Quyển 10 - Chương 27: Là Vui Hay Buồn
Giống như Lệ Minh Vũ suy đoán. Ngày hôm sau, tin tức như tuyết trắng rơi khắp nơi. Có điều đối tượng lần này đổi thành Hạ Minh Hà.
Hoà thị trong lúc bận bịu phát hành Đào Tuý không hề bị tin tức về Hạ Minh Hà làm ảnh hưởng. Tuy nhiên cánh báo chí làm sao chịu ngồi yên. Một khi đã muốn bới khoét tin tức thì họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đào tìm tin tức xưa cũ. Vả lại Hạ Minh Hà trước giờ không mấy coi trọng việc giấu diếm gốc gác nên cánh báo chí muốn tìm hiểu quá khứ của ông ta cũng không khó. Cứ như vậy chuyện Hạ Minh Hà và Bạch Sơ Điệp từng yêu nhau bị phanh phui lên khắp các mặt báo. Đồng thời, cánh báo chí còn ám chỉ Hạ Minh Hà có được chức vị như ngày hôm nay là nhờ đổi chác Bạch Sơ Điệp cho Hoà Tấn Bằng. Hoà Tấn Bằng lúc sinh thời từng nuôi dưỡng thế lực trong giới chính trị, vì vậy ngày xưa Hạ Minh Hà có thể thuận lợi thăng quan tiến chức cũng là bình thường.
Thế nhưng tin tức Hạ Minh Hà và Bạch Sơ Điệp tằng tịu với nhau hoàn toàn biến mất trên báo vào ngày hôm sau. Việc này không thể thiếu sự tham gia của Lệ Minh Vũ. Anh không tội nghiệp Bạch Sơ Điệp, cũng không giữ gìn mặt mũi cho ai, người duy nhất anh chăm sóc chỉ có Tô Nhiễm. Theo cách nói của Tô Nhiễm là cô không muốn khiến Hoà Quân Hạo lâm vào bế tắc.
Hạ Minh Hà bị cảnh sát điều tra, còn Lệ Minh Vũ lại lên như diều gặp gió. Những tập đoàn tài chính lớn giúp đỡ Hạ Minh Hà quay sang hỗ trợ Lệ Minh Vũ, tạo tiếng vang lớn tranh thủ phiếu bầu của người dân. Lôi kéo phiếu bầu thì phải diễn thuyết. Thế quái gở khi Lệ Minh Vũ không hề thừa cơ lên giọng. Anh vẫn sinh hoạt như thường lệ, không diễn thuyết nhiều, không tham gia tranh giành phiếu bầu. Cánh báo chí không có tin mới để đào khoét, thế nên họ lại nhắm vào Hạ Minh Hà.
Lễ Giáng sinh mỗi lúc một đến gần. Hoà thị thoát khỏi tầm ngắm của đối thủ cạnh tranh. Việc phát triển Đào Tuý cũng hết sức thuận lợi. So với Hoà thị khí thế hừng hực, cuộc sống của Hạ Minh Hà ngày càng khó khăn. Đầu tiên ông ta bị tổ điều tra giam cầm, sau đó nữa có tin ông ta qua lại với nhiều gái bao, sau đó nữa lại xuất hiện hàng loạt suy đoán xoay quanh các vụ án giết người liên quan tới Hạ Minh Hà… Cứ như vậy, sở cảnh sát còn chưa kết án chính thức thì ông ta đã dính dầy tiếng nhơ.
Gần tới ngày tuyển cử, mà phe cánh giúp đỡ Hạ Minh Hà ỉu xìu, không biết định làm gì. Còn phe hỗ trợ Lệ Minh Vũ lại lớn mạnh bất ngờ, các hạng mục công tác đều ổn thoả đâu ra đấy.
Tô Nhiễm mỗi lúc một bận bịu. Đào Tuý sắp ra mắt thị trường, cô cũng chạy nước rút các công việc cuối cùng. Hoà Vy cũng khẩn trương thu xếp công việc, Giang Dã luôn luôn ở cạnh giúp đỡ cô. Lệ Minh Vũ tựa hồ không hứng thú với chuyện tuyển cử. Anh chỉ tham gia lẻ tẻ vài buổi xã giao cho có. Có lúc anh còn từ chối hết tiệc tùng, chạy qua giúp Tô Nhiễm. Thời gian trôi qua nhanh chóng trong không khí bận rộn. Chớp mắt lại gần đến lễ Giáng sinh. Ngày hôm nay khi người người nhà nhà đang tất bật trang trí cây thông, mua quà Giáng sinh thì một tin tức chấn động lan truyển ra ngoài!
Cảnh sát chính thức khởi tố Hạ Minh Hà. Họ tố cáo ông ta giết người, phạm tội thương nghiệp và nhiều vụ án khác đang chờ xử phạt. Toà án phán ông ta tử hình, không cho phép nộp tiền bảo lãnh hay thăm nuôi. Đồng thời, tịch thu toàn bộ tài sản của ông ta ở nước ngoài. Hạ Đồng cũng bị dính dáng.
Luật sự của Hạ Minh Hà cũng không ngờ ngay thời điểm hiện tại lại tuôn ra chuyện Hạ Minh Hà rửa tiền, phạm tội thương nghiệp. Vốn dĩ luật sư của ông ta muốn tranh thủ sự khoan dung có thể nhất cho ông ta. Ngay thời khác Hạ Minh Hà bị cánh sát chính thức bắt giữ, anh ta cũng không thấy hóc búa như vậy. Thế nhưng khi cảnh sát điều tra Hạ Minh Hà, họ tìm thấy đoạn phim ghi lại chuyện ông ta thuê người giết Tiêu Diệp Lỗi, rồi có nhân chứng vật chứng xác thực của vài vụ án mạng khác đều liên quan tới Hạ Minh Hà. Trong thời điểm luật sư của ông ta bận tíu tít, lại có người bí mật tặng “một phần quà lớn”, dính dáng đến con đường rửa tiền của Hạ Minh Hà, bằng chứng chứng minh ông ta dùng số tiền đó đầu tư vào nông trại rượu vang ở Pháp và Đức. Bạch Sơ Điệp cũng đồng ý ra toà làm chứng, vạch tội Hạ Minh Hà giở thủ đoạn hãm hại kẻ đối địch của ông ta. Tất cả chứng cứ đều đầy đủ. Toà án hết sức phẫn nộ. Hối lộ, tham ô, rửa tiền, thuê sát thủ giết người…những điều này có chỗ nào giống quan chức chính phủ không?
Luật sư của Hạ Minh Hà cũng á khẩu không trả lời được. Đến cả cơ hội tranh cãi cũng không có. Bằng chứng rành rành ngay trước mặt, còn cãi gì nữa? Cuối cùng Hạ Minh Hà bị phán tử hình qua lễ Giáng sinh.
Giáng sinh năm nay không yên ả như bốn năm trước nhưng cuối cùng tuyết lại rơi…Đợt tuyết này đã ngừng suốt bốn năm qua. Tuyết trắng xoá bao trùm khắp thành phố đẹp không sao tả xiết. Dân chúng vẫn tức giận vì bị chính khách lừa dối nhưng bầu không khí Giáng sinh như mang lại sinh khí mới cho mọi người. Tuyết rơi suốt một đêm, hôm sau lại đến Giáng sinh. Vạn vật đều như đón lấy niềm vui mới.
Hôm nay là Giáng sinh, cũng là ngày Đào Tuý đời sau xuất hiện lại lần nữa ngoài thị trường. Giống như sự chờ mong của trên dưới Hoà thị, mọi người đón nhận Đào Tuý hết sức nồng nhiệt.
Lúc này, Tô Nhiễm đang chăm chú ngồi xem ti vi trong phòng làm việc. Cô không quan tâm bên ngoài hưởng ứng Đào Tuý như thế nào. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên là phương châm sống của cô. Cô đã cố gắng hết khả năng để làm ra Đào Tuý, vì vậy cô không còn gì để lo lắng.
Hoà Vy phấn khởi gõ cửa, cô bước vào trong, “Tiểu Nhiễm, đơn đặt hàng Đào Tuý không ngừng tăng lên. Hoà thị được cứu thật rồi.”
“Hay quá.” Tô Nhiễm mỉm cười nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình.
Hoà Vy cười thấu hiểu, cô im lặng ngồi cạnh Tô Nhiễm. Thấy Tô Nhiễm căng thẳng cuộn tròn tay, cô nắm chặt tay Tô Nhiễm, “Em đừng lo. Anh ấy nhất định không sao.”
Tô Nhiễm gật mạnh đầu.
Thời gian chầm chập trôi qua. Khi màn hình chiếu đến cảnh đọc kết quả tuyển cử, Tô Nhiễm đột nhiên nhảy dựng lên, mừng rỡ ôm Hoà Vy. Cô biết anh sẽ chiến thắng!
Lệ Minh Vũ liên nhiệm thành công!
“Hoà Vy, Hoà Vy…” Tô Nhiễm kích động không nói nên lời. Bốn năm trước, cô không hề xúc động như ngày hôm nay. Bởi vì bây giờ cô đã biết rõ mọi việc anh phải trải qua, mọi sự thật anh luôn chôn giấu, vậy nên anh lật đổ được Hạ Minh Hà, chiến thắng lần thứ hai của anh khiến cô mừng đến phát khóc.
Cô vui mừng cho anh nhưng cũng xót xa thay anh.
“Chị nghĩ em cũng không còn tâm trạng ở công ty. Em mau tới chúc mừng anh ấy đi.” Hoà Vy làm sao không hiểu tâm trạng của Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm gật đầu lia lịa, cô vui mừng xách giỏ chạy khỏi phòng làm việc.
Hoà Vy cười vui sướng nhìn theo bóng cô.
***
Sau buổi diễn thuyết nhậm chức, Lệ Minh Vũ đi thẳng vào phòng nghỉ. Anh mệt mỏi xoa thái dương, rồi lại mỉm cười vui sướng, có điều nụ cười này không liên quan đến việc liên nhiệm thành công.
Ti vi liên tục đưa tin anh đắc cử nhưng anh chỉ nhìn lướt qua.
Đồng Hựu gõ cửa đi vào phòng nghỉ. Bắt gặp Lệ Minh Vũ biếng nhác ngồi xem tivi, anh mỉm cười, “Bộ trưởng, em huỷ hết mọi tiệc tùng xã giao tối nay thay anh rồi đấy. Còn năm phút nữa, chúng ta xuất phát thôi.”
Lệ Minh Vũ đưa tay xem đồng hồ, anh nhếch miệng nói, “Cậu càng lúc càng thông minh!”
“Hôm nay là ngày vô cùng trọng đại của bộ trưởng, ngốc hơn cũng phải biết làm thế nào.”
Lệ Minh Vũ nghe vậy, anh dò xét Đồng Hựu.
Đồng Hựu bị Lệ Minh Vũ nhìn đến bối rối, “Sao vậy anh?”
Lệ Minh Vũ bắt chéo chân, anh cười toe, “Tôi thấy dạo này cậu rất hay nói đùa.”
Đồng Hựu sửng sốt, vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt anh.
“Chuyện gì khiến cậu vui thế?” Lệ Minh Vũ cũng hiếm khi tò mò.
“Làm gì đâu anh. Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Đồng Hựu gượng gạo hắng giọng.
Lệ Minh Vũ cũng không hỏi lại, anh cười cười nhìn chiếc nhẫn trên tay Đồng Hựu, “Loại nhẫn cầu hôn này không thể đeo lâu, đến lúc đám cưới rồi đấy.”
Đồng Hựu khựng người, rồi lại thấy Lệ Minh Vũ bật cười đi khỏi phòng nghĩ, anh càng xấu hổ. Từ ngày bị Tả Giai Tuệ ép đeo chiếc nhẫn này tới giờ, nó cứ trở thành trò đùa của Lệ Minh Vũ.
***
Chạy tới nơi tổ chức tuyển cử, Tô Nhiễm nào thấy bóng dáng của Lệ Minh Vũ ở đâu. Cô hỏi một nhân viên mới biết anh đã rời khỏi nơi này, cô bỗng cảm thấy buồn bã vô cớ. Cũng đúng, anh đắc cử thành công dĩ nhiên sẽ có nhiều tiệc tùng chúc mừng đang đợi anh.
Tô Nhiễm lấy điện thoại gọi cho anh, ai ngờ anh lại tắt máy. Cô gọi tiếp cho Đồng Hựu, điện thoại cũng không liên lạc được. Có lẽ giờ này hai người đang bận rộn nên không để ý đến điện thoại chăng?
Tô Nhiễm cảm thấy thất vọng, cô lủi thủi bước dọc theo khu phố thương mại sầm uất tràn ngập không khí Giáng sinh. Đi đến một tháp đồng hồ, Tô Nhiễm đột ngột dừng chân. Cô nhớ đây là chỗ cô té xỉu bốn năm trước. Tô Nhiễm mỉm cười hồi tưởng lại mọi chuyện của bốn năm trước, có điều giờ đây cô đã không còn thấy buồn đau. Cô biết nguyên nhân, cô biết tại sao mình có thể bình thản đối diện quá khứ. Hai người yêu nhau, dẫu không ở cạnh nhau cũng sẽ thấy an toàn. Cái cô thiếu bốn năm trước chính là an toàn. Cô của bốn năm sau đứng một mình nơi này đã không còn thấy cô đơn, cô có cảm giác Lệ Minh Vũ luôn luôn ở cạnh cô.
Tô Nhiễm đang nghĩ ngợi miên man thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô lật đật rút điện thoại ra nghe, tưởng là Lệ Minh Vũ gọi nên cô hỏi ngay, “Anh đang ở đâu?”
Nào ngờ điện thoại lại lặng thinh, không chút tiếng động.
Một cảm giác khác thường trỗi dậy trong lòng Tô Nhiễm, cô đưa mắt nhìn màn hình điện thoại mới biết Giang Dã gọi cho cô.
“Sao vậy? Nước hoa có vấn đề?”
Giọng Giang Dã thoáng run rẩy, anh khó nhọc lên tiếng…
“Tiểu Nhiễm, Minh Vũ gặp tai nạn ở khu Trung Hoàn. Em mau tới, anh ấy…anh ấy đang nguy kịch.”
Điện thoại lập tức trượt khỏi tay Tô Nhiễm, rớt xuống mặt đất đầy tuyết.
***
Tô Nhiễm chạy tới nơi xảy ra tai nạn, cô không thấy bóng dáng xe cấp cứu ở đâu. Trên quảng trường đông đúc thường ngày nay lại im ắng lạ thường. Ở cuối quảng trường là nhà thờ nổi tiếng nhất thành phố. Nhà thờ này đã có lịch sử mấy trăm năm, xây dựng theo lối kiến trúc Baroque. Tô Nhiễm hoảng hốt tìm kiếm theo bản năng. Nếu nơi này xảy ra tai nạn thì phải có vết tích, ít nhất cũng là màu đỏ của máu nhưng xung quanh cô lại vắng tanh, chỉ toàn một màu tuyết trắng xoá.
Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Lệ Minh Vũ ở đâu?
Tô Nhiễm hoảng loạn nín thở. Cô run lẩy bẩy cầm điện thoại nhưng còn chưa kịp gọi đi, cô đã thấy tiếng nhạc Giáng sinh ngân vang theo những bông tuyết tung bay trên trời. Chúng như làn gió mát rượi thổi vào tai Tô Nhiễm, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng động, cả người cô hoàn toàn hoá đá!
Vòng xoay ngựa gỗ không thường vận hành ngoài quảng trường lại chậm rãi quay tròn. Âm nhạc vang vọng khắp không gian yên tĩnh. Ánh đèn loé ra vầng hào quang rực rỡ sắc màu trong tuyết rơi. Điều khiến Tô Nhiễm ngạc nhiên hết thảy chính là Lệ Minh Vũ ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ mỉm cười nhìn cô. Cô còn thấy áo khoác trên người anh lúc này là cái cô đã đặt may bốn năm trước cho anh. Tô Nhiễm trợn tròn mắt nhìn Lệ Minh Vũ. Không phải anh, anh …gặp tai nạn ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiếng nhạc ngừng lại, Lệ Minh Vũ đứng dậy bước về phía cô. Tô Nhiễm đột nhiên nhớ tới thời điểm ở Paris, cô và anh cũng đến vòng quay ngựa gỗ. Có điều vẻ mặt của anh khi ấy chỉ toàn nét lo âu, buồn bã.
“Em tới rồi.” Lệ Minh Vũ dừng trước mặt Tô Nhiễm, anh cười nói với cô.
Tô Nhiễm há to miệng, cô chớp mặt ngạc nhiên, “Anh, anh không phải…”
“Anh làm sao?” Lệ Minh Vũ nhướng mày.
“Không có, không có gì.” Tô Nhiễm không dám nói gỡ, rồi cô định thần, nhào lên ôm chầm anh, “Không có gì là tốt rồi. Minh Vũ, may quá…”
Đôi mắt Lệ Minh Vũ thoáng ngớ ra. Có điều thấy cô chủ động ôm mình, anh cũng lâng lâng vui sướng, “Anh đợi em lâu rồi.”
Nước mắt Tô Nhiễm chực trào rơi nhưng niềm vui vẫn chiếm thế thượng phong trong lòng cô. Cô đánh Lệ Minh Vũ một cái, rồi gắt giọng với anh, “Cách của anh xấu lắm.”
“Xấu?” Lệ Minh Vũ cười, “Cứ coi là vậy đi. Anh sợ em không đến.”
“Sao cơ?” Tô Nhiễm không hiểu ý anh.
Lệ Minh Vũ còn chưa trả lời câu hỏi của Tô Nhiễm thì đã thấy nhiều người bước ra khỏi nhà thờ. Trong đó có cả Hoà Vy, cô nói, “Tiểu Nhiễm, em chậm chạp quá, chú rể đã tới, chỉ còn thiếu mỗi em làm cô đâu. Em mà không tới, chắc Minh Vũ điên mất.”
“Sao?” Tô Nhiễm kinh ngạc.
“Em đừng nghe Hoà Vy nói linh tinh. Anh lúc nào cũng sẵn lòng đợi em.” Lệ Minh Vũ thì thầm bên tai cô, “Nhưng Hoà Vy nói cũng đúng. Anh sợ em không đến. Anh muốn cho em niềm vui bất ngờ nên lúc nãy mới nhờ Hoà Vy nghĩ cách lừa em tới đây.”
Tô Nhiễm vừa nghe đã hiểu hết mọi chuyện xảy ra. Cô chỉ Lệ Minh Vũ, cất giọng khó tin, “Ý anh là hôm nay anh kết hôn?”
Lệ Minh Vũ dở khóc dở cười. Anh ngắt mũi Tô Nhiễm, sửa lời cô, “Không đúng! Em phải nói là hôm nay em gả cho anh!”
Tô Nhiễm mở to miệng ngạc nhiên.
Lệ Minh Vũ kéo tay cô lên hôn, “Nhiễm, anh muốn trên ngón áp út của em sẽ mang nhẫn cưới, thay cho lời hứa trọn đời của em và anh.”
Tô Nhiễm cảm động khôn cùng. Nỗi sợ hãi vừa nãy biến thành niềm vui hiện tại, mắt cô lóng lánh ánh lệ, cô nghẹn ngào trả lời, “Minh Vũ, anh rất xấu…”
“Anh làm vậy có được coi là lãng mạn không?” Lệ Minh Vũ hôn lên nước mắt của cô, “Cách này anh phải nghĩ đến nát óc mới ra.”
Tô Nhiễm không kìm được, ôm chặt anh. Cô mặc kệ có lãng mạn hay không, chỉ cần anh bình an vô sự, chỉ cần anh khoẻ mạnh, chỉ cần anh sống trọn đời bên cô…
An Tiểu Đoá cũng vui đùa, “Cô dâu ơi cô dâu, áo cưới đã có sẵn, mau đi thay thôi nào.”
Tô Nhiễm lúc này mới để ý hôm nay có rất nhiều người. Hoà Vy, Giang Dã, An Tiểu Đoá, Tiêu Diệp Lỗi, người lớn hai bên, cả Mộ Thừa cũng từ nước ngoài trở về. Tô Nhiễm bồi hồi nhìn Mộ Thừa. Mộ Thừa mỉm cười với cô, “Anh nghĩ Minh Vũ rất nóng lòng được thấy em mặc áo cưới, em mau đi thay đi.”
Tô Nhiễm xoay đầu nhìn Lệ Minh Vũ, Lệ Minh Vũ cũng cười dịu dàng nhìn cô.
***
Trong phòng nghỉ, Tô Nhiễm ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cô cảm thấy mình như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ. Hoá ra Lệ Minh Vũ đã chuẩn bị sẵn tất cả. Nơi tổ chức đám cưới, chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu, áo cưới được thiết kế riêng và nhiều thứ khác nữa. Đúng là cô đã coi thường người đàn ông này. Sống cạnh anh mỗi ngày nhưng cô lại không biết anh đã sắp xếp chu đáo mọi thứ, chỉ còn chờ cô đến làm cô dâu.
“Để mình xem nào…” Chuyên viên trang điểm vừa bước ra, An Tiểu Đoá liền nóng vội đi lại ngắm nghía Tô Nhiễm, “Trời ơi, đẹp quá.”
“An Tiểu Đoá, em mới thấy Tiểu Nhiễm mặc áo cưới lần đầu à? Lệ Minh Vũ chu đáo quá mức. Anh ấy nhắm mắt lại cũng thuộc làu làu từng kích cỡ trên người cô dâu.” Hoà Vy cười nói rôm rả.
“Dĩ nhiên là lần đầu. Hồi trước em không có tham gia, cậu ấy…” An Tiểu Đoá lật đật che miệng xấu hổ.
Tô Nhiễm cũng bối rối, cô vô thức nhìn Hoà Vy.
Hoà Vy hiểu suy nghĩ của hai người, cô cười quàng vai Tô Nhiễm, “Đừng cảm thấy có lỗi với chị. Chị không thèm Lệ Minh Vũ đâu. Để chị nói em biết một chuyện.” Hoà Vy cố tình hắng giọng, “Chị và Giang Dã sắp cưới.”
“Ồ? Thật không? Tuyệt quá còn gì! Chúc mừng chị.” Lòng Tô Nhiễm như nở hoa.
An Tiểu Đoá hớn hở hỏi, “Chừng nào? Hai người còn chờ gì nữa, làm chung với Tiểu Nhiễm luôn cho rồi.”
Hoà Vy nhíu mày, “Chị không thèm đám cưới vào mùa đông.” Hoà Vy nhìn Tô Nhiễm, “Chỉ có Lệ Minh Vũ của em mới gấp gáp như vậy. Giang Dã cũng kêu anh ấy đợi tổ chức đám cưới chung, nhưng anh ấy không chịu, làm như sợ em chạy mất không bằng.”
Trong lúc họ cười nói vui vẻ thì cửa phòng truyền đến tiếng ho nhẹ.
Tô Nhiễm nhìn về hướng phát ra tiếng động. Cô thấy Lệ Minh Vũ đứng dựa người vào cửa cười cười nhìn cô. Bắt gặp mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, anh cười toe…
“Xin hỏi hai cô trả bà xã lại cho tôi được chưa?”
Tô Nhiễm đỏ mặt. Ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng lạ thường.
Cô mặc áo cưới rất đẹp, dĩ nhiên anh đã biết điều này từ bốn năm trước. Thế nhưng lần này cô càng giống thiên thần trên trời giáng xuống. Trải qua năm tháng chia chia hợp hợp, cô lại càng quý báu trong mắt anh.
An Tiểu Đoá đẩy Tô Nhiễm vào lòng anh, “Mau đi đi, chú rể chờ hết nổi rồi kìa.”
Mặt Tô Nhiễm đỏ bừng bừng.
Đám cưới cứ hành rất thuận lợi. Người tham dự không nhiều nhưng tất cả đều là người thân. Khác hẳn bốn năm trước, Lệ Minh Vũ làm đám cưới này bằng tất cả tấm lòng của anh. Tất nhiên lần này anh vẫn không mời cánh báo chí. Anh hiểu Tô Nhiễm không thích khoa trương.
Đến phần đọc lời thề trước mặt cha xứ, tay Tô Nhiễm run cằm cặp. Cô len lén quan sát người đàn ông đứng cạnh mình. Tuy không phải lần đầu tiến vào giáo đường cùng anh nhưng cô vẫn căng thẳng khôn xiết. Lệ Minh Vũ như thể phát hiện cô đang bồn chồn, anh bèn nắm chặt tay cô. Bàn tay anh bao giờ cũng ấm áp rộng lớn, chỉ cần được anh nắm lấy, cô sẽ không còn thấy hoang mang bất an.
Suốt buổi lễ, Tô Nhiễm luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ. Nếu đúng là mơ, cô chỉ mong cả đời này cũng không tỉnh lại.
Lúc nhìn anh trịnh trọng nói với cha xứ, “Tôi đồng ý.”, nước mắt cô không kìm được tuôn rơi. Lệ Minh Vũ xoay đầu nhìn cô chăm chú. Anh chầm chậm đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho lời hứa trọn đời lên tay Tô Nhiễm.
Lệ Minh Vũ sờ má Tô Nhiễm, anh cất giọng dịu dàng, “Em biết tại sao anh chọn ngày hôm nay kết hôn không?”
Tô Nhiễm rưng rưng nước mắt nhìn anh. Có lẽ cô đoán được àm cũng có lẽ là không.
Lệ Minh Vũ cúi xuống hôn cô, “Lễ Giáng sinh bốn năm trước, em ký đơn ly hôn, anh để em đi. Bốn năm sau, anh chọn ngày hôm nay nắm tay em lần nữa nhưng anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh.”
“Minh Vũ…” Cô ôm chặt lấy anh.
***
Đám cưới kết thức trong không khí bình yên. Bên ngoài nhà thờ tuyết tung bay ngập trời. Niềm vui của cô dâu chú rể tựa hồ cũng lan vào không khí Giáng sinh. Tuyết trắng xoá như quà tặng từ ông trời, cầu chúc cho niềm hạnh phúc thiêng liêng này kéo dài vĩnh viễn.
Mọi người đùa giỡn đòi đi phá phòng tân hôn. Tô Nhiễm lúng túng, không biết làm sao, cuối cùng cô phải để Lệ Minh Vũ giải quyết. Anh ra vẻ mình là một người chồng mẫu mực….
“Thành thật xin lỗi mọi người! Ngày mai, tôi và Nhiễm còn phải đi hưởng tuần trăng mặt, vậy nên thời gian lãng mạn của đêm nay phải ưu tiên cho thế giới hai người của chúng tôi.”
“Ô kìa, bộ trưởng Lệ, anh sắp xếp hay thật đấy! Anh được lợi quá còn gì. Chỉ vậy mà đã bắt cóc chị em tốt của em.” An Tiểu Đoá cũng không sợ Lệ Minh Vũ, cô thoải mái trêu đùa anh.
“Bà xã này đã định sẵn là để tôi lừa.” Lệ Minh Vũ cười ha ha, vươn tay ôm Tô Nhiễm.
“Vừa đám cưới xong là ra vẻ một ông chồng mẫu mực ngay. Minh Vũ, anh cũng nhập vai nhanh quá.” Hoà Vy cũng chòng ghẹo anh.
Lệ Minh Vũ sẵn sàng chống lại đến cùng, “Cô đừng gấp gáp. Không phải bên cạnh cô cũng có người đang ngày ngóng đêm mong ư? Giang Dã nàh cô trông sốt ruột quá kìa.”
Giang Dã bật cười đắc ý. Hoà Vy bị nói đến đỏ mặt nhưng không chịu thôi, “Tiểu Nhiễm, em về dạy lại chồng mình đi. Chồng em bây giờ còn giống bộ trưởng nữa không? Nói năng khó nghe quá đi mất…”
Tô Nhiễm phì cười, Lệ Minh Vũ lại nói nhỏ vào tai cô, “Bà xã, em nỡ mắng anh sao?”
“Anh thôi giả bộ vô tội đi.” Tô Nhiễm mỉm cười hạnh phúc. Nghe anh kêu bà xã, lòng cô ấm áp vô cùng.
“Minh Vũ, không lẽ cậu định bỏ đói mọi người?” Mộ Thừa nói vui vẻ.
Dĩ nhiên Lệ Minh Vũ đã chuẩn bị từ trước. Anh cười cười, “Tiệc rượu đã chuẩn bị. Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”
“Xem ra đêm nay không say không về rồi đấy.” Giang Dã thích thú lên tiếng.
Tiếng trò chuyện sôi nổi của mọi người hoà vào bầu không khí ấm cúng.
Nhưng đúng lúc này…
“Lệ Minh Vũ, anh là đồ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa! Tôi giết anh!” Một giọng nói thảm thiết truyền đến từ đằng sau cắt ngang khung cảnh lúc này. Không khí xung quanh đột nhiên chuyển lạnh.
Lệ Minh Vũ tập trung dặn dò người dọn tiệc lên, còn Tô Nhiễm ở gần âm thanh này nhất. Khi khí lạnh ùa đến, cô hết sức kinh hãi, nhào ngay lên người Lệ Minh Vũ!
Tất cả mọi người đều sửng sờ!
Đến khi Lệ Minh Vũ nghe thấy tiếng hét thê lương thì đã muộn màng. Anh nhìn con dao nhỏ bén ngót đâm thẳng về bên này, nhưng còn chưa kịp kéo Tô Nhiễm ra, một bóng dáng màu trắng đã đè lên anh. Người phụ nữ trong lòng anh bật ra tiếng kêu đau đớn, ánh mắt anh sững lại… Lòng bàn tay anh bỗng trở nên nhơm nhớp, âm ấm. Máu đỏ thẫm từ áo cưới Tô Nhiễm nhỏ lên mặt đất đầy tuyết, như đoá hoa nở rộ trong màn tuyết trắng…
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người trở tay không kịp. Đến khi máu của Tô Nhiễm làm ướt cả mảng tuyết lớn, An Tiểu Đoá mới rít lên sợ hãi.
Lệ Minh Vũ sợ ngây người. Anh nhìn cô mỉm cười trong lòng anh, nhìn sắc mặt cô mỗi lúc một tái đi.
Cô cố đưa tay vuốt má anh, nở nụ cười hài lòng, “Minh Vũ, anh không sao…tốt quá.” Có lẽ nợ máu mà cô thiếu anh vẫn chưa trả hết, mới khiến cô đau đớn như hôm nay. Nhưng rất đáng giá! Nếu Minh Vũ có việc…Cô không thế tiếp tục suy nghĩ, trước mắt cô bất chợt tối sầm, dáng vẻ của anh cũng mờ đi.
Hạ Đồng thụt lùi ra sau. Cô ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Tay cô ta thả lòng, con dao nhỏ ngăm lên người Tô Nhiễm. Sau đó, cô ta cũng chệnh choạng ngã ngồi xuống đất…Cô ta không muốn giết Tô Nhiễm. Cô ta tới đây chỉ một suy nghĩ, cô ta muốn chết với Lệ Minh Vũ, nhưng không ngờ…
“Hạ Đồng! Tôi giết cô!” Hoà Vy gào to, hai mắt cô lạnh buốt đầy sát khí. Cô nhào tới bóp chặt cổ Hạ Đồng.
“Hoà Vy…” Giang Dã lật đật kéo lấy Hoà Vy. Hạ Đồng chết không sao nhưng anh không muốn Hoà Vy đền mạng cho cô ta.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn. Lệ Minh Vũ luôn ôm Tô Nhiễm lên tiếng, “Gọi xe cấp cứu.” Giọng anh yếu ớt lạnh buốt như bị rút hết sinh khí.
“Gọi xe cấp cứu!” Lệ Minh Vũ quát to. Đáy mắt anh là vô vàn nỗi niềm bi thương, phẫn nộ và tự trách!
An Tiểu Đoá vội vàng gọi điện thoại.
“Minh Vũ, mau đi bệnh viện. Tiểu Nhiễm chảy máu rất nhiều.” Dù sao Mộ Thừa cũng là bác sĩ. Dưới tình cảnh lộn xộn, anh vẫn giữ được bình tĩnh, ra lệnh cho mọi người.
“Nhiễm, em cố chịu một chút…” Lệ Minh Vũ không đếm xỉa tới Hạ Đồng. Tuy anh giận không thể giết cô ta ngay tức khắc nhưng Tô Nhiễm trong lòng anh đang yếu dần đi. Anh không dám trễ nãi, bồng cô đi thẳng ra xe.
Ở cách đó không xa cũng vang lên tiếng xe cảnh sát. Hạ Đồng bủn rủn tay chân, cô ta không còn sức lực để chạy trốn. Đèn cảnh sát càng lúc càng rõ ràng, cô ta cũng biết kết cục của bản thân.
***
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lệ Minh Vũ cúi thấp đầu, tay cuộn chặt chống lên vách tường. Tô Nhiễm đã được đưa vào phòng cấp cứu hơn nửa tiếng đồng hồ. Chưa bao giờ anh thấy thời gian qua chậm như lúc này.
Tô Ánh Vân, Tiêu Quốc Hào và hai người lớn nhà họ Lệ cũng theo đến đây.
Trên hàng ghế dài bên ngoài còn đặt áo cưới dính máu Tô Nhiễm. Lúc này cũng không có y tá hay bác sĩ nào đi tới. Khi An Tiểu Đoá chạy đến, một y tá cũng vừa định vào phòng cấp cứu. Lệ Minh Vũ thấy vậy, bèn nhào lên túm lấy cô ta…
“Y tá, vợ tôi sao rồi? Bệnh nhân bên trong sao rồi?” Anh như một con thú bị chọc giận, mất hết tính nhẫn nại.
Y tá sợ hãi, “Anh lôi kéo tôi như vậy, tôi, tôi làm sao vào giúp được?”
“Minh Vũ…” Giang Dã kìm anh lại, “Anh như vậy sẽ ảnh hưởng họ cứu Tô Nhiễm.”
Lệ Minh Vũ buông tay. Y tá lập tức đi vào phòng cấp cứu.
“Cảnh sát đã bắt Hạ Đồng. Cô ta đang trong quá trình bị điều tra thì lén chạy đến gây sự. Lần này đã đủ kết tội cô ta.” Giang Dã giận dữ lên tiếng.
Lệ Minh Vũ tức giận đấm mạnh vào tường.
An Tiểu Đoá sợ hãi bụm miệng.
“Tội gì anh phải vậy? Tô Nhiễm nhất định không sao.” Tiêu Diệp Lỗi bình tĩnh nói với anh.
Lệ Minh Vũ thả tay xuống, các đốt ngón tay của anh rướm máu nhưng anh không cảm thấy đau đớn, anh nói lẩm bẩm, “Tôi có lỗi với cô ấy.” Anh có đáng là đàn ông không? Vào thời khác quan trọng nhất, anh đã không bảo vệ được người phụ nữ của mình! Khoảnh khắc Tô Nhiễm nhắm mắt ngã vào lòng anh, đất trời như sụp đổ dưới chân anh! Lẽ ra con dao này phải đâm vào người anh. Sao anh có thể để cô gánh nỗi đau này thay mình?
So với căm hận Hạ Đồng, anh càng căm hận bản thân!
Mãi đến khi…Đèn ở phòng cấp cứu tắt.
Các y tá bước ra, theo sau là bác sĩ. Mộ Thừa cũng mặc áo blouse trắng bước ra. Anh tháo khẩu trang xuống, sắc mặt anh tái nhợt, đáy mắt đầy bi thương. Tuy Mộ Thừa là bác sĩ khoa ngoại thần kinh nhưng vào giúp đỡ cũng không có gì đáng trách, vì vậy anh theo Tô Nhiễm vào phòng cấp cứu.
Lệ Minh Vũ xông lên kéo Mộ Thừa, “Cô ấy sao rồi? Cô ấy sao rồi?”
Mộ Thừa nhìn Lệ Minh Vũ, rồi nhìn đến nét mặt thân thiết của mọi người, anh nhắm nghiền hai mắt, đôi mày cau lại toát vẻ đau thương…
“Minh Vũ…” Mộ Thừa khó khăn gọi ra tên Lệ Minh Vũ, anh cố gắng hít sâu nói trọn vẹn cả câu, “Tiểu Nhiễm mất máu quá nhiều. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức, cô ấy…”
“Cô ấy làm sao?” Giọng Lệ Minh Vũ lúng búng vang lên. Ngón tay cuộn chặt của anh không ngừng run rẩy. Một dự cảm không hay bỗng nảy ra trong lòng anh. Ngay khoảnh khắc này, anh rất sợ đánh mất…
Mộ Thừa đau khổ nhìn mọi người, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Không…” Tô Ánh Vân chếnh choáng, may là có Tiêu Quốc Hào đứng cạnh, kịp thời đỡ lấy bà.
“Mộ Thừa, ý anh là Tiểu Nhiễm, em ấy, em ấy đi rồi.” Giọng Hoà Vy run run, nước mắt chảy tràn trên mặt cô.
Mộ Thừa thống khổ nhắm lại hai mắt.
“Không thể nào, không thể nào!” An Tiểu Đoá oà khóc nức nở.
Lệ Minh Vũ đánh mất mọi tri giác, anh đứng lặng người, không còn biết chuyện gì đang xảy ra. Giọng nói Mộ Thừa và tiếng khóc của mọi người đều như âm thanh vang vọng từ cõi xa xăm. Tin tức này đến với anh quá đột ngột, bao nhiêu hy vọng và đợi chờ của anh đều tan thành hư vô…
“Minh Vũ…” Mộ Thừa lo lắng nhìn anh.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ trống rỗng vô hồn, dường như anh đã già đi trong nháy mắt. Anh nói lí nhí, “Mộ Thừa, anh là bác sĩ, tại sao không cứu cô ấy? Tôi vừa mới đeo nhẫn cho cô ấy mà…”