Chương 1402: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (662)
Đáng ra mấy ông cụ còn lại vẫn rất thoải mái, nhưng bị Lệ Quân Diên cảnh cáo một trận, lúc này thấy Phong Lăng mở cửa cũng không thể thả lỏng được.
Phong Lăng thì rất lễ phép, dù sao cũng biết tính khí ương ngạnh của bốn ông cụ từ trước rồi, cô mở cửa, gật đầu chào: “Lệ lão…”
Nhất thời cô không biết nên chào hết cả bốn ông là Lệ lão hay phải chào từng ông một.
May mà không đợi cô tiếp tục lên tiếng, Lệ Quân Diên đã nói trước: “Ừ, Nam Hành vẫn đang nghỉ hả?”
“Không ạ, anh ấy dậy từ sớm rồi, dạo này sức khỏe hồi phục tốt, không cần phải ở mãi trong phòng nữa ạ.” Phong Lăng mở cửa, lấy mấy đôi dép mới để đi trong nhà ra.
Trong phòng khách, Lệ Nam Hành đã kịp nhanh chóng chỉnh lại đống chăn gối lộn xộn trên sofa, ngồi tử tế ở đó, tay cầm cốc nước mật ong đã nguội, trưng ra vẻ mặt như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói về phía mấy ông cụ: “Các ông đến rồi à?”
Từ lúc Lệ Nam Hành xuất viện, bốn ông cụ chưa gặp anh, thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, các ông còn tưởng mắt anh đã khỏi.
Nhưng nhìn kĩ là biết mắt anh vẫn chưa lành.
Mặc dù không thấy vết tích gì trên sofa nữa, trên bàn trà cũng chỉ có một cốc nước, chỗ hoa quả đã vơi một nửa và cái iPad để trên đó, nhưng cổ áo của Lệ Nam Hành lại bị bung hai chiếc cúc vì lúc nãy giằng co với Phong Lăng, để lộ ra mấy vết đỏ do móng tay chẳng may cào vào chỗ xương quai xanh. Tuy rất nhạt thôi, chứng tỏ cào không mạnh nhưng nhìn một cái là ra ngay chuyện chỉ mới vừa xảy ra.
Cụ Ba nhà họ Lệ: “…”
Bốn ông cụ đều là người từng trải, sao có thể không nhìn ra ở căn phòng khách trông có vẻ yên tĩnh này vừa xảy ra chuyện gì cho được. Lúc này, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, ai nấy đều nghĩ có phải mình đến không đúng lúc rồi không.
Cảm nhận được bầu không khí quái lại này, Lệ Nam Hành: “?”
“Nam Hành, mắt cháu thế nào rồi?” Lệ Quân Diên mở lời trước tiên.
Đến thì cũng đã đến rồi, ban ngày thế này chắc cũng không ảnh hưởng đến việc hai người ‘tạo’ em bé, cùng lắm tối họ không ở lại nữa, không làm phiền hai đứa là được chứ gì.
“Vẫn ổn ạ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xíu ánh sáng.” Lệ Nam Hành đặt cốc nước mật ong xuống, hơi giơ tay lên: “Đây là nơi cháu ở mấy năm trước, không phải nhà của Phong Lăng. Các ông không cần thận trọng vậy đâu, cô ấy sợ các ông đến nhà cô ấy sẽ không được tự nhiên nên cố tình đổi qua đây đấy.”
“Gì mà của cháu của con bé, của cháu cũng là của con bé rồi.” Lệ Quân Diên vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống cạnh Lệ Nam Hành.
Ba ông cụ còn lại cũng ngồi xuống cái sofa bên cạnh, nhưng cụ Ba ngồi một lúc chán quá lại đứng dậy đánh giá căn chung cư ở Los Angeles của Lệ Nam Hành, dù sao thì trước đây ông ấy cũng chưa có cơ hội tới đây.
Nghe thấy lời ông Lệ vừa nói, Phong Lăng bỗng không biết nói gì, chỉ có thể nhìn về phía Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành theo quán tính với lấy cái chăn đắp lên chân mình. Tuy không nhìn thấy nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của bốn ông cụ và Phong Lăng, anh nhướng mày: “Đúng thế, của cháu là của cô ấy. Ông cháu cũng chính là ông cô ấy, sớm muộn gì cũng phải vào cửa nhà họ Lệ. Phong Lăng, em đã nghe thấy chưa? Chuẩn bị tinh thần sớm đi, sau này không cần gọi là Lệ lão nữa, cứ gọi từ ông nội tới cụ Tư là được rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, Phong Lăng, ông là cụ Ba của cháu.”
“Ông là cụ Tư của cháu.”
“Ông là cụ Hai của cháu.”
Ông cả Lệ Quân Diên: “… khụ.”
Lúc này, vẻ mặt của Phong Lăng còn kỳ hơn cả của bốn ông.
Vì Phong Lăng không thích ứng được, nên bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào tình trạng khó tả. Dù Phong Lăng cảm thấy không thể nào, nhưng lúc này cô vẫn có cảm giác bốn vị uy phong khắp nơi này dường như thật sự muốn tới đây để dỗ dành cô cháu dâu là cô.
Thật ra cô vẫn chưa thích ứng được với những chỗ có nhiều người náo nhiệt, cũng chỉ khi nào ở trước mặt mấy người anh em thân thiết nhất trong căn cứ hoặc ở trước mặt Lệ Nam Hành, cô mới thỉnh thoảng thả lỏng mình một chút. Giờ bỗng có bốn ông cụ ở đây, cô thật sự không thể tùy tiện được.
Nhưng nếu ôm suy nghĩ mấy ông đến thăm cô, cô chỉ coi như chưa nghe thấy những lời vừa rồi, hắng giọng: “Các ông uống trà nhé?”
“Không cần phiền phức vậy đâu, không cần!” Cụ Tư nói rồi vội nhìn sang anh cả.
Lệ Quân Diên sau khi nhìn thấy Phong Lăng như một nàng dâu nhỏ cũng vội phản ứng lại: “Đúng, không cần phiền vậy đâu.”
Bốn ông cụ đưa mắt nhìn nhau, lại ngồi xuống ghế, ngồi rất nghiêm chỉnh, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt Phong Lăng, như muốn nhìn thấy một đóa hoa nở trên đó.
Phong Lăng không biết nên nói gì vào lúc này, chỉ cảm thấy tốt hơn hết là cô nên kiếm việc gì đó để làm. Cô không thể nào thản nhiên như Lệ Nam Hành, ngồi trước mặt mấy ông cụ để các ông nhìn mình được. Cuối cùng cô vẫn mượn cớ đi pha trà để chuồn mất.
Hai phút trôi qua, phòng khách vẫn im lặng như tờ, mấy ông cụ đều cảm thấy không thể tin nổi.
Hồi Lệ Nam Hành mới được đón về Los Angeles, các ông cũng từng gặp Phong Lăng ở trong viện. Tuy lúc ấy Phong Lăng không đi lại ngoài phòng bệnh của Lệ Nam Hành, nhưng cô vẫn luôn ở trong viện lặng lẽ chờ đợi. Lúc bấy giờ, ngẫu nhiên gặp vẫn thấy cô để tóc dài, nhưng trông vẫn như hồi còn ở trong căn cứ, lạnh lùng, hờ hững, chỉ khách khí gật đầu với bốn ông cụ rồi thôi.
Bây giờ, tới nhà nhìn thấy Phong Lăng, thấy cô mặc bộ đồ đôi ở nhà với Lệ Nam Hành, mái tóc buộc gọn sau đầu, sạch sẽ gọn gàng, dáng vẻ bận rộn của cô thật sự rất giống một nàng dâu, hoàn toàn không còn vẻ sắc sảo, lạnh lùng như hồi còn trong căn cứ nữa.
Thì ra Phong Lăng cũng có mặt nữ tính như thế này, Cô bé trông có vẻ dè dặt, hiểu chuyện, lễ phép, ít nói nhưng lại khiến người ta rất yêu mến. Trông Phong Lăng lạnh lùng vậy thôi, chứ cô là người rất tinh tế, sau này nếu sinh con thì chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.