Quyển 7 - Chương 10: Rơi vào thống khổ không ngừng
Có câu ngọc quá tinh khiết dễ bị vấy bẩn, người quá ngây thơ dễ học hư, từ nhỏ những chuyện mà Trang Noãn Thần tiếp xúc đều là giáo dục của gia đình quy tắc nhất, trước khi gặp Giang Mạc Viễn cô còn cho rằng mình sẽ bình thường giản dị sống hết cuộc đời như bao cô gái khác, cùng người đàn ông mình yêu cũng yêu mình kết hôn sinh con, có thể người đó không tiền không quyền, nhưng họ đủ ân ái, hai người cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca, cuối tuần thì ngủ nướng đến lúc thức dậy thì đi xem phim, hoặc là đi thăm cha mẹ hai bên. Cuộc sống của họ sẽ giống như những đôi vợ chồng bình thường khác, cùng nắm tay nhau trải qua những ngày bình yên, nhữcng ngày cố gắng phấn đấu cùng cười cùng vui cùng nhau đi đến cuối đời. Có thể vài năm sau đó họ cũng tích góp đủ tiền để mua nhà mua xe, có cục cưng đáng yêu, cô cũng sẽ giống đại đa số phụ nữ chăm sóc con cái, bắt đầu trang bị kiếm thức giáo dục cho con từ tấm bé…
Cô chưa từng nghĩ sẽ trèo cao, cũng không nghĩ đến đời cô sẽ giao du với tầng lớp thượng lưu trong xã hội, cô biết rõ bản thân không phải là người nổi bật, cho nên trước giờ vẫn luôn chỉ sống, học tập và làm việc. Cô không muốn trở nên có nhiều tiền, chỉ nghĩ dựa vào đôi bàn tay của chính mình sáng tạo ra không gian và hạnh phúc bé nhỏ thuộc về mình thôi.
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn gặp phải Giang Mạc Viễn.
Cô rất rõ ràng, một người trông hoàn mỹ quá mức ngược lại chính là loại đáng sợ nhất, anh ta càng cười, mức độ nguy hiểm che giấu bên trong càng lớn, người đàn ông thận trọng luôn ôn tồn trầm ổn trước mặt người khác, tất cả bình yên cô muốn bị hủy hết nhân danh tình yêu, hôm nay, anh lại có thể hoàn toàn xé rách bề ngoài tao nhã, biến thành một cầm thú không hơn không kém, à không, anh vốn chính là cầm thú, chẳng qua khoác thêm chiếc áo văn minh mà thôi.
Hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, môi mắt cô dần nhuốm mùi xạ hương của anh, ánh trăng len qua cửa sổ soi vào trong phòng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của cô nay càng trắng bệch, Trang Noãn Thần như là con cá bị người ta vớt lên bờ, còn người đàn ông phía sau kia như là tên đao phủ đang đánh vảy của cô, không chút thương tiếc ném cô lên bờ cát, nhìn mắt cô dại ra mà kéo chút hơi tàn, cuối cùng từ từ chết khô.
Cô hận!
Cô hận anh dùng thủ đoạn này để tra tấn cô, cực kỳ bi thảm.
Nhưng anh cũng đã thành công.
Anh đã đạt được mục đích nhục nhã cô, giẫm nát trái tim vốn bình yên tầm thường của cô thành từng mảnh, để người vốn không thể trở thành người nổi bật như cô trở nên càng thêm hạ tiện rẻ mạt…
So với vẻ chật vật của người phụ nữ trong lòng, Giang Mạc Viễn quần áo chỉnh tề, chỉ có hai cúc áo ở ngực mở ra, giam cầm sự phản kháng của cô, bất luận là sức mạnh hay chiều cao, anh đều là người khống chế. Thứ ngang tàng theo động tác cởi quần của anh lộ ra, trực tiếp chui vào cơ thể cô, giống như cây sắt khổng lồ, không trải qua bất cứ hình thức vỗ về và chờ đợi, lạnh lùng nhập vào nơi mềm mại của cô.
Thế nhưng, khoảnh khắc cô thoáng cứng đờ, sự đau lòng của anh cũng cứ thế lan ra, cơn đau kia có thể sánh với nghiền anh thành tro, nhưng phẫn nộ đã sớm ra khỏi sự khống chế của anh, chỉ còn lửa dục cùng giận dữ biến anh trở nên đáng sợ chưa từng có. Anh biết cô sẽ đau, cô nhỏ nhắn làm anh thương tiếc, khi bình thường cho dù anh có nhẹ nhàng thì cô cũng phải cố gắng để tiếp nhận, huống chi vào lúc này?
Nhưng, cảnh tượng cô ôm chầm lấy Cố Mặc mà khóc cứ giờ giờ phút phút đâm vào lục phủ ngũ tạng của anh, còn lọ thuốc chết tiệt kia nữa, đến hôm nay anh mới biết được, từ lúc cô kết hôn với anh đã luôn uống thuốc, cũng là hôm nay anh mới biết rõ vợ anh, người phụ nữ này lại có thể thường xuyên chạy đến bệnh viện thăm người tình cũ.
Anh biết cô với cuộc hôn nhân này luôn không cam lòng không tự nguyện, cho nên anh luôn kiên nhẫn chờ đợi, Giang Mạc Viễn anh chắc chắn cho rằng một ngày nào đó cô sẽ động lòng mà yêu anh, kết quả là, sự thật lại giáng một cái tát châm chọc cho anh!
Người phụ nữ dưới thân như cánh hoa sắp tàn, lòng ngực anh lại dâng lên nỗi lo lắng chưa từng có, nín nhịn, đè lưng cô xuống, rồi động mạnh thân sau, thứ ngang tàng như con mãng xà kia rốt cục hoàn toàn chui vào trong cơ thể cô.
Lần này như dùi đục bổ xuống, Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, da đầu theo đó tê rần, áp lực ở ngực xông lên cổ họng, thời điểm lên đến miệng lại bị cô ghìm chặt!
Cô không thể la, đánh chết cũng không thể la!
Nếu bị Cố Mặc nhìn thấy cảnh này, người nhảy xuống lầu nên là cô.
Giang Mạc Viễn đằng sau cười lạnh, cánh tay to lớn xốc người cô lên, cánh tay khác lại quay mặt cô hướng về phía Cố Mặc bên trong song cửa kia, thắt lưng vận động cuồng dã, không để cô có chút cơ hội hít thở, thấy cô cắn chặt răng, khuôn mặt anh tuấn đầy lửa dục, hơi thở khàn khàn chui vào môi răng cô.
“Ưm…” Cô bị anh cắn đến đau, nơi ngực là bàn tay anh, thô lỗ, đem cho cô sự nhục nhã lớn nhất, sau lưng cô bị ép phải kề sát ngực anh, tấm lưng bị cà vạt ma sát đau rát, bả vai cũng bị da thịt cứng rắn của anh đè đến nhức nhối, cho dù anh ăn mặc chỉnh tề, cô vẫn dễ dàng cảm giác được cơ thể cường tráng cùng cơn thịnh nộ ngút trời xuyên qua lớp vải kia, đủ để giam cầm cô đến bất lực.
Cô đầu hàng, thực sự không thể chịu đựng nổi.
Hung ác khuấy đảo, như muốn xuyên qua lục phủ ngũ tạng của cô, sức mạnh cường hãn lại cường ngạnh làm mùi xạ hương thuần hậu mãnh liệt của anh nhạt bớt, thứ cực lớn cực cứng rắn kia đâm sâu khiến cô chỉ có thể nhắm chặt mắt mặt trắng bệch, dùng chút sức lực cuối cùng nghiến chặt răng.
Hàm răng liều mạng cắn môi, môi vốn hồng nhuận bị cô cắn đến tím tái, theo sức lực cuồng dã của người đàn ông rất nhanh bị cắn rách, máu như nhuốm đầy hàm răng trắng bóng, cho dù như vậy cô cũng không dám nhả ra, vì sợ một khi chống đỡ đến cạn kiệt sẽ kêu lên thành tiếng.
Nhưng Giang Mạc Viễn không buông tha cô.
Ngày thường anh chính là người đàn ông rất mạnh mẽ, cô muốn làm anh tắt lửa đều là phí sức, huống hồ anh của hiện giờ nghiễm nhiên biến thành dã thú?
“La đi, sao lại không dám la?” Giang Mạc Viễn cắn vành tai cô, như cười dịu dàng, nhưng lực tấn công của anh vẫn mạnh như thế, bàn tay quen thuộc khống chế từng góc độ của cô, cứ như vậy, anh có thể khiến cô hoàn toàn tiếp nhận anh không chừa một khe hở.
Anh vào cô liền run lên, anh từng chút từng chút xâm nhập, cô liền từng chút từng chút run rẩy, cuối cùng sức mạnh của anh càng lúc càng nặng càng lúc càng gấp, Trang Noãn Thần hoàn toàn kiệt quệ, hệt như dầu khô đèn tắt làm vài động tác kháng cự cuối cùng.
“Xin anh… Tha cho tôi đi…” Tiếng cô càng lúc càng yếu, lại đỏ au, bị máu nhiễm đỏ.
“Cưng à, em có biết hiện giờ bản thân dâm đãng thế nào không, hửm?” Khóe môi Giang Mạc Viễn cười khẽ thốt ra câu chữ nhục nhã kia, nhưng ý cười không chút lan vào mắt.
“Em cắn tôi chặt đến như vậy, còn nói không cần?” Thứ đàn ông kia mãnh liệt ngang tàng không ngừng bành trướng cơ thể cô.
“Giang Mjac Viễn… Anh… giết tôi cho rồi…” Toàn bộ sức lực của Trang Noãn Thần đều ở trên người anh, run rẩy, hết thảy trước mắt đều trở nên mông lung, ý thức cũng bắt đầu bay xa.
Cô chỉ biết, hiện tại mình sống không bằng chết.
“Tôi sao giết em được? Tôi yêu em còn yêu chưa đủ đâu.” Giang Mạc Viễn ở bên tai cô thoải mái thở dài, tiếng nói trầm khàn, tận tình hưởng thụ sự chặt khít của cô, nhấc mông phóng đãng tiến vào không chút thương tiếc.
Khuôn mặt Trang Noãn Thần bị ép phải nhìn anh, tiếp nhận hết tất cả lửa giận bùng phát của anh, chiếc cằm yếu ớt để mặc bàn tay anh nắm, máu bị anh hút vào trong miệng.
“Cưng à, thả lỏng nào, muốn cắt đứt tôi sao?” Anh cười lạnh, chìa tay ra vỗ mạnh vào mông cô, lần thứ hai đâm sâu vào.
Trang Noãn Thần rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, cô kêu lên một tiếng, tiếng kêu kia như thống khổ bị người ta bẻ gãy cánh, cô đương nhiên cạn sức, cho dù dùng sức hét lớn thì chui vào tai của Giang Mạc Viễn cũng như là tiếng nức nở của con mèo nhỏ.
Cơn đau bị đâm mạnh rồi tàn sát bừa bãi khiến mái tóc cô ướt nhem, nước mắt cùng mồ hôi hòa thành một dòng.
Cô khóc kêu bị làn sóng dục vọng của đàn ông bao phủ hoàn toàn, chỉ cảm thấy trước mắt một khoảng ánh sáng hồng hồng, linh hồn thoát ra khỏi thể xác, đang ngao du giữa không trung. Cô thấy mình bị Giang Mạc Viễn ôm chặt, động tác của anh là cuồng dã, vẻ tà ác trên gương mặt đẹp trai đó đâm đau mắt cô, cô cảm thấy bản thân như con búp bê bị anh xé nát, để mặc anh muốn làm gì thì làm…
Gương mặt Cố Mặc đã mơ hồ từ lâu…
Cô khép mắt, hoàn toàn rơi vào bóng tối vô cùng vô tận.
Cô tin tưởng, chính mình đã rơi vào âm tào địa ngục, không còn khả năng luân hồi chuyển kiếp…
***
Khi mở mắt lần nữa, trời đã sáng.
Ánh nắng chói mắt xuyên qua rèm thưa biến thành dịu nhẹ.
Trang Noãn Thần ưm một tiếng, đưa tay che đi ánh sáng trước mắt, rồi lại cảm thấy cổ họng đau đớn, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mới phát hiện ra mình đã quay về biệt thự.
Sự tàn sát bừa bãi kia kết thúc khi nào?
Là anh đưa cô về biệt thự sao?
Đưa tay lên, ánh mắt ủ rũ nhìn những vết thương nơi cổ tay, là bị tay anh nắm chặt tạo thành.
Mũi cay cay, nước mắt lăn xuống.
Anh như thế, thà giết cô còn vui hơn.
Gắng gượng ngồi dậy, cơ thể lại đau nhức như bị chặt làm mấy khúc, cô như phạm nhân chịu cực hình, ngay cả sức để lau nước mắt cũng bị rút cạn.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cô yếu ớt nhìn lên, bắt gặp bóng dáng cao to của Giang Mạc Viễn, chỉ đứng thôi dường như cũng đủ áp lực và sức sát thương. Hình như anh mới tắm xong, bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm lớn, trên vai còn bọt nước đang nhẹ nhàng chảy xuống.
Tim Trang Noãn Thần thoáng run lên, nỗi kinh hoàng chưa từng có xâm chiếm lấy cô, cô dịch người lại chợt đau đớn, hít mạnh một tiếng rồi run rẩy không thôi.
Giang Mạc Viễn lại mỉm cười đi về phía giường, ngồi xuống.
Cô nhíu mày, không đợi sự đau đớn ở cơ thể giảm bớt thì chiếc cằm bị anh nắm lấy, bắt nhìn vào đôi mắt tối tăm như địa ngục kia.
“Thức rồi?” Mở miệng, vẫn tiếng nói dịu dàng như mọi ngày.