Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Quyển 2 - Chương 22: Kể hết với anh



Quyển 2 - Chương 22: Kể hết với anh


Trên đời này có lẽ luôn có một người như thế, khi bạn bất lực và bàng hoàng sẽ lặng lẽ xuất hiện, xoa dịu cô quạnh, lau khô nước mắt cho bạn rồi tự mình rời đi, thứ người ấy muốn cũng không nhiều, chỉ một nụ cười của bạn thôi, đơn giản vậy đấy.

Trang Noãn Thần rất muốn mỉm cười với người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô một cái, bởi vì buổi đêm đau thương, bởi vì khi cô đang hoang mang bất lực nhất, sự xuất hiện của anh khiến cô cảm động, giây phút này cho dù anh không làm gì hay nói bất cứ gì, chỉ cần đứng trước mặt cô, trong lòng cô cũng thấy dũng cảm hơn.

Cô thử cố gắng mấp máy môi, nhưng nỗi đau vẫn còn đang thấm vào tận xương tủy, chi phối toàn bộ ý thức, mùi vị mằn mặn chuyển động trong không khí, thứ cô nếm được là vị nước mắt thấm xuống cổ họng.

Kỳ thực, nước mắt đau đớn không chịu chảy xuống nữa, bởi vậy cô cảm thấy rất thống khổ. Cố Mặc đuổi theo bóng dáng cô, Cố Mặc gầm lên lo lắng ở sau lưng cô, còn có hành vi điên cuồng tìm kiếm cô của Cố Mặc trong biển người hết lần này đến lần khác… Cô không dám nghĩ nữa, cho nên rất muốn chôn vùi cảnh tượng xảy ra lúc chiều vào sâu trong biển ký ức, bởi vì cô sợ, sợ lắm một khi chạm mặt nhau, cô sẽ chết dần, cuộc sống sẽ không cách nào chuyển động được nữa.

Ánh đèn đường làm sườn mặt người đàn ông rơi vào nửa sáng nửa tối, ánh sáng rơi vào tóc anh, sáng bóng, đôi mắt anh còn thâm sâu hơn cả bóng đêm phía sau, đường nét gương mặt vì quá mức điềm tĩnh mà trở nên sắc bén.

Khi vẻ bất lực thoáng ẩn hiện trong mắt Trang Noãn Thần, cô ngửa đầu, nhìn anh chăm chú.

Cảnh tượng này đẹp hệt như một bức tranh châm biếm, lá khẽ rơi rụng trong không trung càng tăng thêm sắc thái cho bức tranh châm biếm ấy.

Giang Mạc Viễn từ từ ngồi xổm xuống, nhìn cô, một tia thương tiếc nhanh chóng xẹt qua trong mắt, đôi môi hé mở, “Xảy ra chuyện gì?”

Một dòng thác không biết từ đâu xộc lên cổ họng Trang Noãn Thần, ngay sau đó đè chặt lỗ thông khí của cô.

Nếu anh không xuất hiện như vậy, nếu giọng nói của anh không ôn hòa thế này, nếu không phải bóng đêm chết tiệt quá mức bi thương, có lẽ, cô sẽ không khóc.

Nhưng, Trang Noãn Thần vẫn cứ khóc.

Cuối cùng cũng khóc.

Giây tiếp theo sau khi tiếng nói của anh thốt ra, nước mắt cô tuôn xuống, như thể cuối cùng khóe mắt cũng không chịu nổi sức nặng, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt, từng giọt từng giọt tuôn trào.

Nhếch nhác đến cùng cực.

Giang Mạc Viễn không vội thúcc ép cô, trước sau vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dịu dàng nhìn cô, đợi cô lên tiếng.

Trang Noãn Thần khóc như hoa lê dưới mưa, như đứa trẻ bất lực, co rút, có vài sợi tóc dính vào má cô, cùng đấu tranh với nước mắt của cô.

Cô rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào, “Em, em… nhìn thấy Cố Mặc…”

Giang Mạc Viễn nhớ ra, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường.

“Anh ấy… anh ấy ở sau em… còn gọi tên em… em, em…” Trang Noãn Thần như một nhà thám hiểm sử dụng hết toàn bộ sức lực, nói ra hết hoàn cảnh bất kham nhất, lời nói đứt quãng, không ăn nhập gì với nhau lại tổn hao hết tất cả sáng suốt và sinh lực của cô.

Thế nhưng, Giang Mạc Viễn vẫn nghe hiểu được.

Ngay sau đó, anh đưa tay kéo ôm cô vào lòng, không tiếp tục vặn hỏi nữa, để mặc cô khóc lớn trong lòng anh.

Ý thu càng đậm.

Bóng đêm càng sâu…

***

Về đến nhà, sau khi tắm nước ấm xong, lúc này Trang Noãn Thần mới khôi phục lại chút tinh thần.

Lúc từ phòng tắm đi ra, hai mắt cô sưng húp như quả đào.

Sau khi Giang Mạc Viễn đưa cô về nhà, không lập tức ra về, thấy cô đi ra liền nhẹ giọng nói, “Uống sữa đi.”

Trang Noãn Thần ngồi bó gối trên sô pha, nhận lấy chai sữa anh đưa, vỏ chai vẫn còn âm ấm, cô nghèn nghẹn nói, “Cám ơn anh.” Sau khi nói xong liền uống sữa, nhưng không có vị gì.

“Đỡ hơn chưa?” Giang Mạc Viễn nhìn cô, giọng điệu ra vẻ quan tâm.

Sô pha quá mức chật chội, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể ngửi được hơi thở của nhau, chính vì nguyên nhân ấy, Trang Noãn Thần mới có thể cảm nhận sự ấm áp trên người Giang Mạc Viễn một cách rõ ràng, tất cả mọi thứ của anh đều ấm áp.

Nhẹ nhàng gật đầu, chóp mũi lại thấy cay cay.

Nhưng lần này là cảm động.

Anh, không có nghĩa vụ phải quan tâm cô như vậy.

Nương theo ánh đèn vàng nhạt, Giang Mặc Viễn nhìn cô, cô gái trước mắt yếu mềm hệt như bị dầm trong cơn mưa to, khiến người khác phải yêu thương. Sau khi cô ngắt điện thoại của anh, anh liền lờ mờ cảm giác có chút là lạ, gọi lại thì không ai bắt máy. Người luôn xem trọng công việc như anh lại vứt hết tài liệu trong tay lao ra khỏi phòng làm việc, lái xe khắp Bắc Kinh tìm kiếm cô.

Hệt như đêm đó, anh chở cô đi khắp thành phố Bắc Kinh để tìm kiếm người đàn ông tên Cố Mặc ấy.

Bắc Kinh lớn như vậy, tìm một người đúng là mò kim đáy biển.

Nhưng anh nhủ thầm sẽ tìm được cô, nhất định phải tìm ra cô.

Cho đến khi—

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy, nhỏ xinh đến nỗi gần như bị bóng đêm nuốt chửng.

Ông trời đúng là luôn chiếu cố anh, cuối cùng để anh tìm được cô ở vệ đường.

Nhìn cô gái trước mặt, Giang Mạc Viễn chợt tưởng tượng, nếu anh không tìm được cô… Đáy lòng lại nổi lên một tia hoảng sợ không biết từ đâu ra, loại sợ hãi này đúng là đối kháng với phản ứng thực tế nhất của bi kịch tái diễn!

Thở hắt ra, hoặc như trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, giơ tay kéo cô lại, nhích người, nhẹ giọng hỏi cô, “Hiện giờ có thể kể chi tiết cho anh nghe rốt cuộc sao lại thế này không?”

Trang NoãnThần ngồi nghiêng tựa vào sô pha, khuôn mặt tái nhợt gần như vùi vào dưới gối, áo ngủ màu trắng làm cô càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đen dày buông xõa hai bên sườn.

Cô im lặng, bàn tay ôm gối lại càng siết chặt.

Giang Mạc Viễn nâng tay, tóc cô, sự mềm mại nơi đầu ngón tay làm trái tim anh như mềm đi.

“Noãn Noãn, nếu có chuyện gì không vui có thể nói với anh, đừng cất giấu trong lòng.” Tiếng nói của anh như than nhẹ, trầm thấp dễ nghe.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh.

Dưới ánh đèn, mắt anh sâu tựa biển.

Trong lòng càng dâng lên một thứ cảm giác khó tả, như cảm động, hoặc như cảm giác gì khác. Ngay tại khoảnh khắc anh tìm ra cô, cô thật sự không còn sợ hãi nữa, thứ tình cảm chưa bao giờ để lộ trước mặt ai, lại nói ra ở trước mặt anh không hề cố kỵ.

Thế nhưng…

Sao lại vậy?

Anh từng nói với cô, muốn cô ở bên anh.

Đến tột cùng một người đàn ông có ý chí như thế nào mới có thể dung túng một cô gái chất chứa mối tình trong quá khứ?

Thấy sự do dự trong mắt cô, Giang Mạc Viễn bất ngờ mấp máy môi, cười nhẹ, “Cô bé ngốc nghếch, cho dù chúng ta không thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn bè mà?”

Làm bạn bè ư, ba chữ này như một cái búa giáng mạnh vào tuyến phòng ngự cuối cùng cùng những băn khoăn trong lòng cô, Trang Noãn Thần không cách gì tự lừa mình, thật sự đối với Giang Mạc Viễn, cô có thể ở trước mặt anh gỡ bỏ hết những gánh nặng cùng vỏ bọc kiên cường của chính mình.

Có quá nhiều đau đớn mà cô không tài nào chịu đựng nổi, chỉ có bả vai rộng lớn của anh mới đủ khả năng gánh vác thay cô.

Trang Noãn Thần nghèn nghẹn, nhưng vẫn kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra lúc chiều, không sót một chữ nào cho anh nghe. Thật ra từ lúc gặp lại cho đến khi cô chạy trốn, thời gian trước sau không đến mười phút, nhưng cô nói rất gian nan, mỗi câu mỗi chữ nói ra như xé một lỗ hỏng trong lòng cô.

Giang Mạc Viễn là một người đàn ông có tính kiên nhẫn, lẳng lặng ngồi bên cạnh, nghe cô nói mỗi một câu, nhìn cô bởi vì Cố Mặc mà có vẻ đau thương.

Phòng khách chìm vào trong im lặng.

Chỉ có tiếng của cô, dường như còn có tiếng lá cây rơi chạm đất bên ngoài cửa sổ.

“Nhiều lúc em từng nghĩ, vội vã muốn tìm anh ấy như vậy, tâm trạng muốn tìm được anh ấy phát điên lên được, thế nhưng, khi thật sự nhìn thấy anh ấy rồi em lại chọn cách trốn chạy.” Vẻ bi thương trên mặt Trang Noãn Thần, tiếng nói tự giễu, sau khi nói xong những lời này, cô ngước nhìn Giang Mạc Viễn, “Em ngốc lắm đúng không?”

Giang Mạc Viễn chỉ nhìn cô rồi nói, “Không phải ngốc, đây chỉ là phản ứng bình thường của con người.”

“Nếu đổi lại là anh, anh cũng làm vậy sao?” Cô nỗ lực tìm kiếm chút an ủi tâm lý.

Giang Mạc Viễn cười cười, suy nghĩ, “Có lẽ vậy.” Anh chưa từng trải qua chuyện này. Nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, anh chỉ có thể cố gắng nhìn nhận theo góc độ của cô.

Trang Noãn Thần cúi đầu, cắn môi, hồi lâu mới nói, “Em biết anh ấy vẫn còn hận em, em biết sẽ như vậy…” Ánh mắt hôm nay của Cố Mặc tràn ngập phẫn nộ, hệt như sáu năm trước.

Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, cân nhắc hồi lâu rồi nói, “Tuy rằng anh không rõ quá khứ của em và Cố Mặc cho lắm, nhưng em hãy nghĩ, có một số chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, con người hay sự vật khi đối mặt với sự hòa tan mạnh mẽ của thời gian sẽ thay đổi, không ai có thể tránh được sự gọt giũa của thời gian, hoặc buộc phải thay đổi hoặc bất giác thay đổi, em vẫn giống như trước, nhưng, em và anh ta đã không còn ở điểm ban đầu.”

Trang Noãn Thần lại ngẩng lên nhìn anh, trong mắt xẹt qua một tia bất lực.

Thật ra, cô rất sợ thay đổi.

Nhưng Giang Mạc Viễn nói rất đúng, cho dù cô sợ thế nào chăng nữa, thời gian cũng không vì sự cự tuyệt của cô mà dừng lại, khi cô phát hiện ra, bản thân cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi.

“Thật ra lúc chia tay với Cố Mặc, em lại có cảm giác thời gian trong cuộc sống của em đột nhiên ngừng lại, chỉ tiếc là em đang lừa mình dối người mà thôi.” Cô nghẹn ngào nói.

“Cho nên, cứ thuận theo tự nhiên đi, chỉ có con người luôn nhìn về phía trước mới có thể vui vẻ được.” Giang Mạc Viễn nói thật lòng.

“Nhìn về phía trước?” Trang Noãn Thần khẽ nhẩm theo mấy chữ này, cô còn có sức lực để nhìn về phía trước không? Nhất là sau sự xuất hiện của Cố Mặc?

Giang Mạc Viễn không vạch trần tâm tư cô, chỉ thản nhiên cười, sau một hồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới nói, “Như vầy đi, lễ Quốc Khách em có kế hoạch gì chưa?”

Cô lắc đầu, Quốc Khánh năm nào cũng như cuộc di chuyển của nhân loại, người ngoài thành Bắc Kinh bắt đầu điên cuồng mua vé, chen chúc trên xe, đều như mạch máu chảy về tim, lúc trước cô cũng từng nghĩ sẽ về thăm quê, nhưng với kinh nghiệm đánh đến máu chảy thành sông cũng chẳng thu hoạch được gì ở các kỳ nghỉ lễ trong dĩ vãng, cô đã hiểu rõ đạo lý một vé cũng khó cầu.

Cô thà xin nghỉ thêm vài ngày, ở nhà chơi nhiều hơn trong kỳ nghỉ lễ.

Nhân viên của truyền thông Đức Mã được hưởng nhiều phúc lợi.

Cuối năm được tháng lương thứ 13, ngoại trừ bảo hiểm hàng năm còn có thêm một số bảo hiểm thương mại khác, nói cách khác, bạn có thể được thanh toán hết toàn bộ tiền khám chữa bệnh ở một trong ba bệnh viện hạng A của Bắc Kinh, thậm chí nếu bạn có khám ở bệnh viện tư cũng được chi trả theo trình tự; ngoại trừ chuyện đó, hàng năm công ty sẽ tổ chức cho nhân viên đi du lịch nước ngoài một lần, thêm mười ngày nghỉ được hưởng lương, mười ba ngày nghỉ bệnh được hưởng lương.

Hai năm qua, Trang Noãn Thần để dành ngày nghỉ đến cuối năm, cả nghỉ đông cũng không dùng là để xin nghỉ một lần, về ở chơi với ba mẹ được nhiều hơn.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện