CHƯƠNG 288: CUÓN SỞ GHI CHÉP KỲ DỊ
Sáng hôm sau, Hồng Hà và Phương Tình gọi tôi dậy đi học.
Xem ra chúng tôi đến khá sớm, lúc chúng tôi đên, cả căn phòng học rộng lớn chỉ có chúng tôi và một nam sinh.
Bạn nam đó tên là Phùng Viễn, tôi nhớ rằng cậu ta là bạn thân nhát của Chu Thông.
Lúc chúng tôi bước vào, Phùng Viễn như đang chăm chú nhìn gì đó, ba người chúng tôi vào mà cậu ta cũng không để ý.
“Hey, Phùng Viễn.” Phương Tình đi qua Phùng Viễn, lớn tiêng chào hỏi.
Không ngờ cô ấy chỉ hơi lớn giọng một chút mà cũng khiên Phùng Viên bị dọa sợ.
Chỉ thấy cậu ta phờ phạc đứng dậy.
Ba người chúng tôi đều giật mình trước phản ứng này của Phùng Viễn, lúc ấy mới để ý, sắc mặt Phùng Viễn nhợt nhạt đến đáng sợ.
Cái chết của Chu Thông đã gây nên đả kích lớn với cậu ta sao?
Không đúng.
Tôi hơi cau mày.
Sắc mặt Phùng Viễn không chỉ có ảm đạm nhọt nhạt.
Dù gì bây giờ tôi cũng có một chút kiến thức huyền học, tôi nhanh chóng cảm nhận được, trong sắc mặt của cậu ta còn mang theo một ánh tím quỷ dị.
Tôi biết, đây rõ ràng là biểu hiện của việc thiếu khuyết dương khí.
Tại sao Phùng Viễn lại thiếu khuyết dương khí?
Cậu ta bị thứ gì không sạch sẽ quấn lầy sao?
“Cậu có ổn không?” Phương Tình vừa định hỏi thăm Phùng Viễn một chút, không ngờ cậu ta như phát điên vậy, lập tức túm lấy cặp sách rồi đi ra khỏi cửa.
_Cậu ta chạy rất nhanh, đến nỗi cuốn số trong tay rơi xuống đất cũng không hề chú ý.
Phương Tình không khỏi sửng sốt, gọi với Phùng Viên: “Này, Phùng Viên! Cậu không đi học à?”
_Nhưng Phùng Viễn không hề quay đâu.
_Còn ánh mắt tôi thì lại rơi trên cuốn sô dưới mặt đât.
Hình như khi nãy Phùng Viễn nhìn chăm chú vào thứ gì đó trên cuôn sô này nên mới không biết chúng tôi đên gân.
Tôi bắt đầu tò mò, nhặt quyển vở lên.
Nhưng khi vừa chạm vào nó, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, từ đầu ngón tay truyền thẳng vào cơ thẻ.
Tôi không khỏi run rẩy.
Cuốn sổ này rốt cuộc là thứ gì?
Tại sao lại… nồng đậm quỷ khí như vậy?
Lòng tôi bỗng trầm xuống, vội vàng mở nó ra.
Cuốn số này cũng như những cuốn số da mềm bình thường bán trong các cửa hàng văn phòng phẩm, phía sau gần như vẫn trắng nguyên, tôi lật vài trang phía trước cho đến khi nhìn thấy ghi chép ở những trang đầu tiên.
Chỉ mới lướt qua, tôi xém chút nữa đã đánh rơi cuốn số xuống đắt.
Bởi vì tôi lật mở từ sau ra trước, nên tờ đâu tiên nhìn thây là một đoạn ghi chép, trên đó việt…
“Trước cửa thư viện, cậu ta đứng ngắn người thật lâu, cuối cùng láy túi nilon đội lên đầu, rồi châm lửa đốt túi nilon trên đầu mình. Ngọn lửa cắn nuốt khuôn mặt cậu ra, dần dần thiêu sống cậu ta.”
Tôi như bị sét đánh, tái mặt đi.
Đoạn văn này, những câu chữ này, những dòng miêu tả này, chính là thuật lại cảnh Chu Thông tự sát hôm qua!
Đây là trùng hợp sao?
Hay là Phùng Viễn ghi chép lại chuyện Chu Thông tự sát?
_Tôi mau chóng lật mở những trang đằng trước.
Trang trước cũng viết chữ, nhưng nét bút thì khác, thanh tú hơn, có thể nhìn ra đây là nét chữ con gái.
“Cô ta từ từ bước lên lầu, đứng ở mép sân thượng, nhìn xuông mọi người bên dưới rồi không do dự mà nhảy xuông!”
Tia huyết sắc cuối cùng trên mặt tôi cũng biến mát.
Đoạn văn này, rõ ràng viết về cái chêt của Cô Tử Hân.
Lúc đó, Phương Tình và Hồng Hà cũng chú ý đến cuốn số ghi chép trên tay tôi, lại gần hỏi: “Tố Tố, cậu đang nhìn gì vậy?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, cửa phòng học một lằn nữa mở ra.
Phùng Viễn mang gương mặt nhợt nhạt hôt hoảng bước vào.
Cậu ta nhìn thấy cuốn số trong tay tôi, nhất thời như phát điên, xông thẳng đến, cướp lấy cuốn số trong tay tôi.
-_ “Nói mau! Cậu đọc được bao nhiêu rôi!” Cậu ta hung dữ hét vào mặt tôi.
Phùng Viễn hệt như hung thần ác sát, dọa tôi hết hồn, nói dối theo bản năng: “Mình còn chưa đọc bên trong…”
Lúc này sắc mặt cậu ta mới hòa hoãn lại chút, không nói với chúng tôi gì nữa mà lại lảo đảo đi ra ngoài.
“Cái cậu Phùng Viễn này có phải điên rồi không vậy?” Thấy cậu ta rời đi, Phương Tình không khỏi làu bàu: “Còn nữa, Tố Tố, vừa nãy cậu tháy gì trong cuốn sô kia vậy?”
Mặt tôi tái đi, không trả lời câu hỏi của Phương Tình.
Những ghi chép trong cuốn sổ kia chính là cảnh tượng vê hai vụ tự sát gần đây.
Chuyện này nhất định không phải là trùng hợp.
Mà nếu như không phải trùng hợp thì ván đề lớn nhát chính là, những ghi chép trong cuốn sổ này là sau khi Chu Thông và Cô Tử Hân qua đời, có người cô ý ghi chép lại sao?
Ai lại có thể nhàm chán đi miêu tả dáng vẻ người khác tự sát như vậy, mắấu chốt là nét chữ ở hai đoạn ghi chép trong cuốn số không giống nhau, chắc chắn là do hai người viết.
Nếu nói như vậy, đoạn miều tả này, không phải được việt sau khi Chu Thông và Cố Tử Hân tự sát, mà là viết trước khi bọn họ tự sát?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mồ hôi lạnh không tự chủ mà tuôn ra nhễ nhại.
Viết ra phương thức tự sát của một người, sau đó người ấy sẽ thực sự tự sát, chuyện này sao lại giống tình tiết trong phim hoạt hình cuôn sô tử vong vậy?
Cảm nhận được chuyện này càng ngày càng không đúng, tôi vội chạy ra hành lang, gọi điện cho Tiêt Xán.
Chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi khống chế của tôi, tôi cần sự giúp đỡ của anh.
Nhưng chuyện khiến tôi buồn bực là Tiêt Xán lại không nghe điện thoại.
Có lẽ anh ấy đang bận xử lý việc lưu quang lư nên mới không nhìn đên điện thoại.
Lòng tôi như lửa đốt nhưng lại không biệt nhờ cậy ai, không thê làm gì khác là trở lại phòng học.
Tôi cứ mang tâm trạng rối bời như vậy cho đến khi các bạn đến đông dân, bắt đâu vào giờ học.
Suốt cả một tiết, Phùng Viễn không hề xuất hiện.
Sau khi tan học, Phương Tình vội rời đi, nói là có hẹn với Trần Đông Vũ.
Hồng Hà thì về ký túc xá, còn tôi thì đăn đo mãi rôi quyêt định gọi một bạn nam ở lại.
Tôi nhớ Chu Thông và Phùng Viễn là bạn cùng phòng, còn cậu bạn này cũng là người ở cùng phòng với bọn họ, quan hệ với hai người kia cũng không tệ.
Tôi làm như vô tình dò hỏi cậu bạn kia: “Hey, sao hôm nay không thấy Phùng Viễn nhỉ. Có phải vì Chu Thông xảy ra chuyện, cậu ta đau lòng quá độ không?”
Cậu bạn kia nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái, chắc là cảm thầy bình thường tôi và đám người họ không thân cũng chẳng quen, bây giờ lại đột nhiên hỏi thăm đền.
Nhưng cậu ta lại nói: “Đừng nhắc đên Phùng Viên nữa, cậu ta cãi nhau với Chu Thông lâu rồi.”
“Cãi nhau?” Tôi sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
_Cậu bạn kia do dự giây lát, sau đó vẫn quyết định nói với tôi.
“Trước đó không phải khoa chúng ta cần chọn người ra nước ngoài theo hệ trao đôi sinh viên sao?” Cậu bạn ngừng một chút: “Phùng Viễn và Chu Thông đều muốn đi, ban đầu hình như khoa đã chọn Phùng Viễn, dù sao thì thành tích cậu ấy trong khoa cũng là tốt nhất. Nhưng sau đó hình như bố của Chu Thông và chủ nhiệm khoa có quen biết, liền đổi thành Chu Thông iu Tôi ngạc nhiên.
Đúng là trước lợi ích, dù có là bạn thân cũng chỉ là thứ vớ vân.
Nghĩ lại những gì vừa thấy trong cuốn sỏ kia, tôi lại cảm thấy kinh hãi.
Chẳng lẽ cái chết của Chu Thông thực sự có liên quan đên Phùng Viễn sao?
Sau khi cảm ơn cậu bạn kia, tôi trầm tư rời khỏi phòng học, bởi vì mang một đống suy nghĩ nặng nè, tôi bước đi mà lòng không yên, cũng không chú ý đến người phía trước.
“Ui da.”