Chương 275: ĐIÊU TRA THÂN THẺ CỦA NÀNG
“Bảo vệ Tả Tả?” Tôi càng khó hiệu.
“Không sai.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Cô ta biết mình sắp phát điên rồi sẽ bị bắt đi. Cô ta sợ người nhận nuôi sau này sẽ ngược đãi con trai mình, cho nên đã làm ở trên người Tả Tả hạ thuật pháp, để nó có thể chống lại những người bắt nạt mình.
Nhưng cô ta quên mắt, con mình còn nhỏ như vậy làm sao có thể khống chế được sức mạnh này. “
Tôi không khỏi đau lòng.
Suy cho cùng là một người mẹ đáng thương.
Trong lúc tôi thất thần, Tiết Xán lại đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Phương pháp này tuy có hơi cực đoan, nhưng suy cho cùng, mẹ của Tả Tả cũng là dùng cách riêng của mình để bảo vệ Tả Tả.”
Tôi sững sờ, phát hiện Tiết Xán dường như có điều muốn nói.
“Anh muốn nói gì?” Tôi trầm giọng hỏi.
“Ta chỉ là đang nghĩ, việc cha mẹ nàng bỏ rơi nàng, liệu có phải vì họ đang dùng cách riêng của họ đề bảo vệ nàng không.”
Tôi run lên.
“An Tế” Tiết Xán nói tiếp, “Ta biết nàng có chút mâu thuẫn trong việc tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, nhưng ta không tin nàng không có chút hiếu kỳ nào.”
Tôi không khỏi cười khổ.
Tất nhiên là tôi tò mò.
– Nhất là khi Tiết Xán nói với tôi răng có lẽ tôi thực sự là con gái của Hạ gia, tôi càng tò mò hơn.
Nhưng tôi vẫn trốn tránh, sợ sau khi điêu tra xong sẽ thât vọng.
Không ngờ, Tiết Xán đã nhìn thầu suy nghĩ sâu thầm trong lòng tôi rôi.
Tháy tôi im lặng, Tiết Xán nói.”An Tố?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ấy, do dự một lúc rồi nói: “Được.
Anh có thể giúp em điều tra, chuyện của ba mẹ em không”
Dù ba mẹ có phải là người nhà họ Hạ hay không thì tôi cũng muôn đánh cược một lần.
“Được.” Dung Kỳ cười nhẹ, “Chờ việc xuyên không vệ Đại Tống được giải quyết xong xuôi, ta sẽ bắt đầu điều tra thân thế của nàng.”
Tôi sửng sốt, sau đó chợt nhớ tới chuyện sắp xuyên không, liền hỏi: “Đúng rôi, thi thể của Tiết Vô Song sao rồi? Sao đêm nay anh đã trở về?”
“Thi thể đã lấy được rồi.” Dung Kỳ nhẹ giọng nói, “Ta đã giao lại cho người Tiết gia ngày mai mang thi thể trở về, ta về trước.”
Anh trở về trước?
Có phải vì anh lo lắng cho tôi không? Tôi có chút tự luyên nghĩ.
“Vậy có nghĩa là, chúng ta có thể xuyên không được rồi ?” Nhưng khi nghĩ đến việc xuyên không trở về thời Đại Tống, tôi lại có chút lo lắng.
“Chúng ta phải đợi đám người Tiết Phong mang lưu quang lư trở về.”
Tiết Xán khẽ nhướn mày, đồi giọng nói: *Được rồi, chính sự đã xong.
Chúng ta có phải nên nói chuyện của chúng ta rồi?”
Tôi sửng sốt, “chuyện của chúng ta là gì?”
Tiết Xán hơi nheo mắt, một tay ôm ngang người tôi.
“Tất nhiên là tội của nàng rồi.” Anh lạnh lùng nói, ôm lấy tôi bước ra khỏi phòng.
“Tội gì?” Tôi bị dọa sợ, ở trong ngực anh không ngừng giãy dụa, “Đừng nói nhảm.”
“Nói nhảm?” Tiết Xán nhướn mày cao hơn “Được. chúng ta cùng nhau cần thận xem xét xem ta có nói nhảm hay không?”
Nói xong, anh đã ôm tôi đến trước phòng ngủ, một cước đá văng cửa phòng.
“Tội thứ nhất, nàng dám sau lưng ta, trôn đên cô nhi viện, lén lút gặp riêng Tạ Phong Tiêu?”
“Lén lút gặp riêng cái gì…” Tôi vừa muốn phản bác, Tiết Xán đã ném tôi xuông giường.
“Tội thứ hai, nàng dám cúp điện thoại của ta?”
Am. đã giải thích rồi mà, tất cả là ” Còn chưa kịp giải thích, Tiết vn đã trực tiếp đè lên người tôi, đem tôi triệt để giam cầm trong cái bóng to lớn của anh.
“Tội thứ ba, nàng dám hôn người đàn ông khác trước mặt ta?”
Lúc này, tôi hoàn toàn kinh ngạc, trợn mắt há mồm nói, “Em hôn người đàn ông khác trước mặt anh khi nào?”
“Còn dám phủ nhận!” Tiết Xán xích lại gân tôi, trong mắt bừng bừng lửa giận. “chính là cái tên Tả Tả kia.”
Toàn thân tôi cứng đờ như bị sét đánh.
Nói cả buổi thì ra là cái tên lão gia hỏa Tiết Xán thật sự ghen với Tả Tả rồi?
Ông trời ơi! Phải biết rằng Tả Tả mới vài tuổi thôi!!
“Tiết Xán, Tả Tả vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Tôi thầm nhắc nhở, ‘ ‘Dù sao anh cũng đã sống hơn 900 tuổi rồi, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa trẻ sao?”
“Trẻ con thì sao?” Tiết Xán bá đạo ép sát tôi, “Ta chỉ biêt là nàng chủ động hôn người khác. Nàng chưa bao giờ chủ động hôn ta như thế I”
Tôi thật sự cạn lời với cái bình dám chua 900 năm Tiết Xán này rồi.
“Ai nói em không chủ động hôn anh?” Tôi vặn lại.
“Chính là không có.” Tiết Xán bá đạo bất chấp không nói đạo lý. “Cho dù có, ta cũng không nhớ. Cùng với khi nãy nàng hôn nó, không giống!”
Tôi hoàn toàn bát lực.
Biết Tiết Xán lúc này giống. như một đứa trẻ, nhất định phải dỗ dành, nên tôi ngừng tranh cãi với anh, chỉ rướn người, đặt môi lên vâng trán lạnh lẽo của anh.
Hộn chụt một cái.
Giống như lúc trước tôi hôn Tả Tả.
Lập tức, tôi cảm thấy toàn thân Tiêt Xán cứng đờ.
_”Vậy là trong lòng anh thấy công bằng rôi đúng không?” Tôi ngước lên hỏi anh.
Tôi thầy trong đôi mắt đen láy của Tiệt Xán, lửa giận dường như đã được dập tắt không ít.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhỏm, không nghĩ Tiết Xán đột nhiên áp sát tôi hơn, đè tôi xuống, đôi mắt đen láy của anh lóe sáng.
“An Tố, do nàng tự mình châm lửa, nàng tự mình dập lửa.”
“Em châm lửa cái gì..”
Rất nhanh sau đó, tôi liền hiểu ra mình đã châm lửa gì.
Sáng hôm sau, tôi đến nhà bếp với cái lưng đau nhức.
Tối hôm qua, Tiết Xán đã hóa giải thuật pháp trên người Tả Tả, lần đầu tiên sau nhiêu năm như vậy em ây mới ngủ ngon.
Sáng nay nhìn em ấy, dưới đôi mất to tròn ngập nước đã không còn quâng thâm nữa.
Nhìn thấy Tả Tả và những đứa trẻ khác chơi đùa vui vẻ với nhau, tôi mừng cho em ây.
Tôi say sưa ăn bánh mi, trong khi Tiết Xán vừa uống. cà phê vừa cau mày nhìn đám trẻ ồn ào bên cạnh.
Lúc này, Tạ Phong Tiêu cũng đi vào.
Khi nhìn thấy tôi và Tiết Xán, vẻ mặt anh ấy hơi cứng lại, nhưng cũng nhanh chóng ngồi vào bên cạnh tôi giả vờ như không có chuyện gì, còn chủ động nói với tôi: “An Tố, em có muốn ăn thêm mứt không? tôi nhớ rõ khi còn nhỏ lúc ăn bánh mì em rất thích phết mút trái cây này.”
Sau đó, anh ấy tự phết mứt trái cây lên một miếng bánh mì, đưa cho ôi.
Tôi chợt thấy khó xử.
Tôi nhận lấy nó, thì sợ Tiết Xán sẽ tức giận, nếu tôi không nhận nó, thì Tạ Phong Tiêu sẽ xấu hỏ.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nên làm gì thì một bàn tay to lớn đột nhiên đưa tới trước mắt tôi, giật lầy chiếc bánh mì trong tay Tạ Phong Tiêu.
Tôi sững sờ, ngắng đầu nhìn thấy Tiết Xán đang cắn một miếng bánh mì, lộ ra vẻ chán ghét, nói: “An Tố, khẩu vị của nàng khi còn bé thật tệ, có thể ăn cái mứt như thế này?”
Tôi bị cái hành động trẻ con này của tên quỷ Tiết Xán làm cho ngây người.
Vì không muốn cho tôi ăn bánh mì do Tạ Phong Tiêu làm, anh liền tự mình ăn rồi?
“Khi còn nhỏ, trong cô nhỉ viện chỉ có món mứt này.” Mật nửa buôi tôi mới giải thích được một câu.
Bạn đang đọc