Chương 1417: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (677)
Thấy Phong Lăng bị ôm nhưng có vẻ không nhiệt tình gì lắm, trước khi Ain kịp lên tiếng, Tần Thư Khả đã kịp tiến tới ngăn lại: “Anh Ain, anh rể với chị họ tôi thường hay cãi nhau, anh biết cái gì gọi là tình thú trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, biết thế nào gọi là càng cãi càng sâu nặng không? Hai người họ là thế đấy, lần đầu tiên anh tới New York là để bàn hợp tác về phương diện nào thế? Chúng ta nói chuyện chút nhé!”
Ain nhíu mày, nhìn Tần Thư Khả một cái, ngay sau đó đã bị cô ấy kéo đi.
Trước khi Phong Lăng bày ra sắc mặt khó coi hơn, Lệ Nam Hành đã ôm chặt cô, khẽ nói vào tai cô: “Vừa tháo băng bịt mắt, tầm nhìn vẫn còn mờ lắm, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày. Anh vừa mở mắt một cái là đã vội tới đây ngay, định chống lưng cho vợ mình, kết quả vừa vào đã thấy em đứng cùng với cái tên người Anh kia.”
Phong Lăng lườm anh: “Anh đừng ghen tuông vớ vẩn, em cũng chỉ vừa mới gặp anh ta, chào hỏi qua loa thôi.”
Lệ Nam Hành không muốn nhắc tới cái tên Ain này thêm chút nào nữa, anh cúi nhìn hàng lông mi khẽ rung lên lúc cô nói chuyện, nhìn một cái là có thể nhìn ra được ngay tâm trạng của cô. Sau khi bình phục anh vội đi thẳng tới đây, một Lệ Nam Hành có thể lại nhìn thấy ánh sáng khiến cô nhất thời không biết nên dùng trạng thái nào để đối mặt với anh. Thấy vẻ ngượng ngùng trong mắt cô, Lệ Nam Hành tì trán lên trán cô: “Mắt anh khỏi một cái là anh tới đây tìm em luôn, thế nào? Cảm động không?”
Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được bóng mình trong đó, môi cô khẽ động, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã bất thình lình ôm lấy ót, không do dự mà đặt một nụ hôn lên môi cô.
Phong Lăng: “…!!!”
Trước mặt bao người! Xung quanh đều là người! Anh điên rồi sao?
Quả nhiên, trong phút chốc, cả sảnh tiệc đều vang lên tiếng kinh ngạc, nào là tiếng huýt sáo của đàn ông, tiếng kinh ngạc khẽ khàng của phụ nữ, rồi tới tiếng vỗ tay rầm rầm.
Phong Lăng không tiện cự tuyệt anh ngay trước mặt mọi người, nhưng lại tóm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, trừng mắt, cảnh cáo anh đừng có làm vậy trước mặt bao người ở đây.
Dường như, cuối cùng Lệ Nam Hành cũng nhận ra ánh mắt cảnh cáo của cô, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, làm như bên cạnh chẳng có ai mà kéo cô vào lòng, quay người đưa cô rời khỏi đám đông. Còn về những lời nghi vấn, thắc mắc, kinh ngạc và cả những người định tiến tới chào hỏi Tổng Giám đốc Lệ, anh đều không quan tâm, bỏ lại họ phía sau không thèm đoái hoài đến.
Mọi người không ngờ Lệ Nam Hành lại đưa Phong Lăng đi như thế. Anh không nói gì nhưng chỉ một cảnh vừa rồi thôi cũng đủ khiến cho tất cả những người đàn ông còn độc thân trong giới thương nghiệp của New York biết, Phong Lăng là của Lệ Nam Hành anh, đừng có tên nào hòng tơ tưởng đến.
Ngay sau đó, Tần Thư Khả bỗng thấy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, khóe môi cô giần giật.
“Ha, ha ha… chị họ tôi với Tổng Giám đốc Lệ là một đôi từ lâu rồi, chuyện này không phải mọi người trong giới đều biết từ đời nào rồi sao? Chẳng qua hai người họ lúc nào cũng khiêm tốn, giữ kẽ thôi…”
“Không thấy tôi gọi anh ấy là anh rể đấy à? Chúng tôi vẫn luôn là người nhà…”
“Hai người họ ở bên nhau nhiều năm rồi, tình cảm nào giờ đều rất tốt, đợt rồi họ còn tới Israel du lịch, mang rất nhiều đặc sản về, có gì tôi chia cho mọi người sau nha…”
Tần Thư Khả giải thích nhưng trong lòng thì lại đang chửi thầm, Lệ Nam Hành, tên chó chết này, dám bỏ cô lại chùi đít cho anh thế này à! Đưa Phong Lăng đi như thế đúng là quá hống hách rồi đấy? Thế mà cô còn phải ở lại đây khắc phục hậu quả! Dựa vào đâu mà dám bắt nạt một kẻ FA như cô thế chứ?
Suốt dọc đường, Phong Lăng bị Lệ Nam Hành nửa ôm nửa trói đưa lên xe, vừa nhìn đã thấy bên ngoài đỗ xe của anh, người đàn ông đẩy cô vào trong, trong xe không có ai khác, rõ ràng là anh tự mình lái xe tới.
Phong Lăng đang định chất vấn anh tại sao mắt vừa mới khỏi, còn chưa nhìn rõ hẳn đã tự lái xe tới đây, anh cảm thấy cái mạng này của anh được cứu về nên giờ không biết trân trọng nữa đúng không? Nếu không nhìn rõ mà để xảy ra tai nạn gì đó, cô thật sự không thể đảm bảo liệu anh có giữ nổi mạng đến cái ngày cưới cô không nữa.
Thế nhưng còn chưa kịp nói gì, người đàn ông cũng đã lên xe rồi đóng cửa lại. Cửa bị đóng "sầm” một tiếng, anh đẩy mạnh cô vào trong, đè lên người cô, hôn ngấu nghiến.
Phong Lăng bị nụ hôn cuồng nhiệt, đột ngột của anh làm cho hoảng hồn, cô vội đẩy anh ra, kết quả tay người đàn ông đã giữ chặt hông cô, đè cô xuống chiếc ghế da thật phía sau, giống như một con sói đã bị bỏ đói lâu ngày, mạnh bạo hôn cô, mút mát hay thậm chí còn cắn cô. Anh hôn cô đến mức dưỡng khí trong lồng ngực như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực dựa vào ghế mặc cho anh hôn, hai mắt khẽ chớp trong khoang xe tối om, cô có thể cảm nhận rõ được sự bức thiết của anh lúc này.
Anh vồn vã hôn cô, ôm chặt cô vào lòng. Anh như vậy là vì giờ đã có thể nhìn thấy cô, anh muốn ấn cô vào xe mà hôn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, thậm chí cô còn cảm nhận rõ được sự thay đổi của anh, nhưng dường như anh cũng không muốn đè cô ngay ra trong xe, anh chỉ hôn mãi, hôn đến mức môi cô đã tê rần, thậm chí còn hơi sưng lên.
Mãi cho đến khi cả người cô đã mềm oặt, anh mới kết thúc nụ hôn này, ôm chặt cô vào lòng, rồi lại rúc mặt vào cổ cô, giọng khàn đặc: “Thơm quá.”
Khoang xe này có rộng đến mấy thì cũng sẽ hơi chật khi bị một người đàn ông cao lớn như Lệ Nam Hành chen vào. Trong khoang xe, mặt Phong Lăng đã hơi nóng, cô khẽ động đậy, nhưng vẫn bị anh ghìm vào trong lòng, ôm rất chặt. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được hơi thở của anh đang vờn quanh cổ mình, thậm chí còn mơn trớn cả động mạch cạnh gáy cô, như thể nếu cô dám động cựa bừa bãi hoặc dám giãy ra khỏi anh, anh sẽ không do dự mà cắn cô.
“Trước khi Tần Thư Khả đưa bộ lễ phục này cho em hình như có để một lọ nước hoa trong tủ, mùi hương ám vào quần áo nên cũng có mùi nước hoa.” Giọng Phong Lăng đã hơi khàn, bị hôn lâu như thế, cô không thể nói trơn tru, bình tĩnh như bình thường được, mà âm thanh ấy đã mềm ra, khiến người nghe cũng phải rạo rực: “Chắc là mùi nước hoa.”
“Không phải, là mùi hương trên cơ thể em.” Người đàn ông hôn lên cổ cô, biết giờ nếu để lại vết hôn ở đây chắc cả tối cô sẽ không thèm để ý đến anh nữa nên anh đành quyến luyến dời nụ hôn xuống phần thịt mềm dưới tai cô, khẽ ngậm lấy.
Phong Lăng giật mình vì hành động này của anh, tiếng rên đều bị cô giữ trong cổ họng, suýt thì đã bật ra. Bả vai cô run lên, giọng yếu ớt, khàn đặc: “Đừng…”