Chương 226
Phần mềm điện thoại này có kèm theo ảnh của tài xế, nhưng nó là một bức ảnh nhỏ, trước đó tôi không nhìn kỹ, dù sao cũng có nhiều người trông không giống với hình.
Nhưng lúc này, tôi mới phát hiện sự bất thường.
Bởi vì trong ảnh rõ ràng là một nữ tài xế.
Nhưng người tài xế đang ngồi hút thuốc đằng trước chúng tôi vốn là một người đàn ông.
Dù ảnh có sai lệch cũng sẽ không đến mức sai cả giới tính đâu nhỉ? Người tôi toát mồ hôi lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn về phía tài xế thì thấy ông ta còn đang hút thuốc.
Cũng ngay lúc này, tôi chợt nhận ra tại sao trước đó tôi lại cảm thấy bất thường.
Là đầu điếu thuốc.
Nếu có người hút thuốc ở bên cạnh bạn, chắc chắn bạn phải biết khi hút thuốc, đầu điếu thuốc sẽ thay đổi.
Đầu điếu thuốc vốn là màu xám, theo động tác của người hút thuốc, nó sẽ chuyển sang đỏ, sau đó tàn thuốc sẽ rơi xuống.
Nhưng giờ phút này, người tài xế đó hút thuốc lại không giống như thế.
Ông ta đưa điếu thuốc vào miệng và hút.
Nhưng đầu điếu thuốc lại không có thay đổi gì cả.
Cũng giống như hương nhang, nó chỉ lặng lẽ cháy.
Tim tôi khẽ run rẩy, và chợt nhớ mình đã thấy qua trong sách.
Chỉ có ma quỷ mới hút thuốc giống như thế.
Bởi vì ma quỷ không có hơi thở, vậy nên chúng hút thuốc lá sẽ không có sự thay đổi đó.
Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nhanh chóng túm lấy Phương Tình và giả vờ bình tĩnh mỉm cười: “À, bác tài, chúng tôi đột nhiên nhớ mình bỏ quên đồ, bác cho chúng tôi xuống ở đây là được rồi.” Nhưng gã tài xế lờ tôi đi, chỉ tiếp tục lái về phía trước.
“Bác tài! Chúng tôi muốn xuống xe!” Lúc này tôi rất hoảng loạn, đúng lúc gặp đèn đỏ, tôi không màng đến làn xe đông nghịt bên ngoài mà mở cửa xe định đi xuống.
Ban đầu tôi còn lo lắng gã tài xế kỳ lạ này sẽ khóa cửa xe, không ngờ gạt một cái là cửa xe mở ra ngay.
Ngay cả đồ đạc tôi cũng lười cầm mà vội vàng kéo Phương Tình lao xuống.
Điều khiến tôi khiếp sợ đó là khi chúng tôi xuống xe, chiếc Land Rover màu đen sáng loáng đang chạy bên cạnh chúng tôi đột nhiên dừng lại.
Cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm chạy xuống túm lấy tôi và Phương Tình.
“Tố Tốt” Phương Tình sợ hãi kêu lên, tôi còn chưa kịp ngoảnh lại nhìn cô ấy thì trước mắt đã trở nên tối sầm.
Tôi ngay lập tức biết được, ai đó bịt mắt tôi bằng một miếng vải đen.
“Phương Tình!” Tôi hét lên một tiếng, nhưng người thì đã bị kéo vào xe.
“Bịch” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, xe nhanh chóng được khởi động.
“Rốt cuộc mấy anh là ai!” Tôi không nhịn được mà rống lên, nhưng trong xe vô cùng yên tĩnh, không một ai trả lời tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Phương Tình đâu! Bạn tôi đâu rồi!” Tôi có thể nhìn ra được đám người này nhằm vào tôi: “Các người bắt tôi là được rồi, đừng đụng đến bạn của tôi!” Vẫn không có một ai trả lời tôi.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tôi dường như cũng không nghe thấy tiếng hít thở của đám người áo đen này.
Tôi thử vùng vẫy, nhưng người bên cạnh giữ chặt vai tôi, tôi không thể nhúc nhích được.
Điều càng làm cho tôi sợ hãi đó là bàn tay đặt trên vai tôi rất lạnh, rõ ràng không phải người sống.
Lại nghĩ đến gã tài xế vừa nấy…
Lễ nào họ là người nhà họ Ninh? Tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ tới những lần ra tay tàn nhẫn của người nhà họ Ninh trước đây.
Tôi vùng vẫy dữ dội hơn, cuối cùng người áo đen giữ tôi cũng đành hạ giọng lên tiếng: “Cô An, xin cô đừng lộn xộn.” Tôi sửng sốt.
Chẳng hiểu tại sao tôi cứ cảm thấy đám người này không quá giống với những con ma quỷ mà nhà họ Ninh phái tới lúc trước.
Mặc dù họ muốn bắt tôi, nhưng cũng không muốn làm tổn thương tôi.
Lế nào là để bảo vệ máu trong người tôi? Trong khi tôi đang suy đoán, xe đột nhiên dừng lại.
Tôi cảm thấy có hai người kéo tôi xuống xe, thái độ đó không giống cách đối xử với con tin, ngược lại còn cực kỳ kính cẩn.
Tôi càng nghi ngờ hơn.
Đi được một lúc, bả vai tôi lại bị ai đó đè ngồi xuống.
Phần dưới mông mềm mại, tôi sửng sốt đưa tay sờ soạng xung quanh.
Sao tôi lại có cảm giác nơi tôi đang ngồi không phải ghế sofa, mà giống giường hơn nhỉ? “Có ai không?” Bốn phía lặng như tờ, không một ai trả lời.
Tôi mạnh dạn quyết định tháo bịt mắt.
Nhưng tôi vừa chạm vào bịt mắt, tay tôi đã bị nắm lấy.
Cổ tay trở nên lạnh buốt, tôi run lập cập.
Tôi còn chưa kịp hỏi là ai thì đã có cảm giác bả vai bị đẩy, toàn thân tôi ngã xuống.
Ngã vào một khoảng mềm mại.
Tôi giật nảy mình, chưa kịp né tránh đã cảm thấy một cơn lạnh băng bao phủ lấy mình.
Ngay sau đó, chiếc bịt mắt của tôi bị xé toạc một cách thô lỗ.
Mới đầu mắt tôi chưa thích ứng được với ánh sáng trước mặt, tôi định đưa tay che lại, nhưng hai cổ tay đã bị kéo sát vào nhau và ấn lên phía trên đầu tôi.
Một đôi môi lạnh lẽo lấp kín môi của tôi, rồi ngang ngược xâm lược.
Tuy lúc này tôi vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt trước mắt, nhưng cũng đã nhận ra.
“Tiết Xán, anh bị điên à!” Tôi tức giận hét lên.
Nhưng đáp lại tôi là sự chiếm hữu ngang ngược hơn giữa môi và răng.
Tựa như hận không thể nuốt tôi vào bụng.
“Tiết… Ưm…” Tôi giấy giụa, nhưng hai tay tôi bị giữ chặt, người thì bị đè, không thể nào nhúc nhích được.
Tôi nổi giận, chỉ có thể cắn mạnh vào lưỡi của Tiết Xán.
Máu của cương thi rất ít, tôi chỉ cảm thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
Lúc này Tiết Xán mới buông tôi ra, rồi hơi đứng dậy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn thấy đôi mắt đen của hắn như sắp phun ra lửa.
Hắn giận, tôi cũng giận.
“Con mẹ nó anh điên à!” Tôi giận đến nỗi thốt ra lời thô tục: “Đang yên đang lành anh bắt em làm gì! Anh có biết em đã tưởng đó là người nhà họ Ninh không hải” “Yên lành?” Cơn giận trong mắt Tiết Xán càng tăng hơn, hắn quát: “Mấy ngày nay em không nghe máy, suốt ngày trốn tránh anh, nếu anh không bắt em về, em định không trở lại luôn có phải không!” Bây giờ tôi mới nhận ra nơi tôi đang nằm là trên chiếc giường ở chung cư của hai chúng tôi.
Tôi kinh ngạc đến ngây người.
Tôi đoán chắc Tiết Xán sẽ nổi giận, và cứ tưởng rằng hắn sẽ đến thẳng nhà Phương Tình để tìm tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp trình độ ngang ngược của con quỷ này rồi.
Hắn lại cho người, à không đúng, nên gọi là một đám cương thi đến bắt tôi về.
“Em… Em đang định về…” Tôi ngụy biện, nhưng Tiết Xán không có kiên nhẫn để nghe, mà dứt khoát đưa tay ra véo cằm của tôi.
“An Tố.” Giọng hắn trầm xuống: “Rốt cuộc em đang giận vì cái gì?” Tôi run lên.
Hắn đã nhìn ra rồi.
Tôi ngước lên thì thấy dưới sự tức giận trong đôi mắt đen của Tiết Xán dường như còn có gì đó khác.
Chẳng hạn như bất đắc dĩ.
Lòng tôi hơi rung động.
Lúc này tôi mới nhận ra thái độ của mình tệ như thế nào khi đối mặt với chuyện của Ninh Hoan Hoan.
Trốn tránh có thể giải quyết được gì? Chỉ có mỗi tôi tự làm ra, đến lúc đó làm Tiết Xán rời đi, người khổ sở vẫn là tôi.
Thay vì khổ sở, không bằng nói rõ hết tất cả.
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, cuối cùng nói: “Em… chỉ đang nghĩ về chuyện của Ninh Hoan Hoan.”