Quyển 8 - Chương 11: Chính bởi vì có chút động lòng
Suýt chút nữa bị người nào đó ăn sạch, khi nụ hôn của anh bắt đầu trở nên rục rịch thì lúc đó Trang Noãn Thần mới có lại phản ứng, hơi đẩy môi anh còn mang theo tham lam dục vọng ra, nhíu mày, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực dày rộng của anh, “Anh đúng là tay sát gái mà.” Khi hai người đã trải qua lừa dối cùng ngờ vực, không khí bình yên thế này thì có lẽ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn làm cho anh, cho cô mở rộng trái tim mình.
Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, cánh tay quyến luyến không muốn rời cơ thể ấy, môi anh ở bên tai cô nhẹ nhàng cọ xát, nụ cười trầm thấp rơi vào cổ cô. Lời yêu của cô tuy rằng vô ý, lại bị anh gạ hỏi ra, nhưng niềm hạnh phúc trong lòng lại như ngọn lửa bùng phát, nhẹ nhàng khiêu khích chút lạnh lẽo cuối cùng ở đáy lòng anh, cảm giác ôm cô thật tốt, nếu có một ngày có thể khiến cô hoàn toàn dựa dẫm và tin cậy...
“Mạc Viễn...” Lát sau, cô nhẹ nhàng gọi tên anh, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Thực ra, em thực sự rất hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc.” Không dám nói ra cái tên Cố Mặc, nhưng cô muốn Giang Mạc Viễn có thể thấu hiểu, có lẽ anh sẽ không vui, cũng có lẽ giây sau anh sẽ trở nên giận dữ, nhưng câu nói này lại phát ra từ tận đáy lòng cô.
Mắt cô có chút trống trải, thời điểm nói ra những lời này lại kiên định như vậy, vẻ mặt của cô Giang Mạc Viễn xem ở trong mắt, ngực có một tia đau đớn bị nén xuống, không phải đau vì tức giận hay ghen tị, mà là đau khi ấm ức qua đi cảm thấy thương cô hơn, lúc này đây, anh nhìn thấy rất rõ, chờ mong cô giành cho Cố Mặc càng như là chúc phúc từ tận đáy lòng. Có lẽ cô thực sự không lừa anh, cô đối với Cố Mặc, thực sự đã không còn yêu nữa.
Anh nên tin tưởng cô, cho dù là tin tưởng lần cuối cùng đi nữa, không phải sao?
Anh chạm tay lên mặt cô, khiến trong mắt cô chỉ có anh, nụ cười ôn hòa lan tận sâu trong đáy mắt anh, giống như ánh đèn sáng trong đêm tối, mang đến ấm áp và hy vọng vô tận cho cô, “Có lẽ em nói đúng, nếu trong ngày hôn lễ Hứa Mộ Giai thẳng thắn nói thật với Cố Mặc thì sự việc có lẽ sẽ không lớn như bây giờ, chỉ là vừa rồi em không nên kéo anh lại, vô duyên vô cớ để em ăn tát, anh nhìn mà có thể không đau lòng sao?”
Trang Noãn Thần nhớ lại bộ dạng run rẩy vì căm phẫn của Hứa Mộ Giai, lại nghĩ đến vẻ mặt đêm đó của Cố Mặc, lòng sinh buồn bã.
Giang Mạc Viễn thấy cô hơi xụ mặt xuống, ít nhiều cũng nghiền ngẫm ra được tâm tư cô, lại cố ý chọc cô, “Nếu em giận quá không chịu nổi, bây giờ anh sẽ đi trút giận thay em.”
Tiếng nói ôn tồn của anh thật dịu dàng quá, như có ý xoa dịu cùng an ủi, lại khiến mắt cô đỏ lên, cố gắng đè nén cơn đau, cô trừng mắt, “Chỉ cần sau này anh bảo vệ em thật tốt là được.”
Lời nói của cô khiến ánh mắt Giang Mạc Viễn run lên, tiếng nói càng nhẹ hơn, “Được.” Một chữ, một lời hứa nặng tựa ngàn vàng.
Trang Noãn Thần nghe xong lại muốn khóc, là bởi vì thấy ấm ức hay vì lời nói đó của anh mà cảm động, nhất thời cô cũng không rõ, khó khăn nén nước mắt vào trong thì sương mù lại nổi lên bịt kín hai mắt, gò má anh cũng trở nên mơ hồ, cổ họng như bị nhét miếng bông, khó thở.
“Cô gái ngốc này, cảm thấy ấm ức thì cứ khóc đi.” Giang Mạc Viễn than thở.
Trang Noãn Thần rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đưa tay ôm chầm lấy cổ anh, òa khóc nức nở.
***
Công viên Triêu Dương.
Trời chiều nhuộm đỏ lá cây, có vài vệt nắng chiếu vào song cửa kính, dòng người trong công viên cũng dần thưa hẳn, chân trời đẹp đến ngạt thở.
Thời điểm Cố Mặc về đến nhà, một tia nắng cuối chiều hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh, Hứa Mộ Giai ngồi trên sô pha xem ti vi, sau khi thấy anh về thì vội vàng đứng dậy, nhìn về phía anh mà tim đập tăng tốc, cô luôn luôn yêu anh, cho dù anh có lạnh lùng đối đãi với cô thế nào, mỗi khi thấy anh cô vẫn có thể lòng sinh cảm mến.
“Anh về rồi, hôm nay sao lại về sớm vậy?” Đón lấy cặp táp của anh, cô nhẹ giọng hỏi.
Cố Mặc không ngước nhìn cô, sau khi thay giày ra thì đi vào.
Hứa Mộ Giai thấy anh tỉnh bơ trong lòng càng không buông tha, đi theo sau anh, lại ngoan ngoãn bổ sung một câu, ‘Đói bụng chưa, hôm nay em cố ý bảo...”
“Em ngồi xuống đi.” Cố Mặc lên tiếng cắt ngang lời nói của cô, chỉ vào sô pha.
Hứa Mộ Giai sợ nhất chính là vẻ mặt và giọng điệu này của anh, một dự cảm không rõ dâng lên đỉnh đầu, ngồi xuống sô pha, thấy anh ngồi đối diện cô, từ trong cặp táp lấy ra hai phần văn kiện.
“Em đọc đi, không có vấn đề gì thì ký tên vào.” Cố Mặc đặt hai phần văn kiện xuống bàn, giọng điệu hờ hững.
Hứa Mộ Giai hoài nghi cầm văn kiện qua, chỉ cần nhìn thoáng qua liền hoảng sợ, “Cố Mặc, anh...”
“Đơn xin ly hôn anh đã ký xong rồi.” Cố Mặc dựa ra sau lưng ghế, vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô.
Hơi thở Hứa Mộ Giai trở nên dồn dập, lắc đầu khó tin.
“Đương nhiên, nếu em có bổ sung tài sản gì cũng được hết, cho dù anh có đi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng cũng chẳng sao, chỉ cần em có thể ký tên lên đó.”
“Không!” Hứa Mộ Giai đột nhiên đứng dậy, “Em sẽ không ly hôn với anh! Sẽ không!”
“Vậy cứ kéo dài đi.” Vẻ mặt Cố Mặc điềm nhiên, “Sau khi ly thân hai năm thì quan hệ hôn nhân của anh và em cũng tự động hủy bỏ.”
“Chỉ bởi vì chuyện em giả mang thai?” Nước mắt Hứa Mộ Giai tuôn ra, tức giận đến toàn thân run rẩy, “Sở dĩ em lừa anh chính là vì quá yêu anh, sợ mất anh, em đã biết lỗi rồi, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em một lần?”
“Em bảo tôi tha thứ cho em như thế nào?” Cố Mặc hờ hững nhìn cô, hơi nheo mắt, “Em vì ham muốn cá nhân mà bắt tay với Giang Mạc Viễn làm hai chúng tôi thảm hại, đầu tiên là giăng một cái bẫy cho tôi nhảy xuống, sau đó lại dùng sự nghiệp của tôi ép Noãn Thần rời khỏi tôi, em đâu phải không biết tôi yêu cô ấy nhiều đến nhường nào, lại dùng thủ đoạn giả mang thai để cô ấy phải lấy Giang Mạc Viễn, em đúng là một tên trúng hai đích. Hứa Mộ Giai, trước kia tôi chính là cảm thấy em chỉ tùy hứng thôi, hiện giờ mới phát hiện em đáng sợ bao nhiêu, cái bộ mặt đáng ghê tởm em trưng ra hàng ngày khiến tôi buồn nôn, có phụ nữ như vậy mỗi ngày nằm ở bên cạnh tôi thật là đáng sợ!”
“Cố Mặc...” Hứa Mộ Giai lập tức nhào đến trước mặt anh, quỳ gối xuống thảm ôm lấy chân anh, khóc rống lên, “Em thật sự biết lỗi rồi, thật đó. Cho dù bây giờ anh có ly hôn với em, Trang Noãn Thần cũng không thể quay về bên anh đâu, chúng ta đừng ly hôn nữa, được không? Đúng, em đã làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, nhưng sau đó em đã rất cố gắng bù đắp rồi mà, thời gian anh nằm viện, em luôn tận tâm hết sức chăm sóc mẹ, mỗi ngày đều ở bên mẹ, cho dù là hiện tại em vẫn trước sau như một, đến bệnh viện chăm sóc mẹ. Lúc anh điều trị ở bệnh viện muốn gặp Trang Noãn Thần, em có đau lòng mấy cũng cầu xin cô ấy đến bệnh viện gặp anh; Anh có biết thời điểm cô ấy cùng anh làm vật lý trị liệu, em có bao nhiêu khổ sở, anh biết không? Nụ cười của anh chỉ dành cho cô ấy, nhưng anh có từng nghĩ, người chân chính giúp anh đứng lên được chính là em mà không phải là cô ấy, tổng biên tập Hoa Báo tìm anh nhiều lần anh không đi, cuối cùng chẳng phải là em tận tình khuyên nhủ anh mới đi hay sao? Trang Noãn Thần chỉ giúp thể xác anh đứng lên mà thôi, em mới là người giúp anh xốc lại tinh thần. Em biết anh công việc bận rộn, cho nên ngay cả công ty ba em, em cũng không đến, chỉ hy vọng có thể ở nhà làm người vợ hiền, anh bận rộn bên ngoài thì em chăm sóc nhà cửa, chăm sóc mẹ, để anh không phải lo lắng trong nhà, chẳng lẽ... Em làm nhiều chuyện như vậy vẫn không thể bù đắp lại sao? Vẫn không thể khiến anh cảm động một chút nào sao?”
“Tôi sẽ không tha thứ cho em, cho nên ly hôn là cách tốt nhất.” Cố Mặc lạnh lùng nhìn cô, “Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ miệng đầy dối trá như em ở bên cạnh tôi.”
“Em nói rồi, chuyện giả mang thai...”
“Lúc tôi biết chuyện em mang thai là giả, tôi đã không còn ôm hy vọng gì với cuộc hôn nhân này rồi. Khi tôi biết em tìm Trang Noãn Thần chửi bới, tôi đối với em đã chán ghét đến cực điểm rồi!” Cố Mặc tuyệt nhiên cắt ngang lời cô, gằn từng tiếng âm u.
Mặt Hứa Mộ Giai thoáng trắng bệch!
“Anh... Làm sao mà biết?!”
Cố Mặc đưa tay lên, dùng sức hung hăng nắm lấy cằm cô, sâu đáy mắt phụt ra tia phẫn hận, “Tôi làm sao mà biết em không rõ sao? Còn nữa, trong nhà hàng nhiều cặp mắt nhìn thấy như vậy, em muốn giấu tôi thế nào?” Nói xong, tay anh hất một cái, cả người cô tức khắc đụng vào bàn trà.
Đau đớn sau lưng không đủ để che giấu đáy lòng lạnh lẽo...
“Cố Mặc, nguyên nhân thật sự anh muốn ly hôn với em chính là vì chuyện này đúng không?” Hứa Mộ Giai ngồi bệt trên thảm, thê lương nhìn anh, “Từ đấu chí cuối, người anh bận tâm cũng chỉ có mỗi Trang Noãn Thần, anh là cảm thấy em quấy rầy Trang Noãn Thần nên mới ly hôn với em, có phải không?”
Cố Mặc híp mắt, đứng dậy, “Tôi không kiện em và ba em lên tòa đã nể mặt lưu tình lắm rồi, Hứa Mộ Giai em nhớ kỹ cho tôi, nếu em lại đi quấy rầy Trang Noãn Thần, tôi sẽ xử đẹp em, đừng tưởng rằng ba em là Hứa Tác Vinh thì tôi không có biện pháp!”
“Anh không được đi!” Hứa Mộ Giai thấy anh xoay người muốn bỏ đi, nén đau trên người nhào về phía sau ôm lấy anh, “Em không cho anh đi, Cố Mặc, anh đừng đi...”
“Thời gian này tôi sẽ ở lại tòa soạn, em suy nghĩ kỹ càng ký tên xong thì liên hệ với tôi.” Cố Mặc đẩy cô ra lần nữa.
“Không...” Hứa Mộ Giai đu bám anh như phát điên, nước mắt rơi lã chã như mưa, “Em van xin anh, em cam đoan với anh em không bao giờ đi quấy rầy Trang Noãn Thần nữa, sau này anh nói thế nào thì thế đó, cho dù... Cho dù trong lòng anh có người khác em cũng không để ý đâu, Cố Mặc, em không muốn ly hôn với anh... Em ở bên anh lâu như vậy, dù anh nuôi thú cưng cũng nên có tình cảm chứ?”
Cố Mặc đứng tại chỗ, mày hơi giãn ra, có một thoáng hiện lên chút trắc ẩn nhưng nhanh chóng đè xuống, lên tiếng vẫn là lạnh nhạt, “Hứa Mộ Giai, chút cảm tình duy nhất của tôi đã bị em cứng rắn chặt đứt rồi.” Lúc này đây, anh cương quyết đẩy cô ra, cầm lấy cặp táp ra gần đến cửa.
“Cố Mặc...”
“Còn có...” Cố Mặc mang giày xong đứng ở ngưỡng cửa, mặt hơi nghiêng, giọng nói lạnh nhạt, lặng lẽ nhuốm chút cô liêu, “Nguyên nhân thật sự tôi ly hôn với em chính bởi vì sự lừa dối của em, nếu em thẳng thắn với tôi sớm hơn, cho dù là hôm hôn lễ tôi đều có thể tha thứ cho em...” Nói đoạn, anh hít thật sâu, siết nắm tay, “Em hoàn toàn không biết rằng, tôi lấy em, chính bởi vì đối với em, đã có chút động lòng.”
Hứa Mộ Giai run bắn người, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Bên tai là tiếng cửa mở, rầm một tiếng, Cố Mặc đã đi rồi...