Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele Quyển 8 - Chương 21-1: Tôi nuôi nổi anh ấy (1)



Quyển 8 - Chương 21-1: Tôi nuôi nổi anh ấy (1)


Một lời từ chối, một năm trước và một năm sau. Một năm trước, cô là vì Cố Mặc từ chối Giang Mạc Viễn, trong lòng nghĩ rằng cho dù khó khăn cỡ nào thì hai người họ cũng có thể nắm tay nhau vượt qua; một năm sau, cô lại vì Giang Mạc Viễn từ chối Cố Mặc, trong lòng cũng vẫn nghĩ cho dù khổ cực thì cô vẫn có thể nắm tay Giang Mạc Viễn cùng nhau vượt qua. Thời gian trước và sau, mục đích của cô đều vẫn vậy, nhưng tấm lòng đã khác rồi.

Một năm trước, Cố Mặc tuyệt vọng và phát điên làm cô ý thức được rằng tiếp tục kiên trì là một sai lầm, một năm sau, sự bình tĩnh cùng cố hữu của Giang Mạc Viễn khiến cô ý thức được tiếp tục thì vẫn còn hy vọng, cô không biết thứ hy vọng này là Giang Mạc Viễn thực sự đã định liệu trước rồi, hay là sợ cô lo lắng nên mới ra vẻ trấn tĩnh, bất luận thế nào, ba người họ đã bỏ lỡ một lần thì không muốn có lần thứ hai, có lẽ sự kiên trì của cô cũng là một sai lần, nhưng chỉ cần anh không rời bỏ cô, cô sẽ cứ ở lại, làm một người vợ đúng nghĩa của gia đình, chứ cô không muốn trở thành chim rừng, tai họa đến liền bay đi mất.

Cố Mặc nhìn thẳng vào cô, mu bàn tay nhanh chóng nổi gân xanh, anh đang dằn nén, sâu nơi đáy mắt là nỗi đau lớn lao. Trang Noãn Thần làm sao lại không biết được, chỉ là hành vi tối nay của anh đã sớm vượt ra khỏi dự kiến của cô, Cố Mặc, xưa nay không phải hạng người giậu đổ bìm leo mà, bởi vì người kiêu ngạo như anh, luôn kinh thường việc làm đó.

Lòng cô đau, anh làm sao nếm rõ?

Mắt Giang Mạc Viễn nhìn Trang Noãn Thần trở nên mềm mại, nụ cười bên môi lại đậm tình, kéo lấy bả vai cô, cúi đầu nói, “Đi thôi.”

Cô gật đầu.

Cố Mặc thấy cảnh này thì càng phẫn hận, quát với Giang Mạc Viễn, “Giang Mạc Viễn, một khi anh dẫn Trang Noãn Thần ra khỏi cánh cửa này thì cái gì cũng không có, anh sẽ trắng tay!”

Giang Mạc Viễn quay đầu lại.

Gáy Trang Noãn Thần nhưng bị ai đó giáng một búa, những lời này, một năm trước Giang Mạc Viễn cũng từng nói, Cố Mặc tuy rằng chỉ lặp lại, nhưng lời anh nói hoàn toàn là sự thật.

“Cố Mặc, anh lầm rồi.” Giang Mạc Viễn bất ngờ cười, nụ cười ấy thật nhẹ nhàng, “Có Noãn Noãn là tôi đã có tất cả.” Nói xong, anh dẫn Trang Noãn Thần rời khỏi.

Cố Mặc gắt gao nắm chặt tay, mắt như bốc hỏa!

***

Bóng đêm và những ngọn đèn đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, từng mảng sáng lớn xuyên qua kính xe hắt lên mặt Trang Noãn Thần, cô vẫn nhìn về con đường phía trước không chút thay đổi, mắt trống rỗng, ánh sáng kia chiếu vào mắt cô càng thêm sáng ngời, sắc mặt cô lại tái nhợt như tờ giấy.

Sau khi xuống Tam Hoàn, Giang Mạc Viễn đánh xe về đường phụ, tìm một chỗ tiện lợi để đậu xe. Trang Noãn Thần vẫn nhìn về trước, kinh ngạc, hệt như con rối gỗ im lặng. Anh tắt máy xe, quay sang nhìn cô, lát sau gọi khẽ tên cô, “Noãn Noãn?”

Tiếng nói trầm ấm chui vào tai cô như kéo cô thoát khỏi cõi thần tiên hư không, ánh mắt từ hỗn độn đờ dẫn dần chuyển thành trong suốt, “Hửm?” Nhìn chung quanh một lát, rồi mới nhìn anh, “Còn chưa đến nhà sao lại dừng xe?”

Giang Mạc Viễn không trả lời cô, bất giác kéo tay cô qua, nhíu mày, “Sao tay em lạnh vậy, còn run nữa?”

Cô khẽ cụp mắt xuống.

“Sao vậy?”

“Một năm trước, em ngồi trong xe của Cố Mặc, tay cũng run và lạnh thế này.” Trang Noãn Thần lên tiếng, giọng nói không ngừng đè nén, cô thừa nhận mình là người nhát gan.

Giang Mạc Viễn nghe vậy liền ôm cô vào lòng, tựa đầu anh vào đầu cô, thở dài, “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không xa nhau.”

“Một năm trước Cố Mặc cũng từng nói câu này….” Lời nói còn lại không cần nói thêm gì nữa, có một loại đau đang đục khoét ngực cô, vì thời hồn nhiên đã mất đi, vì chàng thiếu niên áo trắng đã sớm xa rồi.

Giang Mạc Viễn hơi cách cô ra, cúi cầu nhìn mặt cô, giọng nói kiên định chứa đầy tình cảm nồng nàn, “Anh cam đoan với em.”

Cô giương mắt, nhìn vào mắt anh.

Màn đên ngoài cửa sổ, còn có, mắt anh… đen đậm thâm thúy.

***

Hôm sau, sóng yên biển lặng, kể cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ cũng rạng rỡ, cuối thu trời mát.

Trang Noãn Thần đã lo âu suốt cả ngày.

Ngày thứ ba, Giang Mạc Viễn đến công ty như thường lệ, Trang Noãn Thần cũng đến Vạn Tuyên, buổi sáng sau khi họp xong, cô cùng Ngải Niệm ăn trưa, nghe Ngải Niệm nói huyên thuyên về chuyện của Tư Nhiên nhưng lại không có tinh thần, đại khái có vài câu lọt vào tai như Tư Nhiên nếu có thời gian rãnh rỗi sẽ ghé nhà chơi với Mặc Mặc.

Buổi chiều, đúng thời gian buồn ngủ nhất trong ngày lại đột nhiên xuất hiện tin tức bất lợi cho Giang Mạc Viễn, tin này được Hoa Báo đăng lên mạng trước, sau đó lan rộng trên mạng, rồi tiếp đến là các nhà truyền thông to nhỏ đồng loạt đăng lại.

Tề Hành Trường bị đưa ra xét xử, hạng mục quốc lộ rõ ràng là triển khai hoạt động trái phép, các nhân viên có liên quan đến hạng mục quốc lộ này đều run sợ trong lúc Tề Hành Trường tiếp nhận điều tra. Tiện đà, Hoa Báo lại chĩa mũi dùi trực tiếp vào Giang Mạc Viễn, ám chỉ anh là chủ mưu bày ra tất cả, ngoại trừ tin tức hạng mục quốc lộ này bị lộ ra ngoài, còn thêm tin tức mấy hôm trước Ủy Ban Chứng Khoán gặp và mời Giang Mạc Viễn về điều tra, nói vậy càng gợi mở cho dân chúng có thêm không gian tưởng tượng.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, những tin tức phản đối Giang Mạc Viễn như là bệnh dịch lây lan truyền khắp trên mạng, tiếp đó còn có chuyên gia nhảy ra phân tích giá cổ phiếu của Tiêu Duy Quốc Tế sẽ rớt xuống chạm đáy khi phiên giao dịch bắt đầu, lòng người nhất thời hoang mang.

Trang Noãn Thần xem tin tức mà người hóa gỗ đá, ngón tay từng cơn tê dại, nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí, cô biết trên mạng chỉ lan truyền một phần, Hoa Báo tuyệt đối sẽ không phát tán tin tức chuyên đề quan trọng trên mạng như vậy, chờ đến khi chuyên đề này lên mặt báo thì mới toàn diện và cụ thể được.

Cả buổi chiều chất chứa lo âu, trên dưới Vạn Tuyên đều biết được tin này, người nào cũng cẩn thận không dám nói nhiều lời, Ngải Niệm mỗi khi muốn nói thì lại thôi như đang cố nhẫn nhịn, còn căn dặn mọi người phải chuyên tâm hoành thành công việc của mình. Trang Noãn Thần không có tâm trạng, ngay cả lúc kiểm tra báo cáo cũng không tập trung tinh thần, cuối cùng để cho Ngải Niệm kiểm định. Vào đêm, Giang Mạc Viễn không về nhà, đợi đến khuya lơ khuya lắt vẫn không thấy xe anh, cô gọi điện thoại cho anh, trong văn phòng không có ai, lại gọi di động, reo rất lâu đối phương mới nhận máy.

Tiếng nói Giang Mạc Viễn nghe rất mệt mỏi, xung quanh không phải quá im lặng, có tiếng người nói chuyện, cô hỏi anh ở đâu, anh cũng chỉ vội đáp lại, muốn cô đi ngủ sớm không cần đợi anh. Gần như một đêm không ngủ, cho dù thi thoảng thiếp đi cũng sẽ bị ác mộng liên tục quấy nhiễu, đợi đến khi thức giấc quanh mình vẫn là đêm tối, anh vẫn chưa về nhà.

Đêm nay, dài đằng đẵng đến dọa người.

Hôm sau, Hoa Báo quả nhiên xuất kích, với hình thức chuyên đề đào sâu sự kiện Giang Mạc Viễn khiến nó lên đến đỉnh điểm, nhất thời ồn ào sôi nổi, mức độ dư luận mạnh hơn hôm qua, còn bàn luận trên mạng lại không có khả năng ngừng lại, ba chữ ‘Giang Mạc Viễn’ trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất, phần lớn cư dân mạng đồn thổi ‘Một cao- phú- soái như thế hóa ra chỉ là tên lừa đảo’.

Trang Noãn Thần là trên đường đi làm mua một tờ báo của Hoa Báo mới biết được tin này, trên đường nghe đài, vốn là chương trình âm nhạc dễ chịu như mọi ngày lại cũng thay nhau phát thanh sự kiện Giang Mạc Viễn, đưa đến sức ảnh hưởng mạnh mẽ.

Xe vừa mới chạy đến gần Hoa Mậu thì Ngải Niệm gọi điện đến, giọng điệu lo lắng.

“Noãn Thần, cửa chính và bãi đổ xe tầng hầm đều có phóng viên trực sẵn, lúc cậu đến công ty thì đi cửa sau nha, tuyệt đối không được đi vào từ cửa chính, vừa nãy mình suýt nữa bị đám phóng viên lột da, sợ thật.”

“Mình biết rồi.” Sau khi Trang Noãn Thần cúp điện thoại liền đánh tay lái, quả nhiên phát hiện cửa chính công ty có rất nhiều phóng viên, xe cô âm thầm chạy vòng qua cửa sau, lúc này mới tránh được tiếng người oanh tạc.

Đừng nói là phóng biên, ngay cả cư dân mạng cũng lùng sục những người có liên quan đến Giang Mạc Viễn, cô là vợ anh nên xếp thứ nhất, nhưng mà cũng đã lọt lưới, còn cha mẹ của Giang Mạc Viễn, chuyện Giang Mạc Viễn là con của Giang Phong trong nước có rất ít người biết, ngay cả cô cũng đến Zurich gặp được Giang Phong mới biết chuyện này, cho nên cha mẹ chồng cô chưa bị mang ra mổ xẻ.

Vào công ty, Ngải Niệm vừa đi theo cô vào văn phòng thì điện thoại liền vang, là Giang Mạc Viễn.

“Sợ không?” Tiếng nói anh rất nhẹ nhàng.

“Không sợ, anh đang ở đâu vậy?” Nghe ra anh đang rất mệt.

“Ở công ty giải quyết một chuyện, anh biết phóng viên có tìm tới em.”

“Không sao, em né rồi, họ không thấy em.” Trang Noãn Thần ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói, “Xin lỗi anh, em không biết lần này Cố Mặc lại thực sự ra tay, anh ta…
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện