Chương 1414: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (674)
Lệ Nam Hành suýt thì sặc nước bọt vì câu nói này của cô. Anh hắng giọng, dở khóc dở cười. Anh giơ tay lên, nhưng vì vừa hết tác dụng của thuốc mê, cơ thể vẫn chưa thể hành động tự chủ được hoàn toàn nên chỉ giơ lên được một chút rồi lại bỏ xuống.
Phong Lăng cúi đầu lại gần phía anh, Lệ Nam Hành tiện thể nắm lấy mái tóc xõa xuống của cô, ngón tay khẽ luồn vào trong tóc, thở dài: “Thế nào cũng được, dù em có cạo cua mà xuất hiện trước mặt anh thì em vẫn là vợ anh, không chạy đi đâu được.”
Phong Lăng cười: “Vừa mới phẫu thuật, vết mổ có nhỏ mấy cũng vẫn rất đau, anh đừng động đậy linh tinh. Em ở đây, không đi đâu hết, anh nghỉ ngơi đi. Chờ mắt bình phục là lại có thể nhìn thấy rồi.”
“Bác sĩ nói tỷ lệ nhìn thấy được sau vài ngày là bao nhiêu phần trăm?” Lệ Nam Hành hỏi.
Phong Lăng nhớ lại: “Nói là khả năng cao đấy, ông ấy chắc chắn lắm.”
“Mấy thứ như tỷ lệ, có ít mấy cũng sẽ có vài phần trăm thất bại.” Lệ Nam Hành vẫn khẽ nắm mái tóc dài của cô: “Nếu sau ca mổ này mà không thể hồi phục, anh sợ là sau này phải…”
Lệ Nam Hành còn chưa nói xong, Phong Lăng đã đưa cốc nước đến miệng anh, còn cho cả ống hút vào: “Bớt nói linh tinh đi, uống nước.”
Lệ Nam Hành im bặt, uống mấy ngụm nước xong nhìn sắc môi cũng đỡ hơn nhiều.
“Lệ Nam Hành, không có nhiều ‘nếu như’ thế đâu.” Lúc Phong Lăng bỏ cốc nước ra, vẻ mặt và giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Giống như khi tất cả mọi người đều cho rằng anh và A K chết chắc, em vẫn tin là anh còn sống ấy. Mắt anh cũng sẽ hồi phục giống như thế, mà kể cả có mù cả đời thật, anh cứ thử dám đẩy em ra như lúc ở nông trường, không nhận em thử xem.”
Phong Lăng không phải là người lúc nào cũng tùy tiện nói những lời gay gắt, nhưng lúc này, Lệ Nam Hành lại lờ mờ nhận ra câu nói này của cô mang ý uy hiếp, nếu anh dám đẩy cô ra thêm một lần nào nữa, có chết cô cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Lệ Nam Hành khẽ cười: “Được, không đẩy ra.”
Bấy giờ, Phong Lăng mới hài lòng kéo tay anh, khẽ xoa bóp chỗ cánh tay nãy anh bị tiêm thuốc mê mà giờ vẫn còn hơi tê, nghĩ rồi cô bảo: “Cuối tuần này em đi dự một buổi tiệc từ thiện thương nghiệp với Tần Thư Khả, chắc hai ngày cuối tuần không về được, anh nghỉ ngơi tốt ở bệnh
viện, thứ Hai em về nhé.”
“Từ chức rồi cơ mà, sao còn phải tham gia tiệc thương nghiệp nữa?”
“Là một nhà đối tác rất quan trọng từ hai năm trước, họ vẫn luôn quan tâm tới Phong thị, hợp tác lần đó là do đích thân em đi, đối phương là một ông cụ đã sáu mươi, em rất kính trọng ông ấy. Ông ấy mượn tiệc sinh nhật của mình để tổ chức một đêm từ thiện, mời không ít người tới, trong đó có em. Tuy em không còn ở Phong thị nữa, nhưng rõ ràng họ biết em đã về New York, trong thư mời có tên của em. Nếu em không đi thì sẽ không tốt cho Phong thị và Tần Thư Khả. Hơn nữa, gì thì gì cũng phải nể mặt ông ấy chứ.”
Hiếm khi thấy Phong Lăng nói một hơi nhiều như thế, hơn nữa còn là để giải thích việc cô nhất định phải đi. Cô không còn giống với trước đây, chuyện gì cũng lười giải thích, còn chẳng buồn nhìn người ta lấy một cái nữa rồi. Một người trước nay không giỏi đối nhân xử thế như Phong Lăng, sau khi lăn lộn trên thương trường vài năm, người nào từng giúp đỡ cô, bất kể lúc nào cô cũng đều sẽ ghi nhớ.
“Nhà ông cụ này có cháu chắt gì đến tuổi kết hôn không?” Lệ Nam Hành im lặng một lúc, ra điều suy nghĩ, rồi bỗng hỏi một câu.
Phong Lăng trả lời theo bản năng: “Không, hình như chỉ có một cô con gái, chị ấy sắp ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Chị ấy cũng rất quan tâm đến em, là một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường đấy.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Lệ Nam Hành mới thả lỏng được một chút: “Ừ, vậy thì đi đi.”
Phong Lăng nhìn anh một cái, bấy giờ mới phản ứng lại được vừa nãy anh nói vậy là có ý gì.
Anh đang sợ người ta gài tình địch vào cho mình đấy à?
Cô bật cười: “Trước đây, ông ấy từng có giao tình với ông bà em, lúc biết ba mẹ em xảy ra chuyện, em lại lưu lạc bên ngoài bao năm mới quay về nhà nên mới yêu thương quý mến em, giúp đỡ em hơn thôi. Không như anh nghĩ đâu.”
“Tốt nhất là không phải, có phải cũng không sao, không kể đến việc mắt anh không nhìn thấy, kể cả cái mặt này của anh có tàn tạ, hay anh có tàn tật thì em cũng vẫn sẽ một lòng với anh thôi, mấy gã bên ngoài kia không có cửa.” Lệ Nam Hành nói liền một mạch, mặt cũng không biến sắc.
Phong Lăng đỡ trán.
…
Ba ngày sau, cuối tuần.
Tại phòng tiệc của một khách sạn bảy sao hoàng gia nào đó ở New York.
Tần Thư Khả và Phong Lăng cùng bước vào thảm đỏ, đi vào hội trường. Hôm nay hai người đi với nhau, không dẫn theo bạn nam hay thư ký.
Có hai người đẹp cùng đi vào, hội trường nhất thời náo nhiệt hơn hẳn, rất nhiều đàn ông độc thân đều tiến tới chào hỏi.
“Giờ người ta thường nói phụ nữ ham mê giàu sang phú quý, thật ra đàn ông cũng có khác gì đâu.” Tần Thư Khả vừa cười vừa nhận lấy ly rượu đế cao, cụng ly với mấy người đàn ông độc thân đang tiến đến bắt chuyện. Đồng thời cô ấy cũng cố tình chắn trước mặt Phong Lăng, để tránh Phong Lăng quá lạnh nhạt với người khác mà khiến người ta khó xử. Cô đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng, hai người khẽ nói chuyện với nhau.
Tuy Phong Lăng cũng bôn ba trên thương trường mấy năm, nhưng trước đây lúc ở Anh, có Quý Noãn và Tiểu Bát ra mặt hộ, cô thường ở sau học hỏi quan sát. Sau khi về nước lại có Tần Thư Khả, cho nên mỗi lần trong những dịp thế này cô cũng không cần cụng ly cười nói với ai. Những chuyện như thế này phải là những cô gái hoạt bát như Tần Thư Khả thì mới có thể ứng đáp nhanh nhạy được. Nhưng cũng chỉ có Phong Lăng biết, Tần Thư Khả là kiểu mỹ nhân có thể cười đùa, thậm chí những chủ đề như tình một đêm cũng dám nói, nhưng sau khi kết thúc tiệc rượu, trên mặt cô sẽ không có chút ý cười nào. Bản chất Tần Thư Khả vẫn là kiểu bảo thủ, lạnh nhạt. Giờ trông Tần Thư Khả có vẻ miệng lưỡi trơn tru, có khi còn biết nhiều mánh khóe hơn cả đàn ông, nhưng thật ra đời tư của cô ấy lại rất sạch sẽ.
Phong Lăng cũng nhận lấy một ly rượu đế cao mà phục vụ bê đến, cô cầm chứ không vội uống, chỉ nhìn mấy người đàn ông đang bị Tần Thư Khả cố tình chắn trước mặt, lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt “quả nhiên chỉ có em hiểu chị”. Sau đó hai người lại tiếp tục đi vào trong. Tần Thư Khả lúc thì cười với những người đàn ông tiến tới bắt chuyện, lúc thì lại nhìn Phong Lăng cười.
Con người đúng là rất thực dụng, hệt như những gì cô ấy vừa nói ban nãy.
Mấy năm trước, nền móng của Phong thị vẫn chưa được vững chắc, Phong Lăng và Tần Thư Khả phải nghĩ mọi cách để chống đỡ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được hai người họ rất bấp bênh, không những không đưa tay giúp đỡ, còn khoanh tay đứng nhìn. Khi ấy, lúc hai người cùng đến tham gia những buổi tiệc như thế này hầu như chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của mọi người. Trong mắt họ chỉ viết đầy ắp những câu như “hai người này là ai vậy”, “hai người này từ đâu đến thế?”, “chưa nghe nói bao giờ, không quen”.