Chương 201
“Em chuẩn bị ra ngoài rồi” Tôi mặt ủ máy chau nói: “Bái bai.”
Tôi cúp điện thoại của Tiết Xán và bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài. Khi thay quần áo, tôi mới chợt nhớ ra có một việc mà tôi quên nói với Tiết Xán…
Về chuyện của Tạ Phong Tiêu mà chị Mai đã kể cho tôi nghe. Lần sau nhất định phải nhớ nói với thần.
Tôi lề mề cả buổi trời, đến năm giờ chiều mới đi ra ngoài. Theo lời dặn của Tiết Xán, tôi đến chợ trước để mua một ít máu gà, sau đó bất taxi tới đồn cảnh sát.
Khi đến đồn cảnh sát, trời đã tối. Xách một túi máu gà trong tay, tôi đi bộ đến cửa sau của đồn cảnh sát và bắt đầu quan sát địa hình. Tôi cố làm cho mình trông bình thường, tránh lén lút như kẻ gian để rồi bị chủ cảnh sát bắt đi. Tôi đi lại mấy vòng mới tìm thấy một nơi phù hợp với yêu cầu của Tiết Xán.
Một cây hòe lớn.
Cây hòe đó được trồng ở ngã tư phía sau đồn cảnh sát. Ngã tư vốn đã nặng âm khí, cộng thêm cây hòe này, bên chữ mộc có chữ quỷ (1), xưa giờ nó luôn dễ dàng gọi quỷ đến.
Tôi lại gần cây hòe đó hơn chút, lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh dường như thấp đi vài độ. Tôi cổ làm cho mình không sợ, rồi vào quán cà phê 24h cách đó không xa để lặng lẽ chờ thời cơ tới.
Cho đến lúc mười hai giờ. Tôi xách máu gà bước ra khỏi quán cà phê và đến dưới gốc cây hòe. Có vẻ như nhiệt độ vào lúc này lạnh hơn trước.
Ngã tư này không phải con đường giao thông chính, lúc này còn là nửa đêm canh ba, không hề nhìn thấy một người đi bộ hay đi xe nào cả. Đây chính xác là những gì tôi muốn.
Tôi lấy máu gà ra khỏi túi, sau đó vẩy một vòng xung quanh cây hòe theo lời dặn của Tiết Xán. Đến khi vấy xong một nửa máu, tôi mới ngồi xuống bên trong vòng tròn và lẳng lặng chờ đợi. Mùi máu gà cứ quanh quẩn bên mũi, tôi cảm thấy trái tim của mình đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua… Ngay khi tôi cảm thấy dây thần kinh của mình căng thẳng đến mức sắp đứt thì bỗng nghe thấy một âm thanh u ám lạnh lẽo.
“Xi…”
Tôi run rẩy, nhảy cẫng lên khỏi mặt đất trong sợ hãi. Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy một bóng quỷ nào.
“Xi.”
Lúc này, âm thanh đó lại vang lên lần nữa, có điều to hơn rất nhiều. Giờ tôi mới nghe ra được hướng của âm thanh này. Đó là trên đầu!
Tôi ngẩng phắt lên, rồi sợ đến nỗi suýt run chân té xuống đất. Chỉ thấy một con quỷ mặt xanh nanh vàng đang chậm chạp bò ra từ giữa tán lá cây hòe. Cơ thể của nó màu đen và dán vào thân cây, mặt mũi dữ tợn vô cùng, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chăm vào máu gà xung quanh cây hòe.
Tôi đã tốn rất nhiều sức lực mới làm cho mình không co cẳng chạy trốn, và cố gắng tự nhủ với mình rằng…An Tố, mày bình tĩnh chút đi, thứ mày muốn rước tới là quỷ đó!
Đúng vậy, việc mà Tiết Xán dặn tôi làm đó là rước quý. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó cầm một nửa máu gà còn dư lùi ra khỏi vòng tròn.
Lúc này, con quý đó đã nhảy xuống và bắt đầu bò quanh vòng tròn bao vây cây hòe. Nó vừa bò, vừa tham lam hút máu trên mặt đất. Chỉ trong giây lát, số máu đó đã biến mất toàn bộ.
“Xi…” Con quỷ lại gầm lên và nhìn thẳng vào máu gà trong tay tôi.
Tôi không nhịn được mà lùi ra sau một bước.
“Grù!”
Nó đột nhiên hét một tiếng, sau đó nhảy lên khỏi mặt đất và lao về phía tôi,
Tôi sợ đến nỗi tái mặt, nhưng vẫn không quên lời dặn của Tiết Xán, lật đật giơ tay trái lên. Chiếc vòng ngọc Tiết Xin tặng trên tay trái của tôi lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói lóa.
“Rít!”
Tiếng gầm gừ hung ác của con quỷ bỗng trở nên đau đớn cực kỳ, nó ngã thẳng xuống đất. Chi thấy trên trán của nó đột nhiên xuất hiện một vết cháy đen, nó đau đớn cuộn mình lại.
Tôi vẫn chưa hết kinh hãi.
Tôi đánh bạo đi qua thì thấy trên khuôn mặt của con quỷ nào còn vẻ hung tàn như ban nãy nữa, mà thay vào đó là sự hoảng loạn.
Ngay sau đó, nó nhịn lại cơn đau mà nhảy lên, rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Chị gái à… Xin hãy bỏ qua cho tôi… Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn… không, không biết chị là người của Tiết Xán đại nhân…”
Nhìn vào biểu cảm nịnh hót sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt dữ tợn của nó, thật sự là không hài hòa đến mức không thể miêu tả được.
Tôi cũng hết sức kinh ngạc.
Rốt cuộc Tiết Xán có địa vị cao cỡ nào trong Quỷ giới mà chi cần chia một chiếc vòng ngọc ra là đã có thể khiến con tiểu quỷ hung ác này sợ hãi đến vậy?
Tôi cổ làm cho minh trông bình tĩnh hơn, rồi lạnh lùng nói: “Cậu đứng lên đi, tôi tìm cậu là vì có chuyện cần cậu giúp đỡ.
Con quỷ đó không đứng dậy, chi nịnh nọt đáp: “Có việc gì chị cứ nói đi a”
“Tôi muốn cậu giúp tôi tìm hồ sơ một vụ án giết người từ đồn cảnh sát ở bên cạnh, cũng như các bằng
chứng liên quan thu thập được.”
Lúc đầu tôi còn lo lắng tiểu quỷ sẽ không đồng ý, nào ngờ nó lại trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chi chút việc nhỏ ấy thôi, tiên nữ à, chị cứ yên tâm
Ở, tôi thành tiên nữ luôn rồi kia.
Tiểu quỷ không nói gì, lập tức biến thành làn khỏi xanh rời đi, để lại tôi một mình tại chỗ. Tôi chờ hồi lâu mà tiểu quỷ đó vẫn chưa quay lại. Tôi bỗng thấy nóng ruột. Đừng nói là tôi bị nó lừa rồi nhé?
Ngay khi tôi đang rầu rĩ, một luồng khí lạnh đột nhiên phả vào mặt, khói đen bay tới, con tiểu quý lại xuất hiện trước mặt tôi, bàn tay bẩn thiu của nó cầm một xấp tài liệu và một cái túi nhựa.
Tôi cầm lấy túi tài liệu đó, thấy phía trên được viết là “Kim Uyển Uyển”.
Nó thực sự đã giúp tôi lấy được đồ!
Tôi vội vã mở túi tài liệu ra, phát hiện có rất nhiều ảnh chụp một bóng dáng treo cổ ở bên trong. Đó là ảnh hiện trường lúc chết của Kim Uyển Uyển.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh tôi còn có một con tiểu quỷ, tôi lật xem ảnh loại này mà chi thấy sợ hãi trong lòng. Tôi cố trấn tĩnh lại và cẩn thận xem những tấm hình đó.
Điều khiến tôi thắc mắc là trong mỗi bức ảnh, khuôn mặt của Kim Uyển Uyển đều được bao phủ bằng một vệt sáng, như thể máy ảnh chụp dư sáng làm cho người ta không nhìn rõ được khuôn mặt. Nhưng tôi biết mặt mũi của Kim Uyển Uyển nên cũng không để tâm, chi tập trung đọc phần ghi chép của pháp y.
Báo cáo khám nghiệm thi thể của pháp y cho biết Kim Uyển Uyển chết vì treo cổ nghẹt thở, cơ thể cũng không có dấu vết ẩu đả rõ ràng, vì vậy được phán xét là tự sát. Không có dấu vết ẩu đá rõ ràng? Tôi nghi ngờ, chẳng lẽ Kim Uyển Uyển không chống cự khi cô ta bị giết u?
Bởi vì kẻ giết cô ta hành động quá nhanh, cô ta không kịp chống cự, hay đối phương vốn dĩ là người cô ta quen biết, thế nên cô ta mới không chống cự?
Tôi tiếp tục lật tài liệu. Khi lật đến trang cuối cùng, tôi hoàn toàn sững sờ.Trang cuối cùng được viết bằng bút đỏ với một dòng.
Thỉ thế bị mất tích vào ngày 27 tháng 6 tại nhà xác số hai của đồn cảnh sát.”
Thị thể của Kim Uyển Uyển bị mất ư?
Hơn nữa còn biến mất từ đồn cảnh sát?
Do hung thủ đã làm chăng?
Nhưng pháp y đã khám nghiệm thi thể của Kim Uyển Uyển. Nếu có thứ gì để lộ danh tính của hung thủ thì đã nên lộ từ sớm. Tại sao hung thủ còn phải tốn công tốn sức lấy trộm thi thể từ trong đồn cảnh sát?
(1) Chữ mộc (*) ghép với chữ quỷ () sẽ thành chữ hòe (E), hòe là một loại cây dễ mang lại điểm xấu nếu trồng nó ở sau nhà.