Hay là mình sống chung Chương 88 - Ngoại Truyện Về Diêu Tinh Tinh 3

 

Cậu ấy xem chuyện đó là thật, cứ rảnh rỗi là chạy tới để đánh một trận. Nói ra cũng lạ, tôi đánh mãi rồi thực ra khi nhìn thấy cậu ấy cũng không bực tức nữa, ngược lại khi không thấy cậu ấy mới cảm thấy bực bội.

Về sau chúng tôi lên cấp ba. Tôi lại đánh cậu ấy hai năm trời. Lên năm lớp mười hai cậu ấy nói, hai ta cũng nên xác lập quan hệ rồi chứ? Tôi nói cậu đánh thắng tôi nổi không; cậu ấy nói cậu tưởng tôi không đánh được cậu à, từ nhỏ tôi đã nhường cậu rồi đó.

Sau đó hai chúng tôi chính thức quen nhau. Chúng tôi định thi cùng một trường đại học, mỗi ngày cùng đi học, phấn đấu sau mấy tháng thì tôi đã thi đậu”. Nói đến đây, cô cúi xuống uống nước.

Lục Trạch hỏi: “Còn cậu ta? Không thi đậu à?”.

Diêu Tinh Tinh ngước lên, mỉm cười: “Cậu ấy à, vốn chẳng hề thi”. Cô dừng lại, khóe môi run run. Một lát sau mới tiếp tục cười bảo: “Hai hôm trước kỳ thi, cậu ấy đi cùng mẹ đến siêu thi mua đồ, lúc ra đã bị một tên say rượu lái xe đâm trúng, vào thời khắc quan trọng cậu ấy chỉ biết đẩy mẹ ra, còn mình thì bị đâm bay vào góc tường. Sau khi cậu ấy được đưa vào bệnh viện thì đã không còn cứu chữa được, mất rồi”.

Diêu Tinh Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kẻ gây tai nạn rất lắm tiền, nhiều quan hệ, cuối cùng bình an vô sự. Nhà cậu ấy lúc đó nếu có chút tiền, kiện được tên kia ra tòa thì cũng có thể tìm lại công bằng cho cậu ấy rồi”. Cô vẫn mỉm cười nhưng trong nụ cười đầy vẻ chế giễu: “Cái thứ tiền này đúng là khốn khiếp! Nhưng lại cứ khiến người ta không thể xa rời, không thể thiếu nó được!”.

Lục Trạch nhìn một bên mặt cô, nhìn nụ cười cô cố giữ trên môi, nhìn đôi môi và hàng mi run run của cô, tim anh thoáng rung động.

Lúc nào cô cũng nói bản thân rất yêu tiền, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược. Bây giờ anh đã biết sự mâu thuẫn của lời nói và cử chỉ của cô xuất phát từ đâu rồi.

Thực ra cô không hề yêu tiền, từ sâu thẳm đáy lòng cô căm ghét thứ này, cũng căm ghét bản thân tuy hận thù nó nhưng không thể rời xa nó, thế là cô châm biếm bản thân là rất yêu nó.

Anh bỗng có một cảm giác lạ lùng. Cảm giác đó giống như khi anh nhìn thấy một con mèo hoang nhỏ lang thang trên đường đang kêu gọi anh.

Diêu Tinh Tinh quay lại, nhìn Lục Trạch đang ngẩn ngơ: “Vẻ mặt anh là sao thế? Thương xót sao? Khoan đã! Anh lại cũng có cảm xúc trên gương mặt hả!!!”.

Lục Trạch cúi xuống uống nước, lúc ngẩng lên đã hoàn toàn quay trở lại với gương mặt đơ vô hồn.

“Còn về sau thì sao?”.

Diêu Tinh Tinh đáp: “Hết rồi, đã kể xong rồi!”.

Lục Trạch nhìn cô, nói: “Nói xong rồi thì gọi món đi”.

Diêu Tinh Tinh ngẩn người: “Hượm đã, hình như có chỗ nào đó sai sai! Tôi nói xong rồi lẽ nào không đến lượt anh nói à?”.

Lục Trạch nhướn mày: “Tôi đâu nói là tôi sẽ kể”.

Diêu Tinh Tinh lại ngẩn ra: “Đại ca, anh thế này thật trơ trẽn đó! Đó gọi là tay không bắt sói trắng đấy!”.

Lục Trạch cúi đầu nhìn thực đơn: “Tôi không ép cô, lần sau gặp phải chuyện này, cô cũng có thể lựa chọn không kể”. Anh gọi phục vụ lại, hỏi Diêu Tinh Tinh: “Cô ăn gì?”.

Diêu Tinh Tinh rất tức giận, cô trừng mắt nhìn Lục Trạch rồi ngẩng lên nói với phục vụ: “Những món đắt nhất của quán, cho tôi mỗi món một phần!”. Sau đó quay lại nói với Lục Trạch: “Bữa này anh mời!”.

Lục Trạch nhướn mày: “Bình thường thôi”.

Lát sau, anh chàng mặc vest ban nãy gặp ở cửa mà cô ngỡ là nhân viên tiếp thị đang vội vã lại gần, nhìn Lục Trạch rồi cung kính cúi người: “Ông chủ, là thế này, hôm nay tôm hùm hết rồi, ông chủ thấy có cần đổi món ăn không ạ?”.

Diêu Tinh Tinh đang uống nước, không nhịn nổi phì ra ngoài.

“Ông chủ?!”. Cô nhìn Lục Trạch, hỏi với vẻ khó tin: “Quán ăn này cũng do anh mở á?”.

Lục Trạch bình thản nhìn cô rồi nói: “Ừ, tôi và Điền Đoan mở chung với nhau”.

Diêu Tinh Tinh trong tích tắc hóa đá...

Hóa ra bạn của chủ quản của cô = Điền Đoan...

Thế thì anh chàng mặc vest ban nãy chắc định hỏi anh có cần xếp chỗ trước cho anh hay không rồi...

Cô nhìn gương mặt đơ của Lục Trạch, cảm thấy mình sắp ngất.

Cô không bao giờ tin vào thế giới này nữa, không bao giờ...

Lần hẹn hò thứ ba, Lục Trạch hỏi Diêu Tinh Tinh một câu rất bình thường – anh hỏi Diêu Tinh Tinh rốt cuộc là làm công việc gì.

Diêu Tinh Tinh nói: “Tôi vốn học tiền tệ, nhưng sau khi được sếp khai quật ra tài năng đặc biệt và thiên bẩm thì ông ấy bảo tôi có thể giúp ông ấy kiêm luôn hai phần việc khác cho ông ấy hay không”.

Lục Trach hỏi: “Công việc gì?”.

Diêu Tinh Tinh đáp: “Kinh doanh và quản lý nhân lực”.

Lục Trạch nhướn mày: “Không nhận ra cô còn có thể làm được những ba việc”.

Diêu Tinh Tinh nhướn mày theo anh: “Đừng dễ dàng tin tưởng những gì con mắt trần tục nhìn thấy, nó sẽ lừa dối anh, khiến anh nhìn lầm vĩ nhân thành một hạt cát đó”.

Lục Trạch nhìn cô, nhướn mày, nheo mắt: “Cô nói sếp các cô khai quật được tài năng đặc biệt và thiên bẩm, là chỉ ý gì?”.

Diêu Tinh Tinh lại học theo anh nheo mắt lại, nói: “Dùng lời của sếp chúng tôi nói thì chính là tính khí tôi tốt, sức chịu đựng cao, như một con dao xẻ thịt có thể thông sát chính tà”.

Lục Trạch co tay thành nắm đấm, đưa lên miệng ho một tiếng.

Diêu Tinh Tinh hỏi: “Có phải anh muốn cười lắm không? Chắc chắn là anh muốn cười! Tôi đã phát hiện ra rồi, lúc anh vừa muốn cười lại vừa ra sức kìm nén để giữ hình tượng lạnh lùng thì anh sẽ phát ho! Nhưng đại ca à, anh nghĩ có chỗ nào buồn cười thì nói tôi biết để tôi cùng chia sẻ niềm vui với, được không?”.

Lục Trạch buông tay xuống, vẻ mặt không cảm xúc: “Không có gì, chỉ cảm thấy sếp của cô rất hiểu cô”.

Lát sau, anh lại mở miệng: “Tôi hỏi cô một câu, cô trả lời thử xem nếu gặp tình huống này, cô sẽ làm thế nào nhé”.

Diêu Tinh Tinh chớp mắt, hỏi: “Nếu trả lời đúng thì có thưởng gì không?”.

Lục Trạch nhướn mày: “Cô muốn thưởng gì?”.

Diêu Tinh Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Bạn thân tôi bị bạn trai cũ đá, tôi phải xử lý tên đó một trận!”

Lục Trạch cau mày: “Cô muốn tôi giúp cô xử lý anh ta?”.

Diêu Tinh Tinh lắc lắc ngón tay: “No no no! Tôi phải tự ra tay mới có thể cảm nhận được khoái cảm đó! Tôi định đi mắng chửi hắn nhưng lại không biết mắng gì mới tàn nhẫn nhất, tôi nghĩ rằng anh là đàn ông mà, có thể từ góc độ tư duy đàn ông giúp tôi nghĩ ra từ ngữ nào kinh khủng không?”.

Ánh mắt Lục Trạch đờ ra trong tích tắc, khi định thần lại, anh nhướn mày hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô nghĩ ra câu mắng anh ta?”.

Diêu Tinh Tinh gật đầu, làm dấu tay: “Chính xác!”.

Lục Trạch nhìn cô hồi lâu rồi nhếch môi phì cười: “Sếp cô nói quá đúng, đúng là cô có tài năng đặc biệt và bẩm sinh”.

Diêu Tinh Tinh cười tít mắt: “Anh đồng ý rồi phải không? Được rồi, vậy anh mau hỏi tôi đi”.

Lục Trạch nhìn cô, hỏi: “Nếu cô đến một công ty mới, vẫn chưa quen hết với mọi thứ, đồng nghiệp của cô thường chia việc của anh ta cho cô làm, cô rất mệt, nhưng đồng nghiệp của cô có cấp bậc cao hơn cô nên cô không thể từ chối. Tình huống này về lâu về dài thì cô sẽ làm sao?”.

Câu hỏi mà anh đề ra anh đã từng hỏi rất nhiều người xin việc, câu trả lời của mọi người đều khác nhau, nhưng chưa có ai khiến anh đặc biệt hài lòng.

Có người trả lời sẽ tìm đến lãnh đạo để phản ánh tình hình, để lãnh đạo tìm lại công bằng; có người nói hãy chịu đựng, đến khi cấp bậc cao hơn anh ta thì anh ta sẽ không dám sai bảo mình nữa. Còn có người nói, có thể chia sẻ công việc cho người có cấp bậc thấp hơn để họ làm, nếu không có ai thấp hơn thì sẽ phân cho thực tập sinh làm, vì đã đi làm thì phải tuân thủ quy tắc nghề nghiệp, kẻ yếu phải phục tùng người mạnh hơn.

Lục Trạch rất muốn nghe thử cô nàng Diêu Tinh Tinh có tư duy khác hẳn người thường này sẽ có đáp án thế nào.

“Haizzz!”. Diêu Tinh Tinh đập bàn: “Thế là thế nào? Nếu là tôi, tôi sẽ đánh bạn với sếp anh ta, ngày ngày tôi đi gần sếp anh ta, trò chuyện vui vẻ, thân thiết, xem anh ta có còn dám sai bảo tôi làm việc không!”.

Lục Trạch nhìn cô, ngẩn ngơ trong tích tắc.

Câu trả lời của cô quả nhiên đi theo một hướng khác, rất đơn giản và thô bạo, nhưng phải nói rằng cũng đúng là một cách hữu hiệu.

Anh suy nghĩ rồi thắc mắc: “Nhưng cô có chắc cô nhất định sẽ làm bạn được với sếp của anh ta không?”.

Diêu Tinh Tinh đáp: “Có thể hay không thật ra không quan trọng, tôi sẽ nghĩ cách để anh ta cảm thấy tôi đã làm bạn được với sếp anh ta rồi. Tuy có thể không thật sự là vậy, nhưng tôi có thể tạo ra hiện tượng giả, tóm lại có thể làm anh ta khiếp sợ thì mục đích của tôi đã đạt được!”.

Lục Trạch nhìn cô, bắt đầu cảm thấy sếp của cô đúng là cũng có mắt nhìn người.

Diêu Tinh Tinh hỏi anh: “Câu trả lời của tôi đạt chuẩn chưa?”.

Lục Trạch trả lời chẳng liên quan: “Một quãng thời gian nữa tôi sẽ đi Đại Liên để mở công ty con!”.

Diêu Tinh Tinh “ồ” một tiếng: “Sau đó thì sao? Anh có ý giao việc làm ăn ở Bắc Kinh lại cho tôi lo liệu à?”.

Lục Trạch ho một tiếng, đáp lời: “Tôi nghiêng về hướng tận dụng nhân tài tổng hợp hiểu tài chính, kinh doanh và nhân lực như cô vào việc khai thác công ty mới hơn”.

Diêu Tinh Tinh ngớ ra: “Tức là anh muốn đưa tôi theo?”.

Lục Trạch gật đầu: “Tôi sẽ đi Đại Liên rất lâu, có hứng thú đến đó giúp tôi không?”.

Diêu Tinh Tinh cười: “Lẽ nào ban nãy anh đang phỏng vấn tôi?”.

Lục Trạch nhướn mày: “Cũng có thể cho là vậy”.

Diêu Tinh Tinh càng cười vui vẻ: “Tức là thành tích phỏng vấn của tôi cũng tốt sao?”.

Lục Trạch lại nhướn mày: “Ừ, rất tốt”.

Diêu Tinh Tinh cười như hoa nở: “Thế anh định tốn bao nhiêu tiền để tuyển tôi?”.

Lục Trạch nói: “Tự cô ra giá đi”.

Diêu Tinh Tinh nghĩ ngợi: “Anh đừng cho tôi có cơ hội đòi hỏi chứ! Tôi sẽ không thể khống chế ham muốn mà ra giá trên trời đó”.

Lục Trạch khẽ ho một tiếng: “Cô có thể không cần phải khống chế”.

Diêu Tinh Tinh đập bàn: “Thế tôi nói lương một năm năm trăm nghìn tệ thì anh có trả không?”.

Lục Trạch nhìn cô, giọng bình thản: “Tôi trả cô gấp đôi”.

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện