chân đi vào trong, khi đi qua Phong Lăng, cô nói kẽ: “Nhẹ nhàng chút, đừng làm anh ấy giật mình.”

Hàn Kình: “???”

A Phong: “???”

Câu nói này có phải lộn người rồi không? Đây chẳng phải là lời mà Lệ Nam Hành hay nói khi Phong Lăng ngủ sao?

Nhưng khi bước vào phòng và ngước mắt nhìn, thấy người đàn ông đang nằm trên giường, hai người bất ngờ không nói nên lời.

Lệ Nam Hành gầy đến mức như biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Cơ thể của anh từng to cao vạm vỡ là thế, bây giờ lại gầy gò mỏng manh. Cũng vì cơ thể không khỏe nên sắc mặt trắng bệch cả đi. Nếu không phải vì người đàn ông đang nằm trên giường kia đoán được phần nào tình huống nên đã đanh mặt lại, thì sắc mặt dễ chịu lúc bình thường của anh có thể giống như một chàng thư sinh ốm yếu.

“Lão đại...” Hàn Kình bước nhanh về phía trước, định xem Lệ Nam Hành bị thương đến mức nào. Lệ Nam Hành giơ tay lên gạt tay Hàn Kình ra, anh ngước đôi mắt vô thần lên nhìn ngó xung quanh, không biết là đang tìm kiếm thứ gì. Nhận ra anh thật sự không nhìn thấy gì, A Phong và Hàn Kình vội đưa mắt nhìn nhau.

Mắt của anh đúng là cần phải được chữa trị, chỉ là không rõ có thể chữa khỏi hay không. Cũng may là Phong Lăng phát hiện ra từ sớm, nếu không cứ để kéo dài thêm dăm bữa nửa tháng hoặc nửa năm trời, e là lão đại chỉ còn nước tàn đời ở đây.

A Phong nhìn ra bên ngoài, trông thấy bà Mạch và Calli. Còn có thêm những người hóng chuyện đứng vây xem ở ngoài sân. Phong Lăng đã yêu cầu nên không thể hành xử thô lỗ hoặc đuổi bọn họ đi.

“Dìu lão đại lên máy bay trước đã, trên đường đi rồi nói chuyện.”A Phong vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho lực lượng tinh nhuệ của căn cứ đang đứng ở bên ngoài.

Ngay lập tức có vài người trong đội ngũ tinh nhuệ bước nhanh vào trong. Khi nhìn thấy lão đại, ai cũng đều vô cùng kích động, nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ nhanh chóng bước về phía trước đỡ anh đứng dậy.

Dù sao người cũng tới cả rồi, lúc này Lệ Nam Hành hiểu rõ, cho dù anh có nói gì hay làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể đuổi được Phong Lăng và người trong căn cứ đi, nên cuối cùng chọn không nói gì. Khi Hàn Kình nhìn thấy mấy người cố gắng dìu lão đại đứng dậy nhưng mãi đứng không vững được, anh ta vội vã bước lên trước: “Lão đại.”

“Mấy người từ từ, lão đại bị thương nặng chưa khỏi. Tưởng anh ấy vẫn bình thường như lúc trước sao? Nhẹ thôi, nhẹ thôi.” Hàn Kình vừa cùng giúp đỡ dìu Lệ Nam Hành dậy, vừa khẽ nhắc nhở.

Ngược lại Lệ Nam Hành không hề để tâm, sắc mặt không thay đổi nhiều. Mãi cho đến khi được mấy người bọn họ dìu ra ngoài, cảm nhận được ánh nắng mặt trời sau nhiều ngày, cơ thể anh hơi khựng lại.

Phong Lăng thu dọn hết những quần áo mà anh đã mặc ở trên giường xong, khi bước ra, nhìn thấy hành động khựng người của anh, không biết do đâu, trực giác của cô cảm thấy cho dù mắt anh không còn nhìn thấy gì nhưng chắc chắn vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng.

Trước khi rời đi, nhờ sự chỉ dẫn của Hàn Kình, Lệ Nam Hành tìm được hướng mà bà Mạch và Calli đang đứng. Cho dù cơ thể không còn chút sức lực nào, nhưng anh vẫn chậm rãi cúi người hướng về phía bọn họ để tỏ lòng iết ơn.

Calli nắm chặt lấy cổ tay áo trên chiếc áo cotton của mình, quả thật người đàn ông này rất đẹp trai. Cho dù nước da nhợt nhạt, tiều tụy thì khi ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh, cảm giác như có một vầng sáng bao lấy cơ thể anh vậy.

Nhưng bây giờ cô cũng biết rất rõ, người này vốn không thuộc cùng một thế giới với mình. Vì cứu người đàn ông này mà cô và bà của mình được những người tài giỏi giúp đỡ rời khỏi Israel và thực hiện được ước mơ trở về Trung Quốc an toàn, đây đã là điều vô cùng vui mừng rồi.

“Bọn họ đã cứu sống lão đại và A K, chúng tôi nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với họ, sẽ có sắp xếp thỏa đáng.” Hàn Kình nói.

Lệ Nam Hành gật đầu như có như không. A Phong nhận thấy không thể gắng gượng thêm nữa, bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người đưa anh lên máy bay.

Chỗ đáp trực thăng cách đây khoảng vài trăm mét. May là đội tinh nhuệ của căn cứ nhanh chân, tay dìu người lại vững, nên sau khi đỡ Lệ Nam Hành lên máy bay, trong cabin đã chuẩn bị sẵn đệm, họ vội để anh nằm xuống.

Phong Lăng nói với A Phong một chút về tình hình của Calli và bà Mạch. A Phong nhanh chóng gọi người tới giúp hai bà cháu họ thu dọn đồ đạc, để dẫn họ đi ngay, tránh khi chiến tranh Israel lan dần đến đây thì khó mà đi được.

Chưa đầy một tiếng sau, hai chiếc máy bay trực thăng hạng nặng cất cánh từ nông trường Gorjing.

Bà Mạch và Calli được mời đến một chiếc máy bay khác, ở đó có đội ngũ tinh nhuệ của căn cứ chăm sóc bọn họ. Hơn nữa sau khi rời khỏi Israel, sẽ đưa hai người họ đến một sân bay đảm bảo an toàn, giúp họ lo liệu xong xuôi hộ tịch, hộ chiếu... để bọn họ thuận lợi bay về Trung Quốc. Vả lại cũng đưa cho họ một khoản tiền để sau khi về nước, hai bà cháu họ có thể sống qua ngày.

Còn ở chiếc máy bay bên này, vốn dĩ A K đang nằm trên giường, nghe thấy được tin lão đại cũng lên máy bay rồi, anh ta vội vã muốn ngồi dậy mấy lần nhưng đều bị Tam và Lâm Thành đè xuống để anh ta nghỉ ngơi trước đã. Sau khi quay về sẽ đưa cả hai người nhập viện chữa trị, đợi cơ thể bình phục một chút rồi tính tiếp. Nhưng A K vẫn giãy giụa đòi ngồi dậy, nhìn về phía trước cabin. Mặc dù cơ thể của A Phong và Hàn Kình đã che mất hướng đó, nhưng A K vẫn có thể nhìn thấy được Lệ Nam Hành bị thương nặng đến mức sắp mất mạng. Anh ta vội tự trách.

Phong Lăng nhìn thấy ánh mắt của A K bèn đi tới: “Nằm yên đấy, ngồi dậy làm gì?”

“Tôi muốn xem lão đại thế nào.”

“Về rồi thăm. Anh ấy cũng cần phải nghỉ ngơi.”

Xem ra, mặc dù A K bị mất một chân nhưng ít nhất thì tình trạng thương tích không nặng như Lệ Nam Hành. Bây giờ A K vẫn có thể duy trì được trạng thái tỉnh táo vài tiếng đồng hồ. Nhưng Lệ Nam Hành lại cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài. Tình trạng sức lực và tinh thần của anh không thể gắng gượng được quá lâu.

Khi Phong Lăng đang ở bên này nói chuyện với A K, đầu bên kia, Lệ Nam Hành nhắm mắt, nằm trên đệm bị một vài người xúm lại, không ngừng hỏi han. Vì những người này cứ hỏi mãi nên anh hơi chau mày.

Hàn Kình liếc mắt một cái, đuổi hết đám thành viên tinh nhuệ đi. Khi bên giường yên tĩnh đôi chút, anh ta vội vã định giúp Lệ Nam Hành thay đồ.

Lệ Nam Hành giơ tay ngăn hành động của anh ta lại: “Đợi về đến nơi rồi thay. Không vội.”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện