Quyển 2 - Chương 14: Trông thấy mặt mộc
Từ câu lạc bộ Đường đi ra, trăng sáng sao thưa, đã gần mười hai giờ khuya.
Đường phố vẫn náo nhiệt, cuộc sống về đêm lan tràn khắp mọi ngõ ngách.
Ba người uống hơi quá chén, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, dìu đỡ lẫn nhau đi bộ trên đường, gần đây người đứng đón xe hơi nhiều, các cô không thể không đi xa một chút.
Thứ năm, sắp đến cuối tuần rồi, đó là lí do mà mọi người điên cuồng.
Hạ Lữ phấn kích chưa từng thấy, ngửa đầu lên trời hát to: Chúng ta đều là những đứa trẻ tốt, những đứa trẻ lương thiện nhất, chúng ta thương tổn, hoài niệm…
Trang Noãn Thần cũng bị lây nhiễm, cô và Ngải Niệm cùng nhau hát theo, chúng ta là những đứa trẻ tốt, những đứa trẻ đáng yêu, ở bên nhau, rơi lệ vì hạnh phúc…
Ba người cùng cười vang, cùng hoài niệm thời học đại học.
Đối diện có hai người đàn ông nước ngoài đi tới, nghiêng nghiêng ngả ngả nhìn qua cũng uống khá nhiều. Một người trong đó thấy gái đẹp liền tiến lên bắt chuyện, Trang Noãn Thần không thèm quan tâm, kéo Hạ Lữ và Ngải Niệm đi nhanh hơn.
Người nọ không có ý định buông tha, bước lên trước ngăn các cô lại.
“Nộp một em thôi mà.” Vẻ mặt hắn ngà ngà say, nói một thứ tiếng Trung lơ lớ.
“Biến đi!” Trang Noãn Thần không vui chau mày, đưa tay đẩy hắn một phen.
Người nước ngoài còn lại tương đối tỉnh tảo hơn một chút, vội vàng tiến đến kéo bạn mình, ai ngờ lại bị người này hất ra, giơ tay nắm lấy bả vai Trang Noãn Thần, “Có cá tính, anh thích.”
“Anh thích gì mặc xác anh, buông ra!” Hạ Lữ không khách sáo, chụp tay tên nước ngoài.
Ngải Niệm ở bên cạnh phụ họa theo, “Tránh xa tụi tôi ra một chút, bằng không tụi tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tên nước ngoài nọ giống như nghe thấy chuyện hài, cười hi hi ha ha, bàn tay bẩn thỉu giữ lấy Trang Noãn Thần, cúi đầu, kề miệng đến gần cô.
“Bốp…”
Một cái tát giáng xuống, Trang Noãn Thần đánh đến nỗi tay cô tê rần, tiếp đó lại bồi thêm một đá vào chỗ hiểm của hắn.
“Á…” Tiếng kêu thống thiết nghe rất thê thảm, hai tay tên nước ngoài bụm lại, sau khi nhảy nhảy mấy cái liền té xuống đất.
Bạn hắn cũng hết hồn, hồi lâu mới có phản ứng vội vàng chạy đến đỡ bạn, người nọ mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, chỉ thẳng vào Trang Noãn Thần nhưng lại không nói được câu nào.
“Có ngon nhào vô, tôi đánh cho ‘bất lực’ luôn thì ráng chịu nhá!” Cô dứ dứ nắm đấm, sợ họ nghe không hiểu lại dịch sang tiếng Anh lần nữa.
Hai người nọ lập tức chạy đi, có lẽ chưa từng gặp phụ nữ Trung Quốc nào dữ dằn như vậy.
“Cậu được lắm đó, ‘lên gối’ hả.” Hạ Lữ ôm cô, giơ ngón tay cái lên.
Cô cười hết cỡ, khoa trương hất tóc, “Đối phó với hạng người đó thì không cần nương tay.” Ngải Niệm lắc đầu, “Cậu gan thật đó, đây là khu đại sứ quán, cậu không sợ bị lên báo hả.”
“Lên báo thì lên báo, đến lúc đó xem ai mất mặt cho biết!” Trang Noãn Thần cười ha ha nói, lại giơ giơ nắm đấm, “Đây là địa bàn của Trung Quốc, chưa đến phiên người nước ngoài hung hăng hống hách nhé?”
“Hay lắm!” Hạ Lữ say đến nỗi hai mắt mơ màng, cười hô hố.
“Chúng ta…” cảm giác làm người hùng cũng không tệ lắm, Trang Noãn Thần có chút lâng lâng, hướng về phía ngã tư đường đầy xe qua lại hét lớn, “phải đánh duổi bọn quỷ Tây Dương ra khỏi Trung Quốc!”
“Ha ha ha, cậu say rồi? Hét cái gì chứ?” Ngải Niệm đánh cô một cái, “Có phải thời Mãn Thanh đâu?”
“Hét như thế đã lắm.” Cô hướng về phía hai người nói, mắt long lanh hiện lên vẻ sảng khoái.
Hạ Lữ nghe cô nói cũng ngứa ngáy, quyết định làm thử, hai tay đặt ở miệng cũng hét lên, “Tôi muốn lấy chồng giàu!”
Chỉ có như thế, cô mới có cơ hội nắm trong tay vận mệnh của chính mình.
Ngải Niệm cười hi hì, cũng hét lên theo…
“Tôi muốn làm một người vợ đảm đang, một người vợ đảm đang hạnh phúc!”
Hai người hét xong thì nhìn Trang Noãn Thần.
Cô đứng lại, cầm chiếc lá rơi vào tóc mình.
Gió thu mát mẻ thổi qua cô, đèn đường và đèn xe luân chuyển làm mắt cô có chút ươn ướt, như hơi nước nhỏ vụn lấp lánh.
Đè nén lâu ngày chợt hóa thành động lực, lẩn quẩn trong ngực cô cuối cùng vọt lên cổ họng!
“Cố Mặc…” Tiếng gọi run rẩy dường như xé toạt bầu trời, như tiếng than khóc phát ra tận sâu thẳm đáy lòng, “Xin lỗi anh, xin lỗi…” đã thu hút ánh nhìn của mọi người ở xung quanh.
Ngải Niệm và Hạ Lữ chạy lên ôm lấy cô, ba người không nói gì cả, cứ lẳng lặng đứng dưới tàng cây bạch quả. Hai người họ cũng hiểu, thời khắc bắt đầu bước ra khỏi trường, tình cảm vốn có đều có thể bị môi trường tác động mạnh mẽ, nội tâm càng rối rắm, đau đớn càng nặng, ngoài mặt coi như sóng yên biển lặng, thực tế thì vết thương đã sớm nhiễm trùng mưng mủ, động vào liền đau.
Sau hồi lâu, Hạ Lữ phá tan bầu không khí ngột ngạt, cố tình cười giễu, “Đúng là sến súa, cậu cho là Cố Mặc nghe thấy à? Quên đi cô bé, Triệu Bản Sơn[1] nói đúng lắm, vốn dĩ tình đầu không hiểu tình yêu.”
“Ha ha ha, cậu nói gì vậy.” Trang Noãn Thần ôm chầm lấy cô, đưa tay véo khuôn mặt cô, “Còn nói mình, không phải cậu cũng sến à? Cậu cho rằng hét lên với trời như vậy thì có thể rớt xuống một tên đại gia sao? Hay là rớt xuống một quyển sách quý hả?”
“Vậy thì sao?”
“Dạy cậu nhé.” Trang Noãn Thần nhìn cô chớp chớp mắt, thu hồi lệ, nở nụ cười, ngón tay chỉ vào xe cộ trên phố, “Người nào có tiền thì nhìn xe là biết ngay, cậu làm thế này nhé, lát nữa thấy chiếc xe nào xịn xịn thì xông lên trước giả vờ như bị đụng phải, sau khi tiếp xúc bước đầu rồi thì đảm bảo có thể gả cho đại gia.”
Ngải Niệm đánh cô một cái, “Ra chiêu gì ăn hại vậy, lỡ như người ngồi trong xe chỉ là tài xế thì sao?”
“Vậy thì cũng là tài xế của đại gia, đụng người rồi thì chủ xe chắc chắn phải ra mặt chứ, không phải vậy sao?” Trang Noãn Thần cười tránh đi, khuôn mặt thanh thuần hiện lên vẻ gian xảo.
Hạ Lữ trừng mắt liếc cô, “Cậu đúng là phường nham hiểm, lỡ như mình bị đụng đến tàn tật thì sao?”
“Cậu làm gì để đụng thật thế hả? Đụng tới bên cạnh xe rồi vờ té xuống, mình và Ngải Niệm sẽ lập tức chạy đến phụ họa theo, hiện giờ xe cộ qua lại chầm chầm như vậy, sao cậu có thể bị đụng đến chấn thương chứ?” Nói xong còn che miệng không nhịn được cười.
“Thèm bị đánh có đúng không? Có ai lại ra kế sách như cậu chứ?” Hạ Lữ giả vờ hùng hổ nghiêm mặt với cô.
Trang Noãn Thần cười vui vẻ, ánh trăng chênh chếch, một phiến lá khẽ rơi xuống bay đến đường đối diện, cô chợt đảo mắt nhìn theo, thoáng chốc ngây ngẩn, ngay sau đó chạy ào vào dòng xe.
“Ê, Noãn Thần…”
“Noãn Thần…”
Ngải Niệm và Hạ Lữ ai cũng không ngờ, gấp đến độ hướng về bóng lưng cô mà hô hoán, cũng chạy ào vào dòng xe cộ theo.
Dòng xe chầm chậm bị sự cố bất ngờ trở nên huyên náo, tiếng nhấn còi liên tục vang lên, trong đêm thu càng thêm lảnh lót.
“Kít…” Một chiếc xe chợt giẫm phanh.
Góc áo Trang Noãn Thần quẹt nhẹ vào đầu xe, nhưng do trọng tâm không vững, hai tay “bộp” một cái chụp vào đầu xe.
“Noãn Thần…” Ngải Niệm phóng tới trước, “Có bị thương không? Để mình xem mau lên.”
Hạ Lữ cũng chồm tới, thấy cánh tay cơ thể cô không chỗ nào bị thương, sự hốt hoảng hoàn toàn hóa thành phẫn nộ, “Cậu điên à? Cho dù mình không tin cái kế sách của cậu đi chăng nữa, cậu cũng không nên dùng bản thân làm mẫu chứ?”
Lời của cô không có tác dụng gì, tầm mắt Trang Noãn Thần vẫn tìm kiếm, khi lần nữa nhìn thấy bóng hình cao lớn ấy liền ra sức vùng khỏi Ngải Niệm và Hạ Lữ, cũng không liếc mắt nhìn chủ xe lấy một cái, khẩn trương chạy ào qua con đường đối diện.
Ngải Niệm thất kinh, Hạ Lữ cũng hét lên, “Người đó có phải… Cố Mặc không?”
Trên con đường đối diện, thấp thoáng bóng dáng người đàn ông cao to hoàn mỹ, bị lá cây bạch quả rơi rụng lờ mờ che khuất.
Trang Noãn Thần chạy đến, cách người đó chỉ có vài bước chân.
Áo sơ mi trắng dài tay, bóng dáng dưới đám lá vàng của cây bạch quả, cô ngẩn ngơ như được gặp lại chàng trai dưới tàng hoa lê, ôm đàn ukulele, hát một bản tình ca rung động lòng người.
“Cố Mặc…” Cái tên cuối cùng cũng bật ra từ tận đáy lòng, cái tên trong sáu năm dài đằng đẳng cứ khuếch tán trong không khí, cô như nghe thấy tiếng lòng mình đang va đụng vào nhau.
Người đàn ông phía trước bỗng dừng bước.
Cô siết tay lại theo bản năng.
Cuối cùng, người nọ quay đầu lại, hiện ra một khuôn mặt xa lạ, “Cô đang gọi tôi à?”
Gió thu đột nhiên thổi mạnh, trái tim cô cũng bị thổi bay mất rồi, giờ khắc này như tiêu tan, lại cảm thấy thất vọng…
“Xin lỗi anh, tôi… nhận nhầm người.” Giọng cô trầm hẳn, như chú chim non trên ngọn cây, yếu ớt.
Người nọ mỉm cười lịch sự, xoay người rời đi.
Bầu không khí chợt lạnh.
Hệt như sáu năm trước, cô xoay người bỏ đi.
Thời gian sáu năm có dài không?
Đủ để làm cô nhận nhầm người ư?
Vẻ bi thương ngập trong mắt Trang Noãn Thần, không biết là do mình thay đổi, hay do thời gian xóa nhòa.
Ngoảnh lại, trông thấy Ngải Niệm và Hạ Lữ đứng ở ven đường, chiếc xe ngừng ở bên cạnh trông quen quen.
Ngải Niệm vẫy tay về hướng cô, vẻ mặt sốt ruột.
Vẻ mặt Hạ Lữ xấu hổ.
Cửa xe mở ra, chủ xe bước xuống đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn rắn chắc, bộ comple sang trọng phác họa vóc người phóng khoáng anh tuấn của người đàn ông, vài phiến lá bị gió thổi rơi xuống sau lưng anh, đan xen đèn đường sặc sỡ, hắt lên mái tóc đen của anh, tỏa ra vẻ sáng bóng.
Ở con đường đối diện, Trang Noãn Thần sững sờ hóa đá, chậm chạp không cách nào bước tới nổi.
Sau mấy phút, cô mới đi về phía này, bước từng bước gian nan.
Chủ xe là Giang Mạc Viễn.
Vữa nãy suýt chút nữa đụng trúng cô.
Là anh từng nói, thành phố Bắc Kinh lớn như vậy để tìm một người dễ dàng vậy sao? Đồ nói dối, tỷ như đêm nay, cô chỉ là đi chơi với bạn, vậy mà cũng có thể gặp được anh.
Xe Giang Mạc Viễn đỗ ở ven đường, để xe cộ đằng sau có thể thuận lợi đi tiếp. Có lẽ vừa đi làm về, anh ăn mặc rất chỉnh chu, bộ comple đen kết hợp với áo sơ mi màu khói, cách ăn mặc tỉ mỉ hiện vẻ trầm ổn nam tính.
Anh đứng chỗ đó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, gió thu thổi nhẹ làm góc áo của anh bay theo chiều gió, nhưng trong mắt anh có một chút nghiêm nghị, không bình tĩnh thản nhiên giống như trước, lông mày cũng lờ mờ chau lại.
Trong lòng Trang Noãn Thần xẹt qua chút kinh ngạc.
Anh đang giận?
Mà khi cô bất chấp bước đến, vẻ mặt Giang Mạc Viễn lại bình tĩnh như trước, giống như vừa rồi chỉ là nhìn nhầm.
Thực ra, Trang Noãn Thần không có đủ dũng khí để đối mặt với anh, từ sau cái ngày ở bãi biển.
Thực ra…
Cô có chút sợ hãi cảm giác đó, cái cảm giác… nhìn thấy anh lại có chút vui mừng.
[1] Triệu Bản Sơn: là một danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Thực ra, Trang Noãn Thần không có đủ dũng khí để đối mặt với anh, từ sau cái ngày ở bãi biển.
Thực ra…
Cô có chút sợ hãi cảm giác đó, cái cảm giác… nhìn thấy anh lại có chút vui mừng.
Đang muốn lên tiếng chào hỏi anh, Giang Mạc Viễn lại bất ngờ lên tiếng, tiếng nói trầm thấp như bóng đêm làm say lòng người, “Cô làm rớt đồ.” Nói xong, bàn tay xòe ra, chiếc lắc tinh xảo lặng lẽ nằm đó.
Trang Noãn Thần bất giác sờ cổ tay, đánh rơi chiếc lắc, nhưng sao lại nằm trong tay anh? Nâng mắt nhìn, con ngươi trong veo lóe ra thứ ánh sáng vụn vặt, giọng nói của anh có phần hờ hững, không giống thường ngày.
Ngải Niệm huých cô một cái, theo đó đầu óc cô cũng sáng lên, cô quên mất đêm nay mình không trang điểm!
“Cám ơn…” Trang Noãn Thần không biết anh có nhận ra mình không, chỉ cảm thấy gặp xấu hổ đủ rồi, tim đập thình thịch mấy cái, vội vàng đưa tay nhận lấy.
Nhưng người đàn ông bất ngờ gấp tay lại, ngón tay Trang Noãn Thần chỉ chạm được vào đầu ngón tay anh.
“Anh…” Cô ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, con người đen kín đáo, môi khẽ nhếch, “Chúng ta đã từng gặp nhau, có phải không?” Trước đó là một câu khẳng định, sau lại bổ sung thêm câu nghi vấn, nhưng nghe có vẻ chỉ là thêm vào cho đủ số.
Trang Noãn Thần ngẩn ra, trong lòng phức tạp, thừa nhận không? Quá mất mặt, cảnh tượng nhận nhầm người vừa nãy tất nhiên anh đã thấy. Không thừa nhận? Trừ phi phải trang điểm cả đời khi đứng trước anh.
Nói cho cùng, hiện giờ không phải anh cũng ôm nghi vấn với cô hay sao?
Chứng tỏ rằng, cô trước và sau khi trang điểm đúng là có khác biệt rất lớn, không khỏi muốn cười, không biết vậy là chuyện tốt hay xấu đây.
Hạ Lữ không biết cô đang nghĩ gì, lên tiếng, “Anh Giang, cô ấy là…”
“Chúng ta chưa từng gặp nhau.” Trang Noãn Thần xen ngang, cách thức cắt ngang này vô cùng đột ngột, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không ổn.
Hạ Lữ và Ngải Niệm đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy à?” Giọng nói Giang Mạc Viễn hơi trầm xuống, chợt cười thản nhiên, “Cô trông rất giống một người bạn của tôi.”
Cô thoáng chớp mắt, hiểu ra thì môi cong lên, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh như mặt biển, giọng nói êm ái, có lẽ thật sự không nhận ra cô. Tất cả lo lắng hóa thành dối trá, chỉ nhẹ nhàng cười , “Cách làm quen này đã cũ lắm rồi.”
Chẳng qua cô không thể vô dụng như thế ở trước mặt anh, vì Cố Mặc mà những hai lần thất thố.
Dưới ánh đèn, con ngươi của Giang Mạc Viễn càng sâu thẳm, sau khi nghe hết câu này của cô, sống lưng mơ hồ lành lạnh, kể cả cơ hàm kiêu ngạo của anh cũng căng cứng, nhưng rất nhanh khóe môi khẽ nhếch để xua tan vẻ xa lạ kia.
“Có lỗi quá.” Giọng anh khuếch tán trong bóng đêm, như từng vòng rung động.
Trang Noãn Thần trợn mắt khi thấy anh cất lắc tay vào túi áo vest trong…
“A, cái đó…” cuối cùng vẫn cứng nhắc nuốt xuống hai chữ ‘của tôi’, Trang Noãn Thần sợ anh lại hỏi này hỏi nọ nên đành từ bỏ.
Là ai buột miệng phủ nhận chính mình?
Là ai xem anh như người xa lạ?
Đáng đời!
Giang Mạc Viễn nhìn cô, ý cười trong mắt, “Sao vậy?”
“À… không.” Cô bất giác lắc đầu, vội vàng kéo Ngải Niệm và Hạ Lữ, “Đi thôi.”
“Nhưng cái đó là của cậu…”
“Bên kia có taxi kìa.” Không đợi Hạ Lữ nói xong, Trang Noãn Thần đưa mắt thấy xe trống, không nói gì thêm liền chạy qua đó.
Tuy rằng cách một con đường, nhưng cảm giác có ánh nhìn bén nhọn đâm sau lưng vẫn rất mãnh liệt.
Cô biết, Giang Mạc Viễn vẫn chưa đi.
Cứ như vậy đứng ở ven đường nhìn cô.
Ba người đón được taxi, sau khi ngồi lên Hạ Lữ không nhịn được bèn hỏi, “Noãn Thần, cậu chơi trò gì vậy?”
Trang Noãn Thần không đáp.
Đúng vậy, cô đang chơi trò gì vậy?
Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu trạng thái tinh thần mới nãy của mình là gì.
“Chiếc lắc đó đắt lắm đúng không? Anh Giang cũng thật là, lấy lắc tay để làm gì chứ?” Hạ Lữ thấy cô làm thinh, lại hỏi một câu.
“Quên đi, dù sao… cũng chẳng đáng giá gì.” Không đáng tiền sao? Có lẽ chỉ chính cô mới biết được giá trị của nó.
Ngải Niệm trước sau luôn nhìn cô, hồi lâu mới đưa tay chỉ vào đầu cô, thở dài, sâu xa nói, “Cậu đó…”
Trang Noãn Thần thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
***
Kim đồng hồ chỉ qua hai giờ sáng, Trang Noãn Thần nằm trên giường vẫn mở mắt trao tráo.
Cảm giác mất ngủ thật khó chịu.
Nhất là khi bản thân sống một mình, không có bạn ở cùng.
Xuống giường, mở tủ lạnh lấy chai sữa, uống mấy hớp nhưng không có vị gì, dứt khoát ôm gối tựa vào sô pha. Nghĩ rồi lại nghĩ, từng chuyện từng chuyện xảy ra tối nay đều hiện ra.
Giang Mạc Viễn, rốt cuộc có phát hiện cô đang nói dối không?
Đêm nay, vẻ mặt anh nhìn qua có chút là lạ, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy không có gì.
Cô không muốn gặt anh, bởi vì không cần thiết phải gạt, nhưng chỉ vì lòng tự trọng đáng thương đành phải nói dối, cũng có thể tha thứ đúng không?
Người nghèo cũng có tự tôn, mà cô thì chỉ còn lại chút tự tôn đó.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Đồng hồ trên tường đang chạy tích tắc, ánh trăng tràn vào, thắp sáng căn phòng nhỏ chưa đầy năm mươi mét vuông của cô.
Đây vốn là một căn phòng đơn, sau đó chủ nhà làm thêm vách ngăn, chia căn phòng vốn không lớn thành phòng ngủ và phòng khách. Chủ nhà rất khôn, căn phòng có thêm phòng khách thì tiền thuê đương nhiên cao hơn phòng đơn rồi.
Giá nhà ở Bắc Kinh cao xấp xỉ Paris, mua nhà không nổi, nhà thuê cũng thuê không nổi, tiền thuê nhà ở ngoại thành Bắc Kinh hàng tháng cũng khiến Trang Noãn Thần khiếp đảm.
Phòng lúc cho thuê chỉ có thiết bị điện cơ bản, và giường ở phòng ngủ.
Cô là một người nhiệt tình yêu thương cuộc sống, lại ra chợ đồ cũ tha từng món về, như sô pha, ghế dựa, bàn ăn này nọ. Cho dù điều kiện sống không lý tưởng, thì bản thân cũng phải sống hưởng thụ, bởi vì hiện thực đã vất vả rồi, không thể khiến bản thân trở nên vất vả hơn nữa.
Sô pha là thứ Trang Noãn Thần thích nhất, nằm ngửa ra vẫn còn dư dả, ngày đầu tiên khuân từ chợ đồ cũ về cô đã cọ rửa trong ngoài một lần, lại bấm bụng mua vỏ bọc sô pha nhung màu tím, bao gối nhung màu trắng, phối hợp như vậy trông vừa đơn giản vừa sạch sẽ, lại mang chút hơi hướng tiểu tư sản trong đó.
Mắt cô vẫn luôn đảo qua cây đàn ukulele treo ở góc nhà…
Cái ngày không có Cố Mặc, cô cũng như vậy.
Ngày đó của sáu năm trước cũng vào mùa thu, lúc cô nhẫn tâm nói chia tay với Cố Mặc, đêm đó cô mất ngủ, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng lạnh thế này…
***
Thứ sáu, 10h sáng.
Ý thu càng đậm.
Sau khi Trang Noãn Thần bước xuống taxi liền hít một hơi thật sâu, khí lạnh lấp đầy buồng phổi, trong lành tươi mát. Cao Doanh xách máy tính đi đến, trong tay ôm chồng tài liệu dày cộm, thấy cô đứng trước cao ốc Tiêu Duy không nhúc nhích, ngờ vực hỏi, “Nghĩ gì vậy? Còn không vào là trễ giờ đó.”
Trang Noãn Thần nhìn lá cây khô héo trên cành, bất ngờ hỏi, “Cao Doanh, cậu ngửi thấy mùi vị mùa thu không?”
Cao Doanh sửng sờ, “Mùi vị mùa thu? Mùa thu có vị à? Vị gì chứ?”
“Không thể diễn tả được, nhưng mùa thu có vị mà, ngoài mùa thu ra, cả bốn mùa đều có những mùi vị khác nhau. Cho dù không thấy, dựa vào di chuyển của không khí có thể biết xuân hạ thu đông.” Cô lặng lẽ nói.
Vẻ mặt Cao Doanh mù mờ, lại nhìn đồng hồ, “Chúng ta có thể vào trước không? Đợi nắm được hợp đồng này, mình sẽ cùng cậu ngửi được không?”
“Cao Doanh, mình nghĩ ra rồi!” Đôi mắt Trang Noãn Thần đột nhiên sáng ngời, đưa tay kéo lấy Cao Doanh, vẻ mặt đầy kích động.
Cao Doanh đang mặc đồ công sở, mang giày cao gót, bị cô kéo vậy suýt nữa loạng choạng té ngã, vất vả lắm mới lấy lại thăng bằng, mặt đưa đám, “Cậu lại làm sao vậy? Noãn Thần à, cậu đừng làm mình sợ mà, hôm nay nếu một trong hai ta có một người không bình thường thì coi như hỏng bét.”
“Yên tâm đi Cao Doanh, mình tràn đầy lòng tin vào dự án đấu thầu của chúng ta, bởi vì vừa nãy cuối cùng mình đã tìm được linh hồn của dự án!” Ánh mắt cô nhuốm màu khác thường, sáng ngời có thần.
Cao Doanh nghe xong liền sợ hãi, “Không phải cậu muốn sửa lại dự án chứ? Chị Mai cũng đã thông qua dự án của cậu rồi mà, đừng làm bậy được không?”
“Nhưng mà dự án của chúng ta vẫn chưa phải tốt nhất.” Cô nhấn mạnh một câu.
“Đừng đừng đừng, đã rất hoàn mỹ rồi.” Cao Doanh vội nói , “Cứ dựa theo cái này mà nói, nếu hiện giờ tự nhiên đòi thay đổi, ngộ nhỡ không thành công chị Mai có giết chúng ta không?”
Trang Noãn Thần cắn mạnh môi, nắm chặt tay Cao Doanh, “Mình có dự cảm mãnh liệt, lần này cảm giác của mình là đúng, đi thôi.” Nói xong lập tức đi vào cao ốc Tiêu Duy.
“Noãn Thần…” Cao Doanh rên lên, vẻ mặt đành chịu chạy theo sau cô.
***
Nơi đấu thầu được bố trí tại phòng hội nghị của Tiêu Duy, 10h30 bắt đầu.
Sau khi Trang Noãn Thần và Cao Doanh đi thang máy vào Tiêu Duy mới phát hiện, người của Oswald PR đã đến, ngoại trừ hai cô ra, còn có Ngải Niệm và một đồng nghiệp khác đến đây, Dương Thiên Vũ không đến.
Người của công ty đối tác đến dự thầu được Tiêu Duy sắp xếp đến phòng nghỉ, mỗi người được phát một số để thuận tiện vào ngồi.
Nhân lúc chưa đến giờ, Ngải Niệm đi tới, huých Trang Noãn Thần một cái, hất hàm về phía bên kia, “Nhìn thấy cô gái đó không? Quản lý bộ phận thương hiệu của Oswald PR đó, đúng là xinh đẹp, nghe nói có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, biết năm thứ tiếng.”
Trang Noãn Thần uống một hớp nước, nhìn qua đó, đúng là rất xinh đẹp, mái tóc xoăn bung xõa tự nhiên, mặc đồ công sở trông nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, cũng đủ phác họa đường cong tươi trẻ của cô ấy càng thêm hoàn hảo. Cô ấy đang nói cười với vị quản lý bộ phận kế hoạch của Tiêu Duy, trông vô cùng thân thiết.
“Thôi xong, thấy không, là gần gũi với người có thế lực[1] đó.” Cao Doanh thở dài.
Trang Noãn Thần không nghĩ vậy, “Có giao tình riêng cũng không sao, một khi bước vào đấu thầu, toàn bộ phải xem dự án để nói chuyện.” Quay lại nhìn về phía Ngải Niệm, “Hôm nay sao cậu lại đến đây? Không phải Dương Thiên Vũ à?”
“Đừng nói nữa, sếp mình bị đau dạ dày, mới sáng đã vào bệnh viện truyền nước rồi, mình thì đâu có chuẩn bị trước đâu, ôi trời.” Ngải Niệm lắc đầu bất đắc dĩ, “Mình đang rầu không biết lát nữa phải nói thế nào đây, bữa giờ mình đâu có theo vụ này, nhìn Tiểu Nam kìa, cô ấy là quản lý khách hàng cao cấp, cô ấy có kinh nghiệm.”
Trang Noãn Thần gật đầu.
Sếp Dương đúng là xúi quẩy, sao lại chọn ngay lúc này mà vào bệnh viện chứ?
“Sắp đến giờ rồi, mình đến toilet trang điểm lại, các cậu đi không?” Cô hỏi.
Các cô gật đầu.
Trang điểm đơn giản xong, sau khi chỉnh trang lại quần áo, mấy cô lần nữa quay lại phòng nghỉ, hôm nay cô trang điểm tinh tế hơn, bớt phần diêm dúa lúc đi dự tiệc, thêm phần chín chắn, tự nhiên và trang nhã.
Vừa mới quay lại phòng nghỉ, Angel dẫn theo một cấp dưới trong bộ phận ba chạy đến, Trang Noãn Thần thấy không phải là Hạ Lữ.
“Noãn Thần? Chị Mai thật sự để em lo dự án sao? Chị ấy sao lại làm vậy chứ? Trường hợp quan trọng thế này mà không đích thân đến?” Angel bước lên trước, giày cao gót gẫm trên mặt sàn xa hoa không phát ra tiếng động.
Quản lý của Oswald cũng quay đầu lại nhìn Angel một cái, có lẽ hai người thường xuyên có quan hệ cạnh tranh với nhau nên sớm quen thuộc, đối phương lịch sự gật đầu mỉm cười với cô, cô cũng gật đầu lại xem như chào hỏi.
Xong xuôi lại quay nhìn Trang Noãn Thần, vẻ mặt lo lắng.
Trang Noãn Thần cười cười, “Chị Mai tự có sắp xếp của chị ấy, em chỉ cần nghe theo là được.”
“Mục Mai đó cũng thật là!” Angel gọi thẳng tên họ của chị Mai ra, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, kéo tay Trang Noãn Thần nhẹ giọng nói, “Đừng căng thẳng nha em, cứ nói như bình thường luyện tập là được.”
“Cám ơn chị.” Cô cười khẽ, gật đầu.
[1] Nguyên văn là 水边的楼台先得到月光 : (cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt): nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần quan được ban lộc; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.