Quyển 2 - Chương 16: Đàn v.s Váy
Trang Noãn Thần, Ngải Niệm cùng Hạ Lữ bước ra khỏi Carrefour, mang theo túi lớn túi nhỏ, gần chín giờ tối mới về tới nhà, lại ăn uống tiệc tùng tới mười một giờ.
Vì để chúc mừng Trang Noãn Thần giành được hạng mục hợp tác, đêm nay Ngải Niệm và Hạ Lữ định ở lại nhà cô.
Từ sau khi tốt nghiệp ai nấy đều bận rộn, vào cùng một công ty cũng dốc sức làm, ba người các cô đã không còn sống thoải mái như những ngày học đại học. Ý chí hào sảng, khát vọng to lớn thời sinh viên đã bị lưỡi dao xã hội tàn khốc gọt dần, biến các cô thành người đầy thương tích, nhưng vẫn không thể không tiếp tục hướng về phía trước.
Ba người cảm khái một hồi, từ thời sinh viên cho đến hiện tại, từ những người thầy thời đại học cho đến Giang Mạc Viễn của sáng nay, huyên thuyên nói không sót chuyện gì.
“Váy dự tiệc đều ở đây, các cậu tự chọn đi.” Sau khi tám một hồi, Trang Noãn Thần mở tủ quần áp vẫn luôn đóng chặt ra, nhẹ nhàng nói.
Tủ quần áo nằm trong góc riêng, chuyên đựng váy dự tiệc, tách biệt hẳn với quần áo cô mặc thường ngày. Theo lời mời của Giang Mạc Viễn, người của truyền thông Đức Mã sẽ đi không ít, Hạ Lữ vốn không muốn đi, là cô và Ngải Niệm cố lôi kéo mới đổi ý. Ngoại trừ các nhân viên tham gia đề án hôm nay, chị Mai cũng sẽ tham dự.
Lúc tủ quần áo từ từ mở ra, Ngải Niệm cùng Hạ Lữ đều giật mình há miệng, những bộ váy đủ màu treo một loạt trong đó, cắt may tinh tế, chất liệu sang trọng, mỗi chiếc váy đều không hợp với chỗ ở đơn sơ này của Trang Noãn Thần.
“Trời ạ…” Hạ Lữ chạy đến tủ quần áo đầu tiên, kêu lên hoảng hốt, ngón tay chạm vào chiếc váy đầu tiên vuốt một lượt đến chiếc cuối cùng, trong lòng khá sốc bởi mỗi một chiếc váy xinh đẹp này.
Cô luôn không cưỡng lại được những thứ đẹp đẽ, nhất là trang phục!
“Tất cả đều là hàng mới với số lượng có hạn trong năm nay, Noãn Thần, sao cậu lại có nhiều váy hiệu như vậy?” Hạ Lữ luôn nhạy cảm với mốt thời trang, tuy rằng không phải mỗi ngày đều xài hàng hiệu, nhưng ngày thường hay xem mấy tạp chí thời trang nổi tiếng, chú ý đến thông tin hàng xa xỉ, hơn nữa còn thường xuyên tiếp xúc với người của giới truyền thông, đối với mỗi một thời hạn phát hành xu hướng mới, những bộ sưu tập với số lượng có hạn, cô luôn nhớ nằm lòng.
Trang Noãn Thần ngồi bệt xuống sàn nhà, cụp mắt chưa nói gì.
Mặt Ngải Niệm lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thoáng qua những chiếc váy treo đầy trong tủ, có hơi đăm chiêu, “Khó trách, mỗi lần mình và Hạ Lữ muốn đến nhà cậu, cậu đều ấp úng.”
“Các cậu chọn váy trước đi, đã để các cậu thấy hết rồi, sao mình có thể giấu giếm nữa?” Thật lâu sau, Trang Noãn Thần lên tiếng, ánh mắt dừng ở tủ đồ, khẽ thở dài.
Bởi vì bữa tiệc, Ngải Niệm và Hạ Lữ vẫn luôn lo lắng về chuyện ăn mặc, hai người kéo cô bàn bạc xem có nên đi mua váy hay không, nên Trang Noãn Thần mới dẫn cả hai về nhà.
Dẫn về nhà có nghĩa là cô phải nói hết mọi chuyện.
Nhưng cũng tốt, cô giấu giếm rất mệt, nhất là đối mặt với bạn thân.
Ngải Niệm chau mày không nhúc nhích, ngồi bệt xuống tấm đệm trên sàn nhìn cô chăm chú, ánh mắt phức tạp không diễn tả nổi.
Hạ Lữ cũng không còn lòng dạ nào chọn váy, dứt khoát đặt mông ngồi giữa hai người, nghiêng đầu trừng mắt lườm Trang Noãn Thần, “Cậu khai rõ cho mình, váy này từ đâu ra?”
Giọng nói không vui hóa thành bén nhọn, kích thích màng tai cô, Trang Noãn Thần giơ tay xoa lỗ tai, “Hai cậu làm ra vẻ nghiêm hình bức cung chi vậy? Mình thấy mình có làm chuyện gì xấu xa đâu, số váy này là mình kiếm về một cách quang minh chính đại đó chứ.”
Cô suy nghĩ cách dùng từ, nhất thời không biết giải thích thế nào với các cô về mối quan hệ giữa mình và Giang Mạc Viễn.
“Quang minh chính đại kiếm về?” Hạ Lữ cao giọng, “Chị hai à, bộ mình không biết tiền lương một tháng của cậu là bao nhiêu ư? Năm ngàn năm trăm tệ, còn đóng thuế nữa, trong tủ đồ của cậu chiếc váy rẻ nhất cũng hơn hai chục ngàn tệ rồi, cái gọi là ‘quang minh chính đại kiếm về’ là ý thế nào?”
Ngải Niệm nãy giờ im lặng vẫn nhìn cô, “Là anh ta đúng không? Người tặng cậu mấy thứ này là anh ta đúng không?”
Trang Noãn Thần quay qua nhìn Ngải Niệm, ánh đèn màu vàng nhạt rơi trên hàng mi dài của cô, như hoa quỳnh đỏ thắm vô lực, chưa nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Ngải Niệm ngẩn ra, nhanh chóng cao giọng, “Vì cái gì?”
“Mình…”
“Đợi đã…” Hạ Lữ vội nói chen vào, nghi ngờ nhìn hai cô, “Anh ta cái gì? Người nào vậy? Có chuyện gì mà hai cậu biết còn mình lại không?”
Thoáng ngừng lại, cô liền kéo Trang Noãn Thần qua, vội hỏi, “Cậu sẽ không làm tiểu tam hay vợ bé gì của người ta chứ? Trang Noãn Thần, mình cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mình sẽ tuyệt giao với cậu!”
Trang Noãn Thần bị hai cô làm cho nhứt đầu, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, đợi cả hai bày ra bộ dáng nhìn trân trối đợi cô nói chuyện, cô mới lên tiếng, “Bây giờ mình có thể giải thích chưa?”
“Nói!” Ngải Niệm và Hạ Lữ đồng thanh lên tiếng, bộ dạng như ‘nếu không nói sẽ nghiêm hình bức cung’.
Trang Noãn Thần đứng dậy, rót nước cho hai cô trước, sau đó lại ngồi xuống, nhìn Ngải Niệm rồi nói, “Cậu đoán đúng đó, chính là anh ấy, nguyên nhân chính là mình và anh ấy đã biết nhau lâu rồi.” Nói xong câu đó, cô lại quay sang Hạ Lữ, “Người tặng váy cho mình là Giang Mạc Viễn, chính là Giang Mạc Viễn mà mình và cậu cùng đi gặp.”
“Cái gì?” Ngải Niệm và Hạ Lữ đều thất kinh.
“Nhưng hai cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa, mình và anh ấy không có gì, mình cũng không phải là bồ của anh ấy, lại càng không phải là tiểu tam hay vợ bé mà anh ấy bao nuôi.” Cô vội vàng giải thích, sợ các cô hiểu lầm.
Hạ Lữ đã sợ đến ngây ngẩn, lúc trước tuy rằng cô cảm thấy ánh mắt Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần có hơi kỳ lạ, nhưng truyệt đối cô không ngờ rằng hai người lại biết nhau!
Ngải Niệm xem như lý trí hơn, lúc ở hội trường phát hiện ra người tặng hoa là Giang Mạc Viễn, cô đã lờ mờ cảm nhận được điều này, cho nên người lấy lại bình tĩnh trước cũng là cô.
“Nói đi, sao cậu lại biết anh ta?”
Trang Noãn Thần uống hớp nước, chậm rãi kể hết mọi chuyện.
Suốt quá trình, tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, mỗi câu mỗi chữ mạch lạc rõ ràng, từ chuyện cô quen biết Giang Mạc Viễn đến khi trở thành ‘ tình nhân dự tiệc’, rồi đến chuyện cô nhờ Giang Mạc Viễn đóng giả bạn trai đến chuyện nửa đêm nửa hôm chở cô ra bãi biển của mấy hôm trước. Từng chuyện xảy ra trong hơn một năm nay cô đều nói rõ ràng.
Ánh sáng ấm áp trong nhà bao phủ người cô, bộ đồ trắng thoải mái bao bọc lấy thân hình xinh xắn của cô, cô ngồi bó gối lặng lẽ nói hết, như đang nói chuyện của người khác, chuyện nào cũng không liên quan đến mình, chỉ là chuyện của người khác mà thôi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Ngải Niệm và Hạ Lữ không ai cắt ngang lời cô.
“Đấy là toàn bộ câu chuyện.” Cuối cùng cô cũng kể xong, bình thản nhìn hai người.
Ngải Niệm và Hạ Lữ im lặng cả buổi mới có phản ứng, sau khi nhìn nhau, lại quay qua nhìn Trang Noãn Thần, nhất thời không ai lên tiếng, phòng khách rơi vào trong im lặng.
Sau hồi lâu, Ngải Niệm lên tiếng trước, “Noãn Thần, cậu cảm thấy… ý đồ của anh Giang đơn giản vậy thôi sao? Chỉ giả làm tình nhân dự tiệc?”
Trang Noãn Thần cầm cái ly, gật đầu không chút do dự, “Đúng vậy.”
Ngải Niệm nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hạ Lữ vội hỏi, “Anh ta kết hôn chưa?”
“Theo như mình biết…” Trang Noãn Thần gãi đầu, khó giải thích, “Chắc vẫn chưa, là anh ấy chính miệng nói mình còn độc thân.” Là lúc ở nhà bác, nhưng cô không rõ những lời đó là thật hay giả.
“Một người đàn ông ở trước mặt cậu thừa nhận mình còn độc thân, cậu cảm thấy mục đích của anh ta đơn giản sao?” Ngải Niệm cảnh giác nhắc nhở cô.
Trang Noãn Thần nhìn Ngải Niệm, đột nhiên mỉm cười ngây ngô, “Bạn yêu à, cậu sẽ không cho rằng đây là vì anh ấy coi trọng mình chứ?”
“Cậu đừng cười, có thể lắm chứ? Cho dù không phải, anh ta cũng có ý đồ quấy rối cậu, nếu không vô duyên vô cớ lại tặng hoa cho cậu làm gì?” Ngải Niệm lập tức tiếp lời.
“Ê, anh ta từng tặng hoa cho cậu?” Hạ Lữ trở nên vô cùng nhiều chuyện, “Là chuyện lúc nào? Sao Ngải Niệm biết mà mình không biết? Tặng hoa xong rồi sao nữa? Hai người đã làm gì?”
“Đừng thấy gió thì cho là sắp mưa được không? Anh ấy tặng hoa cho mình thuần túy chỉ là vì… à, xin lỗi.” Trang Noãn Thần ngập ngừng, lại thấy hai người kia trố mắt nhìn cô, đành bắt đắc dĩ nói, “Có một đêm, anh ấy… anh ấy hôn mình, sự việc diễn ra khá đột ngột, cho nên anh ấy tặng hoa để xin lỗi.”
“Cái gì? Anh ta muốn lợi dụng cậu?” Ngải Niệm nổi đóa, xỉa đầu cô, “Mình nói mà? Để mình đoán trúng rồi phải không? Anh ta đúng là có ý đồ với cậu!”
“Đâu có, anh ấy thật sự là người đàng hoàng, hai cậu đừng nghĩ phức tạp quá như vậy.” Trang Noãn Thần bất đắc dĩ nhìn hai cô bạn nhiều chuyện của mình, “Thứ nhất, anh ấy tuyệt đối không có khả năng nhắm trúng mình, anh ấy là người thế nào, còn mình thế nào chứ? Cũng như Trình Thiếu Tiên vậy đó, mình so với họ là người của hai thế giới khác nhau, để ý cũng tốt, quan tâm cũng được, có lẽ anh ấy chỉ tốt bụng xem mình là bạn bè thôi. Thứ hai, trong lòng mình nghĩ thế nào chẳng lẽ hai cậu còn không biết? Chỉ có Cố Mặc…”
Nói đến người này, giọng của cô chuyển nhẹ, thản nhiên, ánh mắt lại nhuốm vài phần đau thương.
“Noãn Thần, cậu lớn chừng này chỉ nói yêu đương với một mình Cố Mặc, cậu có biết bây giờ lòng dạ bọn đàn ông đều nghĩ thế nào hay không? Người tốt à? Mình thấy Giang Mạc Viễn kia là người không đơn giản, tâm tư đối với cậu cũng không đơn giản. Cậu nói anh ta là người đàng hoàng, được lắm, để mình hỏi cậu, nếu có một ngày anh ta thật sự muốn cậu ở bên anh ta, cậu sẽ làm sao?”
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn cô, “Chuyện không có khả năng thì mình nghĩ đến nó để làm gì? Anh ấy tuyệt đối không thể nhìn trúng mình đâu, yên tâm đi.”
“Khoan đã…” Hạ Lữ vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Mình đồng ý với suy đoán của Ngải Niệm, tuy rằng mình chỉ gặp Giang Mạc Viễn đúng một lần, nhưng có thể nhận thấy anh ta là người đàn ông điềm đạm trầm ổn, đàn ông như vậy lại vô duyên vô cớ hôn cậu, mình cảm thấy không đơn giản chỉ là ‘gặp dịp thì chơi’. Nhưng mình lại không đồng ý với quan điểm của Ngải Niệm, cho dù Cậu và Giang Mạc Viễn thật sự có cái gì đó thì sao chứ? Anh ta chưa vợ cậu chưa chồng, ở bên nhau cũng bình thường thôi mà. Cái quan trọng hơn chính là…”
Cô đột nhiên đứng dậy, đầu tiên chạy đến tủ đồ lấy một chiếc váy ra, lại chạy đến góc tường, với tay lấy chiếc đàn ghi-ta bốn dây treo trên đó xuống.
“Hạ Lữ, cậu làm gì vậy?” Trang Noãn Thần không muốn người khác động vào chiếc đàn ấy.
Hạ Lữ bịt tai như không nghe thấy, bày đàn và váy trước mặt Trang Noãn Thần, nói, “Đàn và váy, cũng tượng trưng cho tinh thần và vật chất, cô gái thông minh đều sẽ chọn vế sau.”
“Tà thuyết ngụy biện gì vậy?” Ngải Niệm trừng mắt liếc cô.
“Không phải sao? Hai cậu mở to mắt nhìn xem, để các cô gái khác lựa chọn, các cô ấy sẽ lấy bộ váy này, còn cây đàn kia, cùng lắm các cô ấy sẽ nói, đúng là một nhạc cụ độc đáo, vậy thôi.” Hạ Lữ nói rất thực tế, kéo tay Trang Noãn Thần, “Noãn Thần à, cậu hiện thực chút đi, đừng ôm mãi hình bóng Cố Mặc không buông nữa, anh ấy đã là quá khứ, cậu nghĩ hoài để làm gì? Giang Mạc Viễn là một người đàn ông xuất sắc cỡ nào, theo anh ta, cậu có thể tiết kiệm được mười năm phấn đấu. Cậu đừng cho rằng mình nói chuyện quá tàn nhẫn, hiện thực vốn dĩ rất tàn nhẫn.” Nói xong liền dúi bộ váy vào người Trang Noãn Thần.
“Đừng đụng bậy bạ vào đàn của mình.” Trang Noãn Thần không lấy váy, ngược lại đưa tay giật lấy cây đàn, liếc Hạ Lữ một cái mới đứng lên, cẩn thận treo lại chỗ cũ.
“Trang Noãn Thần, đầu cậu bị cửa kẹp đúng không? Đàn ông tốt như vậy mà không cần?” Hạ Lữ hét về phía cô.
Trang Noãn Thần đứng trước cây đàn, quay lưng hét lại, “Cậu cho rằng bạn của cậu tao nhã thanh cao, xinh đẹp tuyệt trần như đóa hoa hải đường ai nhìn cũng mê sao? Các cậu nói như thể không phải mình thì anh ấy không kết hôn vậy.”
“Đừng nghe Hạ Lữ nói bạy bạ, nếu anh ta thật sự có ý này cậu cũng không cần đắn đo, đàn ông quá xuất sắc chỉ có thể làm bạn bè, làm chồng lắm người nhớ thương không tốt.”
“Ai nói vậy? Người đàn ông của mình đương nhiên càng xuất sắc càng tốt chứ sao.” Hạ Lữ không đồng ý quan điểm của Ngải Niệm.
“Cậu cho rằng đàn ông thế nào mới được xem là xuất sắc? Xuất sắc chỉ là thứ tương đối mà thôi.”
“Trời ạ, vậy là cậu chưa hiểu rồi, bây giờ cái gọi là đàn ông xuất sắc cũng có tiêu chuẩn hẳn hoi nhé.” Hạ Lữ cười nói, “Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, ban ngày kiếm tiền ban đêm dâng hiến, đấy mới là người đàn ông hoàn mỹ nhất.”
“Cậu còn có thể gớm hơn thế nữa không?” Trang Noãn Thần muốn cứng họng, “Nhiều váy như vậy mà cũng không chặn được họng của các cậu, không chọn thì mình khỏi cho nha.”
Hai người lập tức không làm loạn nữa, nghiêm túc chọn váy.
Lúc đợi Ngải Niệm thử váy, Hạ Lữ không nhịn được, cười hỏi, “Noãn Thần, cậu khai thật với tụi mình xem, cậu xảy ra quan hệ với Giang Mạc Viễn chưa?”
“No no! Mình lập lại lần nữa, mình và anh ấy hoàn toàn trong sạch, chưa từng xảy ra gì hết, OK?” Trang Noãn Thần thật sự thán phục sức tưởng tượng của cô.
“À…” Hạ Lữ nhún nhún vai, “Vậy còn Cố Mặc? Lần đầu tiên của cậu có phải đã cho anh ta rồi không…”
Chiếc gối bay đến, nện lên người Hạ Lữ một cách chính xác!
“Hạ Lữ! Cuối cùng cậu có muốn thử váy hay không?”
“Hỏi một chút thôi mà, làm gì ghê thế?” Hạ Lữ cười ha ha, vội vàng lấy một bộ váy ra.
Đứng trước gương, Ngải Niệm nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần, đột nhiên nói một câu sâu xa, “Noãn thần, bây giờ cậu nên lo lắng một chút về chuyện chiếc lắc kia đi, đừng quên, Giang Mạc Viễn đã lấy nó.” Lúc nãy Trang Noãn Thần cũng kể yêu cầu Giang Mạc Viễn đưa ra.
Tâm trạng vốn thoải mái chợt căng thẳng, Trang Noãn Thần ôm gối ngồi xuống sô pha, vẻ mặt u ám, đến giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được kế sách vẹn toàn.