Chương 1411: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (671)
Bầu không khí tức thì rơi vào yên tĩnh, Phong Lăng nhìn anh: “Lệ Nam Hành, nếu mắt anh khỏi rồi mà anh dám lừa em, anh biết với tính em, em…”
“Chưa khỏi, thật mà.” Lệ Nam Hành ngửa mặt lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, nghiêm túc.
Phong Lăng ngập ngừng, không tin, cô cứ nhìn anh như vậy một hồi, rồi lại cúi xuống trước mắt anh, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, cô lại đưa tay muốn chạm thử vào mắt anh.
Kết quả người đàn ông liền kéo cô thẳng vào lòng, giây phút cô loạng choạng ngã vào lòng anh, cô khẽ quát: “Anh còn nói là mình không nhìn thấy?”
“Anh không thấy thật.” Sau khi ôm cô, Lệ Nam Hành không hề buông tay, anh ngồi trên thảm, cúi đầu hôn lên má cô: “Chỉ là thỉnh thoảng nhờ có tia sáng có thể thấy được bóng lờ mờ thôi, mờ đến mức gần như không thấy rõ được, ví dụ như giờ ở đây có đủ ánh sáng, anh có thể thấy có một bóng người đang đứng trong tối, nhưng lúc em giơ tay lên thì anh không nhìn thấy rõ được.”
“Thế anh gọi đồ ăn ở khách sạn thế nào?”
“Số điện thoại gần nhất em gọi là A K, anh mò điện thoại, ấn bừa số gần nhất rồi bảo A K liên hệ với bên khách sạn.”
“… Ra là thế.”
Người đàn ông lại cúi xuống hôn dịu dàng lên trán cô: “Muốn mắt anh mau khỏi để lấy anh cho nhanh à? Sốt ruột muốn gả cho anh đến thế rồi sao?”
Phong Lăng không lên tiếng, chỉ là Lệ Nam Hành thật sự rất ít khi để người khác bị áp lực, anh có thể làm như mắt không làm sao, cho nên mấy tháng nay thỉnh thoảng cô cũng quên mất việc thật ra anh không thấy gì cả.
Mãi mới tóm được một chút dấu vết tưởng anh đã có thể nhìn thấy, kết quả lại không phải.
Cũng đúng thôi, mọi thứ trong nhà này anh đều lần mò mấy tháng nay rồi, bế cô vào nhà tắm cũng không phải chuyện gì khó. Hơn nữa anh cũng không đến nỗi không tìm được ngón tay vô danh của cô.
“Nếu có thể nhìn thấy bóng mờ mờ, chứng tỏ cũng có chuyển biến tốt rồi. Sắp tới xếp lịch đi khám đi, bác sĩ thỉnh thoảng tới đây khám cũng không thể mang máy móc theo, tới bệnh viện khám kỹ hơn đi.”
“Được.” Lệ Nam Hành nghe ra được giọng điệu hụt hẫng của Phong Lang liền xoa đầu cô.
Rõ ràng người nên được an ủi là anh, giờ lại thành anh an ủi cô.
Lúc này đùi của Phong Lăng vẫn đang đau mỏi, cho nên cô kệ, cứ dựa vào lòng anh, không dậy nữa. Ánh mặt trời lúc chạng vạng cũng rất ấm áp, cô nheo mắt, dựa vào lòng anh được một lúc lại lơ mơ buồn ngủ, kết quả là lại ngủ nữa thật.
Khi Phong Lăng tỉnh lại lần nữa thì đang ở trong phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng của Lệ Nam Hành ngoài phòng khách, ra ngoài thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Ừ, một tháng trước Bác sĩ Yorkser đã liên hệ với tôi rồi, đợt rồi ông ấy ở trong viện để chăm sóc cho người nhà nên nghỉ dài hạn. Gần đây mới về New York, lại có mấy cuộc phẫu thuật mắt quan trọng, sắp xếp được một tuần để nghỉ, để tôi tới đó thử xem thế nào.”
“Mọi người không cần qua đây đâu, những lúc thế này đến cũng chỉ để thăm hỏi. Nàng dâu nhà tôi còn phải bận bịu chuẩn bị đồ ăn, cô ấy chăm sóc mình tôi đã đủ lắm rồi.”
Phong Lăng nghe một lúc thì đi tới, đúng lúc này Lệ Nam Hành đã dập điện thoại.
“Dậy rồi à?” Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghiêng mặt hỏi.
“Điện thoại của ai đấy?”
“Tần Tư Đình.” Lệ Nam Hành đẩy cốc sữa anh vừa hâm nóng về phía cô. Phong Lăng cảm kích nhận lấy, nghe thấy anh nói tiếp: “Tần Tư Đình quen một bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng trên trường quốc tế tên là Yorkser, nhưng vị bác sĩ này rất khó hẹn, thời gian người nhà của ông ấy mất vì bệnh nặng, ông ấy vẫn chưa khám cho ai. Gần đây ông ấy mới quay lại làm việc. Mặc Cảnh Thâm mới liên hệ với viện trưởng bên phía họ, muốn đón Bác sĩ Yorkser đến đây một tuần để khám cho anh.”
“Bác sĩ này chữa mắt giỏi lắm à?”
“Chắc là tốt đấy, một tháng trước anh có nghe bác sĩ bên phía Los Angeles đề nghị, liên hệ thử với Bác sĩ Yorkser tiếng tăm lừng lẫy này, nhưng khi đó gia đình ông ấy vừa xảy ra chuyện, quả thật không có thời gian, anh cũng không ép.” Lệ Nam Hành nghe tiếng uống sữa của cô, cười hỏi: “Đợt này cả Tần Tư Đình lẫn Mặc Cảnh Thâm đều dùng tới quan hệ để đặt hẹn được ông ấy. Mai mình tới New York, anh đi gặp Bác sĩ Yorkser, em cũng có thể tiện bề về thăm hai ông bà.”
“Hôm qua Quý Noãn còn gọi điện bảo muốn tới đây, em không muốn cô ấy dẫn theo con vất vả, đợt này cô ấy lại mang thai nên em không cho cô ấy đến. Hôm nay anh nói vậy… Nếu để cô ấy biết được, tưởng em không muốn tiếp đãi họ thì sao.” Phong Lăng đã uống hơn nửa cốc sữa, lại nhìn anh: “Em thấy có mà anh không muốn anh Mặc với cô Mặc đưa hai đứa nhỏ đến đây show ân ái trước mặt anh thì có.”
Lệ Nam Hành phì cười, nhưng cũng không giải thích mà ngồi bên cạnh hôn lên tai cô một cái. Phong Lăng bị hôn hơi nhột, tính tránh đi thì một cánh tay đã ôm lấy hông cô, ấn cô xuống sofa: “Thế em cũng mau sinh một hai đứa ra cho anh đi, nếu Mặc Cảnh Thâm dám dẫn vợ con đến trước mặt anh để diễu võ dương oai, anh sẽ ném ngay bỉm của con mình vào mặt cậu ta, xem cậu ta còn dám đắc ý nữa không.”
Phong Lăng: “…”
Cô tưởng tượng thử cảnh đó, rồi lại nghĩ đến cái bản vặt vô cảm của anh Mặc, thấy sống lưng rét buốt, vội đẩy Lệ Nam Hành ra: “Khó khăn lắm anh Mặc với cô Mặc mới có được cuộc sống hạnh phúc, bình yêu như bây giờ, anh có cần phải ghen ăn tức ở thế không? Hơn nữa Bác sĩ Tần vẫn chưa kết hôn sinh con, anh cũng có phải người cuối cùng đâu, vội cái gì?”
Lệ Nam Hành cười lạnh: “Thế thì em không biết hồi đó Thời Niệm Ca ngủ với cậu ta xong liền nhẫn tâm đá cậu ta, chạy sang Mỹ xa xôi, trong bụng đã có đứa con của nhà họ Tần rồi. Lúc cô ấy về Hải Thành đã là mẹ của một bé gái ba tuổi, em biết cô ấy giấu Tần Tư Đình bao năm không? Tên họ Tần kia mới là kẻ làm cha sớm nhất đấy!”
Phong Lăng không thể tin nổi: “Sao em chưa nghe ai nói bao giờ?”
“Với tính cách của Thời Niệm Ca, có đánh rơi răng cũng vẫn nuốt ngược máu mình lại, ngay đến cả Tần Tư Đình còn giấu lâu như thế, người khác làm sao mà biết được?”
“…”
“Văn Nhạc Tình còn sinh được một đứa con trai cho Văn Lận Hàn, em bảo anh có ghen ăn tức ở không?” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhéo vào hông cô, ấn cô vào lòng mình.
“Anh đã ba mươi rồi…”
“Là ba mốt.” Phong Lăng vẫn còn tâm trạng để mà chỉnh lại anh.
Mặt Lệ Nam Hành đen lại: “Ông đây giữ mình ở bên em bao nhiêu năm như vậy, từ lúc ngực em còn chưa phát triển hết đã khắc ghi em trong lòng, đối với em mười mấy năm như một, thế mà cuối cùng vẫn đội sổ trong việc sinh con.”