Chương 260: Cầu nguyện
Tôi sững sờ, rồi nhanh chóng quay đâu.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy một ngôi sao vụt qua đê lại một vệt sáng dài trong màn đêm mờ ảo.
Vẻ đẹp của nó thoáng qua trong nháy mắt.
“Thì ra thật sự là Sao băng!”. Cả người tôi hưng phân cả lên. nhưng lập tức có một chút thât vọng.
“Hỏng bét, vừa rồi đều cùng anh nói chuyện, em không câu nguyện gì cả”.
Tiết Xán bày ra một mặt ghét bỏ nói: “An TỐ, nàng đến tuồi này rồi còn tin vào mấy cái này à?”.
“Thả tin là có còn hơn không”. Tôi hừ hừ nói.
“Anh cũng đến mà, nhớ nha, trong lúc sao băng đang rơi. nhanh chóng dùng góc áo thắt lại, và trong lòng thi cầu nguyện, nhưự’ vậy điều ước của anh mới có thể trở thành hiện thực”.
“Thật là phiền phức mà”. Tiết Xán bày ra bộ mặt ghét bỏ nói.
“Phiền phức cái gì…”. Tôi vừa định nói cái gì đó thì đột nhiên thấy trên trời sáng lên. “Lại đến rồi, nhanh cầu nguyện đï”.
Nói rồi tôi nhanh chóng đặt điện thoại lên đùi, vội vàng thắt góc áo lại.
Sao băng nhanh chóng vụt qua, không đề lại dấu vét gì trên bầu trời đêm.
“Nàng cầu nguyện xong chưa?”. Tiết Xán hỏi tôi qua điện thoại.
“Vẫn chưa”. Tôi buồn bã nói. ‘Ngôi sao băng kia nhanh quá rồi. em còn chưa kịp thắt góc áo”.
“Quả nhiên là tay chân vụng về”. Tiết Xán càng thêm ghét bỏ nói: ‘Đến ước một điều ước cũng ước không xong”.
“Cắt, anh giỏi thì anh làm đi”. Tôi xù lông: “Em ngược lại không tin, anh có thê làm được”
“Được’. Tiết Xán nhướng mày: “Ngôi sao băng tiếp theo, ai không cầu xong ước nguyện, thi người đó chủ động một lần. thế nào?”.
Tôi kinh ngạc Tên quỷ già Tiết Xán này, sao chuyện gì cũng có thê kéo chuyện kia vào được chứ!.
“Đến rồi”. Lúc này Tiết Xán đột nhiên nhắc nhở tôi.
Tôi giương mắt, quả nhiên nhìn thấy một vòm sáng. Tôi vội vàng một bên thắt góc áo, một bên cầu nguyện.
Lúc sao băng vừa rơi xuống, cũng là lúc tiếng của Tiết Xán trong điện thoại vang lên: “Sao rồi. lần này cầu nguyện thành công chưa?”.
“Tất nhiên là cầu nguyện thành công rồi”. Tôi cầm một góc áo đã được thắt của mình giơ lên khoe khoang trước mặt anh ây: ˆAnh thì sao, câu nguyện được chưa?”.
“Tất nhiên”, Tiết Xán nhàn nhạt chỉ vào góc áo đã thắt của mình, quả nhiên là có một vết thắt, có điều xem qua thì có vẻ gọn gàng hơn cái của tôi nhiều.
Cái tên quỷ Tiết Xán đáng chết này, sao mà làm cái gì cũng đêu giỏi hơn tôi?
“Nàng cầu nguyện gì vậy?”. Tiết Xán lại hỏi tôi.
“Em ước…”. Tôi vừa định trả lời, nhưng vào lúc lời nói vừa đến miệng thì mặt của tôi cũng đỏ lên, tôi hỏi ngược lại anh ây: “Vậy anh nói cho em biết trước đi, anh cầu nguyện gì vậy?”.
“Ta ước, hi vọng nguyện vọng của nàng có thề thành hiện thực”. Ngược lại, Tiết Xán không một chút xấu hồ.
chỉ nhàn nhạt mà nói ra ước nguyện của bản thân.
Tôi đột nhiên sửng sốt.
Tôi trước đó còn nghĩ không biết Tiết Xán sẽ cầu nguyện một điều ước như thế nào. Trong lòng còn âm thầm chờ mong rằng. ước nguyện của anh ấy sẽ có liên quan đến tôi.
Nhưng tôi không nghĩ đến, ước nguyện của Tiết Xán chính là hi vọng nguyện vọng của tôi thành hiện thực.
Quả thật. so với cái kiểu ước nguyện cầu huyết gì mà “hi vọng chúng ta mãi mãi bên nhau”, điều ước của Tiết Xán còn khiến tôi chắn động hơn.
“Vậy nàng ước gì thế?”. Tiết Xán lại hỏi tôi.
Mặt của tôi, lại đỏ hơn rồi ^^ Thực ra ,ước nguyện của tôi rất cầu huyết. Tôi hi vọng. tôi và Tiết Xán có thể tiếp tục cùng nhau như thế này.
Tất nhiên tôi biết đây là hi vọng rát xa vời, bởi vì thời gian của Tiết Xán đã dừng lại rồi. còn tôi thì không. mỗi giây mỗi phút trôi qua tôi lại đang giả thêm.
Nhưng tôi vẫn nhịn không được mà ước nguyện, ước nguyện chúng tôi có thê hạnh phúc như vậy mãi mãi.
Nhưng loại ước nguyện này, chỉ cần nghĩ đến thôi. tôi thực sự rất xảu hồ rồi, huống hồ là nói ra.
Tôi đang vắt óc suy nghĩ không biết nói thế nào thì vô tình nhìn xuống dưới nhà. Đột nhiên, cơ thể tôi cứng lại.
“An Tố”. Thấy tôi không nói chuyện, Tiêt Xân trong điện thoại giục tôi.
Nhưng mà tôi lúc này không có tâm trạng đẻ trả lời anh ấy. ‘Đợi một chút.
Tiết xán, bên em có chút chuyện. em cúp máy trước nhé”. Tôi gấp gáp nói.
“An Tố, nàng vậy mà dám…”.
Gương mặt tức giận của Tiết Xán hiện lên trong điện thoại. hắn vừa định tức giận thì tôi đã không đợi hắn nói xong liền cúp máy. Không phải là lá gan của tôi to rồi, mà là vì những gì tôi thấy lúc này, nó khiến tôi quá chắn động rồi.
Tôi nhảy lên . mép sân thượng và nhìn xuống. cố gắng xác định mình không nhìn nhằm.
Nhưng lần này, tôi còn thấy rõ ràng hơn.
Tôi vậy mà nhìn thấy. có nhữ ng con hạc giấy rực rỡ và nhiều màu sắc lơ lững bay trong bóng tối. rồi từ từ bay vào của số trên hành lang tằng hai của cô nhi viện.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
Những con hạt giấy này là từ đâu đến? Tại sao chúng nó biết bay lại còn biết phát sáng?.
Là có người dùng pháp thuật sao?.
Tôi nhanh chóng rời khỏi sân thượng, một mạch đi đên hành lang của cô nhi viện.
Hành lang vốn dĩ tối om, lúc này đây đang tỏa ra ánh sáng lung linh, vô số con hạt đang nhảy múa, đẹp không cách nào tả xiết. Tôi quả thật không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn hung hăng bắm mình một cái để xác định bản thân không có nằm mơ.
Rất nhanh, tôi phát hiện, những con hạt giấy kia không phải ỏ đây bay lượn không có mục đích. Mà là phản phất như bị một cái gì đó điều khiền, tất cả đều bay về cùng một hướng.
Chúng nó muốn đi đâu?
Tôi ngừng thở, nhẹ nhàng ởi theo sau chúng nó.
Đám hạc giấy kia, rắt nhanh mà bay đến trước cửa của một căn phòng.
Ngay sau đó, bọn chúng như là những con yêu quái vô hình, trực tiếp xuyên qua cánh cửa kia bay vào trong.
Nhìn thấy bọn chúng bay vào căn.
phòng này, tôi lập tức cảm thây đâu óc choáng váng.
Chúng nó vậy mà bay vào phòng của Tả Tả.
Tôi chưa kịp hết chắn kinh thì đột nhiên nghe được ở phía sau mình có âm thanh phát ra.
Lạch cạch, lạch cạch.
Giống như là tiếng bước chân.
Tim tôi chọt vọt lên đến cổ họng.
Ai? Là ai đang bước đến?.
Tôi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Trên hành lang trống không. chỉ có .
ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sô tràn xuông mặt đât.
Tiếng bước chân vang lên không dút bên tai, nhưng rât nhanh tôi ý thức được có gì đó không ôn.
Tiếng bước chân này có vẻ hơi nặng nê thì phải?
Nó giống như tiếng của con quái vật nào đó đang đi.
Trong lòng tôi càng thêm run rây. tôi nghĩ mình phải trôn thôi.
Nhưng mà trong lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy một hình bóng xuất hiện ở khúc quanh hành lang nơi ánh trăng chiếu rọi xuống.
Tôi cảm thấy mình bị dọa cho ngư ng thở rồi. Bởi vì cái bóng bị phản chiếu đó, căn bản không phải là bóng người.
Mà nó là một khối to vuông vức, bên dưới chân còn mọc ra hai thứ . giông như một chiệc hộp có hai cái chân dài.
Trong lúc đó, tiếng bước chân không ngừng vang lên bên tai tôi, bóng người cùng với tiếng bước chân càng lúc càng lớn.
Nó sắp tiến đến trước mặt tôi.
Cuôi cùng, tôi cũng nhìn thây nó là thứ gì rôi.
Tôi sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng hình như đã muộn.
Giây tiếp theo, chủ nhân của cái bóng đó cuôi cùng cũng xuât hiện nơi góc hành lang.
Khoảnh khắc nhìn rõ cái bóng đó. tôi chợt quên mình phải chạy trồn mà cứ đứng chôn chân tại chô.
Làm thế nào mà…
Tôi làm sao mà thấy cái thứ này vậy?.
Trong đầu tôi đang ầm ầm, chỉ có một ý nghĩ vụt qua.
Tôi không phải đang nằm mo chứ?.
Nếu không phải nằm mơ vậy thì chắc là tôi điên rồi
Bạn đang đọc