Hay là mình sống chung Chương 71 - Khắc Cốt Và Hiện Tại 3

 

Một góc trong tấm hình, có một người đang cuối đầu. Cô ta phóng to tấm hình ra.

Tuy mờ mờ nhưng cô ta có thể chắc chắn đó là ai.

Tiền Phi chồm lại gần, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”.

Cô ta bình tĩnh bấm thoát ra ngoài, trả điện thoại lại: “Không có gì, xem thử những người làm thêm giờ với bạn trai cô có người nào tôi quen biết không ấy mà”.

Tiền Phi nhận lại điện thoại: “Thế có người nào cô quen không? Ồ đúng, chắc chắn cô quen Đại Quân, nhưng hình như anh ấy không làm thêm. Hình như anh ấy chỉ quản đầu tư, không quản kinh doanh. Nói ra thì công ty này tôi từng nghe Lý Diệc Phi nhắc đến, ban đầu là cùng mở với Đại Quân, khoản tiền vốn đầu tiên đều do Đại Quân bỏ ra, về sau kinh doanh có lời, Lý Diệc Phi mới lấy phần của mình bù cho Đại Quân”.

Liêu Thi Ngữ nhướn môi: “Cô quen Quân Thừa? Năm đó anh ta lừa tiền lì xì của tôi để chơi game online, tôi mách với mẹ anh ta, bà đã đánh anh ta gần như có sẹo luôn, anh ta nằm li bì cả tháng trời. Từ đó về sau, anh ta đã chính thức tuyệt giao với tôi”.

Nội dung câu nói của cô ta nghe thì rất thê thảm tơi tả, nhưng giọng điệu thì không một chút thương xót hoài niệm, khiến Tiền Phi cảm thấy cuộc đời của Quân Thừa đúng là bi thảm khó ai sánh bằng.

Liêu Thi Ngữ chợt nói: “Nói ra thì lâu lắm rồi không đến cửa hàng đồ ngọc của mẹ Quân Thừa để mua sắm, hay lát nữa chúng ta đi cùng nhau?”.

Tiền Phi nghĩ dù sao Lý Diệc Phi cũng làm thêm giờ, mình cô ở nhà cũng buồn nên đồng ý, nhưng trước khi cô về phòng thay đồ thì chợt khựng lại, hỏi Liêu Thi Ngữ: “Tôi phải mang theo bao nhiêu tiền mới không lúng túng khi bước chân vào cửa hàng của mẹ Quân Thừa?”.

Liêu Thi Ngữ mỉm cười, trong nụ cười có một vẻ xấu xa gian tà: “Chỉ cần cô có chứng cứ xác thực chuyện Quân Thừa chơi game online thì mẹ anh ta sẽ không lấy một xu nào cả, cho dù cái cô thích có là món đắt giá nhất trong cửa hàng thì bà ấy cũng sẽ tặng cô miễn phí, xem như cô đã giúp bà quản giáo thằng con cải tà quy chính”.

Tiền Phi nghe mà nghệt mặt.

Cô cảm thấy mẹ Quân Thừa đúng là một người kỳ diệu.

Tiền Phi hồ hởi hỏi Lý Diệc Phi có hình ảnh Đại Quân chơi game online hay gì đó không?

Lý Diệc Phi hỏi cô định làm gì, Tiền Phi nói Liêu Thi Ngữ định đưa cô đến cửa hàng mẹ Đại Quân mở để mua sắm.

Thế là anh không nói không rằng, giữa muôn vàn bận rộn gửi ngay cho cô mấy tấm hình Đại Quân ngồi trên ghế, vừa gãi chân vừa chơi game, đồng thời thêm một câu: “Tạm bao nhiêu đó thôi. Nếu thích nhiều món mà mẹ Quân Thừa không tặng hết thì nhớ bảo anh gửi thêm, trong máy tính văn phòng trên lầu của anh còn rất nhiều hình, đảm bảo có thể khiến thím Quân cam tâm tình nguyện tặng quà đến khuynh gia bại sản!”.

Tiền Phi vui vẻ gửi một biểu cảm hôn hít qua cho anh.

Cuối cùng Tiền Phi dựa vào những tấm hình này, đường hoàng thu hoạch được một mớ mặt dây chuyền ngọc bích rất đẹp.

Lúc Tiền Phi ra khỏi cửa hàng thì mẹ Quân Thừa xinh đẹp yêu kiều gầm lên như sư tử Hà Đông, gọi điện cho bạn Quân Thừa, quát mắng: “Thằng con đầu trâu mặt ngựa, bây giờ, ngay lập tức cút về cửa hàng này ngay cho mẹ, nếu không mẹ đưa mày đến chỗ bố mày để ông ấy đánh chết mày!”.

Tiền Phi nghe mà thất kinh, hỏi: “Thằng con đầu trâu mặt ngựa? Thế thím Quân là người Đông Bắc à?”.

Liêu Thi Ngữ đáp: “Ừ, bình thường ôn hòa khéo léo như người trong tranh, chỉ cần bị Đại Quân chơi game chọc giận lên là sẽ lộ ra bộ mặt thật ngay”.

Tiền Phi cười run cả người: “Bố Đại Quân làm gì? Nghe có vẻ còn đáng sợ hơn mẹ anh ấy nữa”.

Liêu Thi Ngữ đáp: “Kinh doanh địa ốc, xuất thân quân ngũ, rất kiệm lời, thông thường đều dùng đòn roi để giảng đạo với con trai”.

Tiền Phi cảm thấy gia đình của Đại Quân đúng là khác thường, mỗi người đều vô cùng kỳ diệu.

Mặt ngọc dây chuyền một kiểu hai cái, là dạng cặp cho nữ, Tiền Phi hào phóng tặng một cái cho Liêu Thi Ngữ.

Liêu Thi Ngữ đeo vào cổ rồi nói với Tiền Phi: “Chúng ta chụp hình chung đi!”, cô ta lắc lắc điện thoại.

Tiền Phi liền đeo ngay vào, rồi cùng Liêu Thi Ngữ tựa đầu sát vào nhau chụp tự sướng một tấm.

Sau đó Liêu Thi Ngữ nhìn hình rồi hỏi cô: “Tôi có thể đăng tấm hình này vào nhóm bạn của tôi không?”.

Tiền Phi gật đầu: “Được chứ”.

Liêu Thi Ngữ hỏi: “Cô nói xem tôi nên viết gì chú thích cho hình thì hay?”.

Tiền Phi cười xấu xa: “Viết thế này: Thu hoạch được một cặp mặt dây chuyền ngọc bích với cô bạn, vì thế đặc biệt cảm tạ Quân Thừa, xin anh đừng bao giờ bỏ chơi game!”.

Liêu Thi Ngữ cũng không nhịn được cười.

Cô ta đăng hình kèm chú thích vào nhóm bạn rồi bỗng hỏi Tiền Phi: “Tôi nhớ ra một chuyện này, sau khi chia tay có cần thêm bạn trai cũ vào danh sách chat không nhỉ?”.

Tiền Phi đáp: “Không cần chứ? Không cần thiết. Dù sao tôi cũng không thêm”.

Liêu Thi Ngữ im lặng rồi nói: “Đúng rồi Tiền Phi, chúng ta vẫn chưa thêm bạn”.

Tiền Phi vỗ đầu, móc điện thoại ra.

Họ lại đi dạo một lúc, giữa đường Liêu Thi Ngữ cứ lấy điện thoại ra xem suốt, thi thoảng còn gõ chữ gì đó. Một lúc sau điện thoại cô ta bỗng đổ chuông.

Liêu Thi Ngữ nhìn điện thoại rồi nói với Tiền Phi: “Xin lỗi nhé Tiền Phi, cô đến quán cafe trước mặt kia đợi tôi một lát, tôi đi nghe điện thoại”.

Tiền Phi đồng ý rồi đến quán Starbucks gần đó, gọi một ly cafe rồi ngồi đợi.

Lúc buồn chán, cô lấy điện thoại ra, lên mạng chơi.

Cô nhìn thấy tấm hình Liêu Thi Ngữ đăng lên bên dưới có bình luận của cô ta.

Không biết là trả lời ai, nội dung là: “Cuống cái nỗi gì, em có ăn thịt ai đâu, hi hi…”.

Cô liếc nhìn qua rồi không để tâm nhiều, tiếp tục lướt xem xuống dưới. Sau đó cô nhìn thấy cái người mặt dày cứ nhất quyết đòi cô đổi tên thành “Đẹp trai cấp vũ trụ” cũng gửi một tin nhắn: “Băng Vệ Sinh, anh đói!”.

Tiền Phi suýt nữa thì phun ngụm cafe ra ngoài.

Cô trả lời: “Luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đi, luyện xong sẽ không đói nữa đâu”.

Cô vừa trả lời xong thì Liêu Thi Ngữ quay về.

Cô ta trông như mới cãi nhau với ai đó, có vẻ mệt mỏi: “Tiền Phi, chúng ta về thôi”.

Thế là họ đứng lên, đi về nhà.

Trên đường về, Tiền Phi mua thức ăn, về đến nhà rồi cô vào bếp rửa rau, nấu cơm. Điện thoại của cô đặt trên bàn ngoài phòng khách.

Lúc Tiền Phi đang phi hành tỏi trong nồi thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô chạy ra xem.

Là Uông Nhược Hải.

Cô nghe máy, bảo anh ta rằng: “Uông Nhược Hải, anh đợi em một lát, em đang làm bếp, không vào ngay là cháy nồi đấy!”. Cô đặt điện thoại lên bàn rồi quay người chạy vào bếp.

Liêu Thi Ngữ đang ngồi trên sofa xem tivi lặng lẽ đứng dậy, đến cạnh bàn cầm điện thoại lên rồi khẽ nói: “Uông Nhược Hải, chúng ta mới hứa với nhau rồi, nếu anh nói Tiền Phi biết giữa anh và tôi trước đây là quan hệ gì, tôi sẽ mang hết mọi tin nhắn, hình ảnh, video clip của chúng ta ra cho cô ấy xem. Chẳng phải anh đã nói anh từng phản bội cô ấy một lần, làm tổn thương cô ấy, không muốn cô ấy bị tổn thương lần nữa đó sao?”.

Giọng Uông Nhược Hải bên kia có vẻ van nài và bất lực: “Liêu Thi Ngữ, cô làm như thế có vui không?”.

Liêu Thi Ngữ cười khẽ: “Vui chứ, rất vui là khác. Anh đã quên quá nhiều thứ, tôi phải giúp anh nhớ lại”.

Uông Nhược Hải nói: “Có gì cô cứ nhắm vào tôi đây này, chuyện giữa chúng ta đừng lôi cô ấy vào, được không?”.

Giọng Liêu Thi Ngữ nhẹ như không: “Anh thật ngốc, sao còn chưa hiểu? Anh càng bảo vệ cô ta, tôi càng không can tâm”. Nói xong, cô ta cúp máy, lại trở về sofa tiếp tục bình thản xem tivi như không có việc gì xảy ra”.

Lúc Tiền Phi quay trở lại thì phát hiện điện thoại đã cúp.

Cô gọi lại cho Uông Nhược Hải, hỏi anh ta có việc gì. Anh ta do dự một lúc rồi đáp: “Cũng chẳng có gì, chỉ muốn hỏi gần đây em sống thế nào thôi”.

Lý Diệc Phi âm thầm quan sát Uông Nhược Hải.

Anh nhận ra gã đàn ông ngoại tình này tuy phẩm chất có vấn đề, nhưng năng lực làm việc rất tốt.

Anh nhìn người đó, nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu. Thực ra anh có thể viện một cái cớ nào đó để đuổi cổ anh ta, nhưng nghĩ lại thì làm thế sẽ biến bản thân thành thấp kém, phẩm chất của anh không cho phép anh làm những chuyện hèn hạ như dùng quyền thế để báo tư thù.

Có lúc anh nghĩ, phải dùng cách thức nào để khiến hắn ta biết, cô bạn gái cũ mà hắn từng bỏ rơi lại tìm thấy mùa xuân thứ hai, hơn nữa chất lượng và ngoại hình của mùa xuân thứ hai không phải là kiểu mà tầng lớp trung bình như hắn có thể so sánh được. Mỗi lần anh tưởng tượng cảnh Uông Nhược Hải biết người kế nhiệm tập đoàn nơi hắn làm việc chính là mùa xuân thứ hai đó, vẻ mặt hắn sẽ không cam tâm và hối hận đến nhường nào, là anh lại cảm thấy sảng khoái đến độ đau cả ruột gan.

Nhưng về sau anh lại từ bỏ ý định đó.

Anh cảm thấy sự trừng phạt lớn nhất đối với hắn ta không phải là để hắn thấy bạn gái cũ lại trèo lên một cành cao hơn hắn gấp trăm lần, mà là nên để hắn nhìn thấy người mà hắn từng bỏ rơi đã dựa vào nỗ lực của bản thân cô ấy, bây giờ đã nổi bật bao nhiêu, chói sáng bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu.

Dựa dẫm người khác, mượn ánh sáng người khác, không bằng bản thân mình tự tỏa hào quang.

Anh biết không lâu sau đó sẽ có cơ hội này. Trước đây anh luôn vì nắm bắt cơ hội đó mà không ngừng đối kháng với ông già nhà anh.

Anh không chỉ muốn chứng minh với bố anh rằng người phụ nữ anh chọn là duy nhất trong hàng vạn người, mà cũng muốn để Uông Nhược Hải mắt mờ phải khóc lóc đau khổ trong hối hận và sùng bái người phụ nữ của anh: Hắn đã mờ mắt, đáng đời hắn mất đi hạnh phúc thật sự.

Nghĩ đến Uông Nhược Hải, anh liền nghĩ ngay đến người phụ nữ khiến hắn ngoại tình. Thế là lúc rãnh rỗi, anh không kìm được lại chạy đến trò chuyện với bác Liêu phó tổng.

Anh vốn chỉ định hỏi thăm nên chọn đại một người ra hỏi, không nghĩ rằng đường đường là một phó tổng lại biết những chuyện đời tư tình cảm gì đó cũng lãnh đạo cấp dưới mình.

Nhưng bác Liêu lại thở dài, tỏ vẻ rất xấu hổ với anh, rồi lại bóp trán và nói: “Bác đã nói không để cho lão Lý tác hợp cháu và Thi Ngữ, sớm muộn gì cháu cũng sẽ biết chuyện giữa nó và Uông Nhược Hải, nhưng bố cháu cứ không chịu nghe lời bác!”.

Lý Diệc Phi sửng sốt. Hóa ra cô gái mà Uông Nhược Hải bắt cá hai tay, lại chính là Liêu Thi Ngữ. Mà lúc này đây, Liêu Thi Ngữ lại đang ở nhà anh với Tiền Phi.

Anh không ngồi yên nỗi, túm lấy áo khoác, đứng lên đi ngay. Trong lòng anh dậy lên một nỗi phiền muộn, tức tối không thể khống chế.

Anh phải nói cho Tiền Phi biết, vì sao dù bất cứ lý do nào anh cũng không thích cô bạn thân từ nhỏ xinh đẹp đó. Vì anh thực sự ghét những cô nàng chuyên giở trò, và bất chấp tất cả để làm tổn thương người khác.

Khi Lý Diệc Phi hỏa tốc chạy về nhà, Tiền Phi và Liêu Thi Ngữ đang ngồi ở phòng khách, vừa xem tivi vừa trò chuyện.

Tiền Phi đang tâm sự: “Haizzz, đôi môi dày như miếng xúc xích của cô nàng này chẳng đẹp tí nào mà sao cứ diễn vai đại mỹ nhân thế nhỉ? Để rèn luyện sự kiên trì và sức chịu đựng của nam chính chăng?”.

Thấy anh xuất hiện, Tiền Phi sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Đại ca, anh nói là làm thêm giờ mà?”.

Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phi rồi lại nhìn Liêu Thi Ngữ, ngáp một cái: “Mệt quá rồi, về ngủ bù một giấc”. Vừa nói vừa đi về phòng.

Tiền Phi theo vào, dè dặt hỏi: “Anh chắc chắn là anh “buồn ngủ” chứ không phải “đói” chứ?”.

Lý Diệc Phi đổ ập xuống giường, nói: “Anh phải tranh thủ chợp mắt một lát”. Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “Băng vệ sinh, anh nhớ anh còn một bồ độ vest ở tiệm giặt ủi chưa lấy về, em giúp anh lấy về nhé, lát nữa anh đi sẽ mang theo, được không?”.

Tiền Phi bĩu môi “xì” một tiếng: “Đến giờ còn dám sai bảo Tiền bảo đại làm mấy việc vặt này, em thấy tương lai anh cũng thế thôi, chẳng thấy đổi gì nhiều! Không biết thương xót tài năng gì cả! Hừ! Hừ!”. Tuy miệng cô nói thế nhưng chân vẫn di động ra cửa.

Sau khi cô ra khỏi nhà, Lý Diệc Phi ngồi bật dậy ngay, mở cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói với Liêu Thi Ngữ đang ngồi trên sofa: “Liêu Thi Ngữ, lại đây nói mấy câu”.

Lý Diệc Phi dựa vào khung cửa, hỏi thẳng cô ta: “Là ông già bảo em vào đây ở phải không?”.

Liêu Thi Ngữ nhếch môi cười: “Biết ngay là anh sẽ đoán ra mà”.

Lý Diệc Phi cau mày: “Ngoài chuyện đó ra thì còn có lý do nào khác không?”

Liêu Thi Ngữ ngước lên, nhìn anh: “Xem ra lý do khác cũng bị anh đoán ra rồi”.

Lý Diệc Phi càng nhíu mày: “Liêu Thi Ngữ, rốt cuộc em định làm gì? Có tiện nói cho anh biết không?”.

Liêu Thi Ngữ đáp: “Không có gì, chỉ muốn biết rốt cuộc cô ấy có gì khiến người ta nhớ mãi không quên được”.

Lý Diệc Phi bảo: “Cũng may là cô ấy vẫn chưa biết em là ai, em cũng chưa tạo ra vết thương nào cho cô ấy, nếu không thì Liêu Thi Ngữ, tình cảm từ nhỏ của hai ta e rằng không cứu được em đâu”.

Liêu Thi Ngữ cười: “Đúng là em chưa từng thấy anh bảo vệ ai như thế! Cô ấy đúng là khiến người khác phải ghen tỵ!”.

Lý Diệc Phi không tiếp lời cô ta mà lạnh lùng nói: “Ngày mai em dọn đi đi. Em không dọn thì anh sẽ đuổi việc cái tên họ Uông kia”.

Liêu Thi Ngữ không cười nữa, đứng lên, đến trước mặt Lý Diệc Phi rồi đanh giọng: “Em và anh ấy chia tay mà em còn chưa đuổi việc anh ấy, anh cũng đừng mơ đụng đến anh ấy”.

Lý Diệc Phi “ha” một tiếng: “Em tính thử xem cổ phần của bố em mẹ em bác em, cộng thêm của em nữa có nhiều hơn số cổ phần mà anh sắp thừa kế hay không, nếu không thì đừng mơ giở trò với anh, mau tìm lý do hợp lý mà dọn ngay đi”. Anh ngừng lại rồi nói: “Anh thật sự không ưa cái tính thích lên âm mưu của em từ nhỏ rồi!”.

Liêu Thi Ngữ nghĩ ngợi, vẻ mặt có phần thỏa hiệp: “Ngày mai em sẽ dọn đi, anh đừng động đến anh ấy”. Ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Em vốn định làm gì đó với Tiền Phi, nhưng giờ thì hết rồi, anh cứ yên tâm. Mà anh đấy, anh định bao giờ nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của anh? Anh giấu cô ấy như thế thì khác gì với cách làm của em? Anh không sợ tương lai chính anh sẽ làm tổn thương cô ấy à?”.

Lý Diệc Phi suy nghĩ rồi đáp: “Ông già chưa nói em biết à? Đây là một cam kết của anh và bố”.

Liêu Thi Ngữ nhún vai: “Anh tưởng bác thật sự coi em là con dâu, chuyện gì cũng nói em biết hả”.

Hôm Nguyên Đán, ông già nóng tính trong truyền thuyết Lý Thiên Thánh đã gọi điện cho Lý Diệc Phi.

Câu đầu tiên ông nói là: “Mày định giận bố đến bao giờ?”.

Lý Diệc Phi đáp: “Đến khi bố thừa nhận con rời xa bố cũng có thể sống rất tốt, có thể vẫy vùng một cõi”.

Lý Thiên Thánh bảo: “Bố biết con đã mở công ty, cũng đã có sản nghiệp - biệt thự Tứ Quý Thanh Kiều, nhà ở Thủ Thành Quốc Tế, xe sang Cadillac, ngoài ra còn dùng tiền kiếm được từ công ty của con và Quân Thừa cùng mở để đầu tư cho game online mà Quân Thừa mê đắm, kiếm lời một khoản lớn. Con làm rất tốt, bố thừa nhận trước đây đã đánh giá thấp con”.

Lời khẳng định mà Lý Diệc Phi bao lâu nay hy vọng lại dễ dàng có được, anh gần như có phần hụt hẫng.

“Ông già, lời bố nói có phải từ đáy lòng không? Còn nữa, chẳng phải bố nói đoạn tuyệt quan hệ hay sao, bố có thể đừng ngày nào cũng điều tra con tới cùng không? Bố dễ dàng ném khẳng định vào mặt con như thế, bố có chuyện gì yêu cầu con đúng không?”.

Lý Thiên Thánh nói: “Con phải về nhà”.

Lý Diệc Phi đáp: “Không”.

Lý Thiên Thánh nói: “Con bắt buộc phải về. Nội bộ một công ty cá biệt đã lên sàn của gia đình ta xuất hiện vấn đề, thành tích sụt giảm, nếu không cứu vãn thì có khả năng sẽ rơi khỏi sàn giao dịch cũng không biết chừng. Còn nữa, gần đây tim bố không khỏe, con bắt buộc phải về để chủ trì đại cuộc”.

Lý Diệc Phi do dự: “Có thể cho con thêm ba tháng nữa được không?”.

Lý Thiên Thánh “hừ” một tiếng: “Vì cô gái tên Tiền Phi phải không? Mắt nhìn phụ nữ của con thật sự là bố càng lúc càng không hiểu nỗi, cứ người sau lại kém hơn người trước, ngay cả đi du học cũng không, chẳng là gì cả, lại còn có tình sử bảy năm với người đàn ông khác”.

Lý Diệc Phi nổi giận: “Sao bố điều tra ngay cả cô ấy hả? Con còn không làm mà bố làm? Quá đáng thật! Còn nữa, bố đừng so sánh lung tung được không? Cái gì mà người này không bằng người cũ? Người này so với người cũ, người cũ hơn nữa, không biết là tốt hơn gấp bao nhiêu lần đấy! Hơn nữa ai mà chẳng có quá khứ? Bố và mẹ con là mối tình đầu à? Bố cũng yêu đương hơn tám trăm lần mới rơi vào tay mẹ con mà! Chỉ biết nói người khác, sao bố không nói con trai bố! Con và bảy, tám cô nữa đều có tình sử, sao bố không phê phán? Hơn nữa, người ta sao lại chẳng là gì, người ta là nữ bảo đại đấy! Bảo đại, bảo đại, hiểu không ạ?”.

Lý Thiên Thanh cười lạnh: “Cũng chỉ là một chuẩn bảo thôi mà”.

Lý Diệc Phi “shit” một tiếng. Công ty trong tay bố anh đều là những công ty lên sàn, sao anh lại quên nhỉ, bố anh còn hiểu rõ về những thứ này hơn họ nhiều”.

“Bố cho con ba tháng, sau ba tháng con chắc chắn sẽ khiến cô ấy trở thành bảo đại”.

Lý Thiên Thánh tỏ ra không đồng ý, Lý Diệc Phi cũng kiên quyết không chịu thỏa hiệp, cuộc trò chuyện đó đã kết thúc không vui vẻ gì lắm.

Sau đó Lý Diệc Phi cứ ở trong trạng thái lo lắng, khao khát Tiền Phi có thể nhanh chóng trưởng thành. Trong quãng thời gian đó, anh không nói cho cô biết thân phận của mình, anh không muốn để cô biết anh có một người cha không chấp nhận cô. Anh muốn lúc cô được khẳng định và chấp nhận thì sẽ nói cho cô biết, bố anh là hộ kinh doanh cá thể như thế nào.

Trong quá trình đó, ông già không ngừng hối thúc anh quay về, anh chỉ có thể ra sức kéo dài hết lần này đến lần khác.

Về sau cuối cùng Tiền Phi đã chính thức trở thành bảo đại, hôm sau anh đã xin nghỉ việc.

Sau đó anh len lén từ bỏ tư cách bảo đại, quay về công ty gia tộc.

Anh bắt đầu kiểm tra đến cùng các tài khoản của tập đoàn, phát hiện ra một số công ty con kia quả thực tồn tại rất nhiều vấn đề.

Đặc biệt là công ty con đã lên sàn, bị công ty cháu của tập đoàn trì trệ kéo lại, nên thành tích kinh doanh mỗi năm một sụt giảm, không tìm cách cứu vãn thì công ty con đã lên sàn đó rất có khả năng sẽ bị đánh rớt khỏi sàn giao dịch.

Từ khi anh về nhà, ông già cứ không ngừng thôi miên bên tai anh, bảo anh rằng kết hôn vẫn là nên môn đăng hộ đối, tìm một nữ bảo đại nghèo khổ chi bằng tìm một người bạn thân nắm giữ cổ phần của tập đoàn, ông không tiếc sức lực vun đắp cho anh và Liêu Thi Ngữ yêu nhau.

Anh hỏi ông già rốt cuộc phải làm thế nào để ông không cản trở anh và Tiền Phi. Ông già suy nghĩ rồi nói: “Để bố nhìn thấy năng lực của nó, nếu nó có đủ năng lực, có thể hỗ trợ con, thì bố có thể suy xét bỏ qua xuất thân của nó”.

Thế là anh và ông già đã đi đến một cam kết.

Đến khi anh đã chỉnh lý lại tất cả mọi chuyện và tiền bạc của tập đoàn, sẽ do Tiền Phi làm người phụ trách dự án, hoàn thành dự án tổ chức lại hoạt động của công ty con tập đoàn.

Và trước khi phương án hoạch định ra, anh không thể nói cho cô biết thân phận thực sự của anh, cũng không thể giúp đỡ cô, nếu cuối cùng cô có thể dựa vào năng lực của chính mình, giúp công ty vượt qua ải này, ông già sẽ không bao giờ ngăn cản họ ở bên nhau nữa.

Nhưng nếu Tiền Phi thất bại, hoặc trong quá trình đó mang lại bất kỳ tổn thất nào cho công ty thì Lý Thiên Thánh nói rõ: “Nó sẽ không có tư cách làm con dâu nhà họ Lý ta”.

Lý Diệc Phi đã chấp nhận yêu cầu này. Anh có đủ tự tin với người phụ nữ của anh.

Cô đa vượt rất xa, không còn là một nhân viên quèn nữa, cái bây giờ cô cần chính là một chiến trường thực sự để cô phát huy năng lực.

Anh nguyện cho cô chiến trường đó, xem cô đánh thắng một trận đẹp mắt như thế nào.

Tiền Phi tức giận hằm hằm từ tiệm giặt ủi quay về.

Vừa vào nhà, cô đã lao lên giường, cưỡi lên người Lý Diệc Phi và bóp cổ anh, tức tối hỏi: “Có phải anh mắc chứng đãng trí người già sớm không hả? Anh có một bộ vest để ở tiệm giặt ủi sao? Em và ông bà chủ đã lật tung hết từng bộ quần áo trong tiệm mà cũng không tìm thấy! Sau đó em sực nhớ ra anh đã dọn đi rất lâu rồi!!!”.

Lý Diệc Phi tỏ vẻ sực tỉnh: “Đúng rồi! Anh đã dọn đi lâu lắm rồi! Xem ra gần đây bận quá nên trí nhớ kém đi rồi”.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, Tiền Phi chỉ muốn tìm con dao đâm cho anh mấy nhát.

Lý Diệc Phi thò hai tay lên ôm mông cô, vỗ vỗ, vẻ mặt rất gian tà: “Cái tư thế này, hay chúng ta ăn cơm luôn đi nhé!”.

Tiền Phi vội vàng bò xuống, nhưng lại bị Lý Diệc Phi khóa cứng, không thể nhúc nhích.

Tay anh bắt đầu triển khai nghiên cứu trên các đồ vật như thắt lưng, nút áo của cô. Đang nghiên cứu nhiệt tình thì bỗng có tiếng gõ cửa. Bên ngoài, Liêu Thi Ngữ đang gọi Tiền Phi.

Lý Diệc Phi “cảm ơn” một tiếng, nghiến răng ken két: “Cái con bé chết tiệt, nó cố ý đây mà!”.

Tiền Phi vừa bò vừa lăn xuống đất, nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi ra mở cửa, hỏi Liêu Thi Ngữ: “Chuyện gì thế?”.

Liêu Thi Ngữ nhìn sau lưng cô một cái, ánh mắt như đắc thắng, sau đó nhìn Tiền Phi rồi đáp: “Nhà tôi đã sửa xong rồi, ngày mai tôi sẽ dọn đi, nên nói với cô một tiếng thôi”.

Tiền Phi ngớ người: “Hả? Ồ, được, có gì cần giúp cứ nói với tôi nhé”.

Liêu Thi Ngữ quay về phòng, dọn dẹp đồ đạc.

Tiền Phi đóng cửa phòng rồi nói với Lý Diệc Phi: “Tiến độ sửa sang nhà cửa của cô ấy thật quá xuất thần, nói sửa xong thì bỗng dưng sửa xong ngay”.

Lý Diệc Phi kéo cô lại, ấn cô xuống giường, cười toe toét: “Cái kiểu bất ngờ này càng đến sớm càng tốt! Cô nàng mau chóng dọn đi, anh cầu còn không được! Thế này thì phạm vi ăn cơm của chúng ta sau này có thể mở rộng sang từng phòng rồi”.

Sáng hôm sau, Liêu Thi Ngữ lén đến nhà Lý Diệc Phi.

Cô ta đến trước cửa sổ lớn trong phòng khách, chào hỏi người đang ngồi trên ghế xoay phơi nắng: “Bác ạ”.

Người kia mở mắt, quay đầu lại.

Một gương mặt trung niên đẹp trai và rất cá tính, rất giống Lý Diệc Phi, nhưng lại nghiêm nghị và quả đoán hơn anh nhiều.

Ông ta mỉm cười, đường nét cương nghị trên gương mặt chỉ mềm xuống vài giây rồi trở lại như bình thường.

“Cô bé Ngữ đến rồi à, thế nào?”. Ông trầm giọng hỏi.

Liêu Thi Ngữ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự động rót trà để uống.

“Là một cô gái tốt”. Cô ta nhấp ngụm trà rồi khẽ nói: “Không có tâm cơ, giản đơn lương thiện, thích tiền nhưng bắt buộc phải là tiền do chính cô ấy kiếm được. Phẩm chất của cô ấy cháu đã quan sát tỉ mỉ, không có vấn đề gì. Đến khi cô ấy tiếp nhận dự án của công ty, xác định năng lực cũng không có vấn đề gì rồi, bác có thể yên tâm để Lý Diệc Phi hẹn hò cô ấy”.

Người đàn ông trung niên xoay xoay chiếc ghế.

“Thật hiếm khi cháu khen ngợi tình địch của mình như thế”.

Liêu Thi Ngữ khẽ cười: “Vì cho dù cháu nói xấu cô ấy thì cũng không thể biến cô ấy thành một kẻ xấu xa được, ngược lại còn hạ thấp nhân phẩm của cháu”.

Người đàn ông lại tựa lưng ghế rồi xoay xoay: “Cháu thực sự không định kể cho hai người trong cuộc kia vì sao ban đầu cháu lại thích Uông Nhược Hải à?”.

Liêu Thi Ngữ đặt tách trà xuống: “Không cần thiết, cứ như thế sống tự tẩy trắng mình vậy. Sao cháu phải sống như một đóa sen trắng? Cháu nghĩ cháu sống như thế này là rất tốt, rất cá tính”. Cô ta ngừng lại rồi nói: “Hơn nữa cháu đúng là đã vung dao chiếm đoạt tình yêu mà”.

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm và dày: “Bắc nhớ hè năm cháu học lớp 11, cứ nằng nặc đòi một mình vác balo đi du lịch, không ai ngăn được. Đến khi cháu về và lén nói với bác, cháu tình cờ gặp một cậu bé ở thị trấn nhỏ vùng Giang Nam, cháu rơi xuống nước suýt thì chết đuối, là cậu ta đã cứu cháu. Cháu còn nói, cháu thích cậu ta không chịu nổi, trước khi chia tay cháu còn hẹn với cậu ta sẽ cùng thi vào đại học ở Bắc Kinh. Kết quả là năm 12, bố mẹ cháu đi định cư nước ngoài, chống không tài nào chống lại họ được, vẫn phải ra nước ngoài theo, về sau cháu gửi email cho bác, nói sau khi đến Mỹ đã mất liên lạc với cậu bé kia, vì thế cháu đã ốm một trận”.

Ông ngừng một lát rồi khẽ nói: “Cậu bé kia, chính là Uông Nhược Hải đúng không?”.

Một lát sau, Liêu Thi Ngữ lặng lẽ thở dài: “Có lúc cháu rất tức giận, anh ấy đã quên mất cháu rồi”.

Người đàn ông khẽ cười: “Lúc học lớp 11, cháu đeo kính cận lại còn niềng răng, so với bây giờ thì thay đổi rất nhiều. Hơn nữa chẳng phải cháu nói vì không muốn bố mẹ biết cháu đi du lịch ở đâu, nên lúc đó cháu đã dùng tên và chứng minh thư của chị họ hay sao”.

Liêu Thi Ngữ đáp: “Vâng, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ cháu đã kiên quyết về nước, cũng chính là muốn thử vận may xem có thể tìm thấy anh ấy không, chưa biết chừng anh ấy thực sự đã thi đậu đại học ở Bắc Kinh và ở lại. Mà cháu cũng đúng là may mắn, không ngờ lại gặp anh ấy ở Thiên Thánh. Cháu đã nhận ra ngay, và đợi anh ấy cũng nhớ ra, nhưng anh ấy không hề nhớ. Cháu không che giấu cảm tình của cháu, anh ấy nhận ra, cháu hẹn hò anh ấy, hai lần đầu anh ấy từ chối, lần thứ ba anh ấy đồng ý. Ban đầu anh ấy không nói cho cháu biết anh ấy có bạn gái hay chưa, cháu cũng không hỏi. Về sau biết anh ấy thực sự có bạn gái, cháu hỏi anh ấy chọn ai, anh ấy rất do dự, không thể quyết định. Sau đó bọn cháu uống nhiều, đi khách sạn, anh ấy bị Tiền Phi bắt quả tang tại trận thì anh ấy mới hoàn toàn ra quyết định. Thực ra nói cho cùng thì cháu vẫn là một cô nàng xấu xa.

Ban đầu khi bọn cháu ở cạnh nhau thì rất tốt. Nhưng dần dần, anh ấy cứ so sánh cháu với Tiền Phi. Anh ấy chê cháu không biết nấu cơm, không làm việc nhà, vừa kiêu ngạo lại vừa nóng tính. Hôm Tết cháu và anh ấy về quê, mẹ anh ấy cứ nhắc Tiền Phi với cháu. Cháu rất giận, tỏ ra khó chịu với bà ấy, kết quả là sau khi về lại Bắc Kinh, anh ấy đã đề nghị chia tay.

Lúc cháu ở nhà họ, cùng anh ấy đến ven hồ mà năm đó cháu rơi xuống nước, hỏi anh ấy có nhớ ra gì không. Anh ấy sa sầm mặt, có vẻ buồn bã. Cháu biết người anh ấy nhớ khi đó không phải là cháu, mà là Tiền Phi”.

Liêu Thi Ngữ lẩm bẩm, u buồn nhìn tách trà trong tay.

“Mối tình đầu dù tốt đẹp mấy thì cũng có là gì? Vẫn không thắng nỗi người yêu bảy năm”.

Người đàn ông trung niên dựa vào ghế, khẽ hỏi: “Sao không kể cậu ta biết những chuyện này?”

Liêu Thi Ngữ uống trà: “Tự anh ấy nhớ ra được thì nhớ, không nhớ được thì thôi. Cháu không cần thương hại và cảm động. Cháu chính là một kẻ xấu xa, cháu cứ sống xấu xa như thế, cũng rất thú vị”.

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện