Chương 299: Xuyên không về thời
Tông Mặt tôi cắt không còn một giọt máu.
Hóa ra muốn xuyên không tôi cần phải năm cùng với cái xác chín trăm tuôi này?
Tiết Xán không đề ý đến, từ trong ba lô lây ra một cái lư hương.
Không cần phải nói, đây anh là – bảo vật gia truyên của Tiệt gia, có thê Xuyên không – Lưu Quang lư.
Tôi nhìn qua chiếc lư, trông không khác gì một chiếc lư bình thường. chỉ khác là trông nó vô cùng cổ kính, trên bề mặt có nhiều vét tích bị mài mòn, hư hại, xem ra đã có lịch sử hàng ngàn năm.
Trong lòng có chút thắt vọng, vốn tưởng rằng vật gia truyền của Tiết gia sẽ vô cùng đẹp đế trân quý, không ngờ lại trông bình thường thế này.
Tuy nhiên, ngoại hình không quan trọng, quan trọng là khả năng của cái lư này.
Tiết Xán đặt tay lên lư hương.
không ngừng xuất ra quỷ khí.
Theo quỷ khí của anh, lư hương như được thắp, bắt đầu tỏa ra khói trăng lượn lờ.
Tôi có thể nhìn ra làn khói trắng đó không phải là làn khói bình thường, trong nó mang theo một cô linh lực vô hình mà mạnh mẻ.
“An Tố, mau nằm xuống.” Lúc này.
Tiệt Xán lại thúc giục.
Tiết Phong rõ ràng biết tôi đang lo sợ điều gì, vỗ vai tôi an ủi: “Không sao đâu, không phải chỉ là một xác chết chín trăm tuổi thôi sao? Cô biết đáy, Tiết Xán cũng là một xác chín trăm tuôi. Ngày nào hai người cũng cùng nhau ngủ không phải sao? “
Tôi nhìn anh ta, hừ một tiếng.
Anh ta an ủi thế này căn bản là phản tác dụng!
Nhưng đã đi đến bước này, tôi cũng không thê vì sợ hãi trong lòng mà nửa đường rút lui được.
Đây là cơ hội hiếm có, chúng tôi phải tìm cách tra rõ sự tình chín trăm năm trước của Ninh gia.
Tất nhiên, còn có cả việc Ninh Uyên Uyễn trúng cổ trùng nữa.
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu và leo lên quan tài.
. Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rang một ngày nào đó mình sẽ trèo Vào quan tài của người chết.
Mẹ nó. đã vậy còn là nằm cùng chỗ với cỗ thi thể nữ nhân 900 năm.
_Chẳng bao lâu. tôi vào quan tài và năm xuông.
Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý không, tôi cảm thấy nhiệt độ trong quan tài so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều.
Cái quan tài này vô cùng rộng rãi, tôi nằm cạnh thi thể cũng không có cảm giác chật chội.
Chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn chạm phải thi thê đó, cả người nó ướt sủng, tôi cảm thấy da đầu mình như: muốn nỗ tung.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Tiết Xán bước đến quan tài.
Tôi nằm trong quan tài, ngắng đầu nhìn thân hình cao lớn của anh.
“Đừng sợ.” anh đưa tay vào trong quan tài, vuốt ve gương mặt của tôi, “Sau khi nàng về đó. nàng có thể nhìn thây dáng vẻ khi còn sống của ta trông như thế nào.”
Lời nói của Tiết Xán đã thành công chuyền sự chú ý của tôi .
“Khi còn sống, anh có khác gì so với bây giò không?” Tôi không nhịn được hỏi.
Tiết Xán cười nhạt, “So với bây giờ còn ngốc hơn.”
Tôi sững sò một chút, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Tiết Phong bên cạnh thúc giục: “Nó gân như đã hoàn tất, Tố Tố, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ.”
Tôi chưa kịp suy nghĩ đã thấy xung quanh quan tài có rất nhiều khói trăng vây quanh.
Đó là làn khói từ Lưu Quang lư.
Làn khói trắng dường như có sự sống, trong không khí cũng không hề tiêu tán mà trôi vào trong quan tài – từng chút một, đem tôi và nữ thi thê quấn lại với nhau.
Lập tức, tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Ngay sau đó cả người tôi lại trở nên mê man, mi mắt nặng trĩu, không thê không nhăm lại.
Vào giây phút cuối cùng khi tôi bắt tỉnh, tôi nghe thây giọng nói của Tiệt Xán.
“An Tó, thời điểm nàng xuyên về chính là lúc Tiết Vô Song xuất giá, rời khỏi Tiết gia. Nàng có tổng cộng ba ngày. Ngày thứ ba là ngày ta mang người Tiết gia đánh vào. Trong ba ngày này, nàng phải cố gắng tìm hiểu sự tình năm đó của Ninh gia. “
Tôi chưa kịp trả lời thì cả người đã chìm vào bóng tối.
Khi tôi lần nữa mở mắt, đập vào mắt tôi chỉ có một màu đỏ tươi.
Tôi sững người trong giây lát mới phát hiện mình đang trùm một chiệc khăn đội đầu màu đỏ .
Tôi nhanh chóng vén chiếc khăn trùm đầu lên liền thấy mình đang ngồi trên hỉ kiệu, thân mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng nặng trịch.
_Mũ phượng quá mức nặng khiến cô tôi sắp vẹo đên nơi. theo bản năng tôi liên muôn cởi nó ra.
Nhưng vào lúc này, rèm kiệu bên cạnh tôi đột nhiên bị vén lên, lộ ra khuôn mặt của một bà lão.
“Ôi, biểu tiểu thư. sao cô lại vén khăn hỉ lên?” Bà ta vội vàng nói: “Mau lên… đội lên, còn cả mũ phượng này nữa, cô đang làm gì với nó vậy?”
Tôi sững sờ.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt chải búi tóc và mặc trang phục cổ trang này. tôi mới hoàn toàn kịp phản ứng.
Tôi thực sự đã xuyên qua.
Xuyên đến triều đại nhà Tống chín trăm năm trước.
Tôi thử đưa tay chạm vào mặt mình, phát hiện khuôn mặt hơi có thịt của tôi đã trở thành một khuôn mặt trái xoan tiêu chuân, làn da của tôi cũng trở nên vô cùng mịn màng, bóng loáng.
Phải rồi, người xưa thường kết hôn sớm, khi Tiết Vô Song kết hôn cũng chỉ mới mười lăm tuồi, thân hình không được đẫy đà như người trưởng thành.
Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó.
bà lão ở bên ngoài kiệu lo lắng nói: “Ôi, biểu tiêu thư, nhanh lên mang khăn trùm đầu vào. Mặc dù nói hôn sự này chỉ là một kế hoạch, nhưng nó vẫn sẽ mang điềm gở.”
Tôi nhìn bà lão, nhanh chóng tìm kiêm thông tin trong đâu.
Trước khi đến, tôi đã đọc tiều sử Tiết gia một cách kỹ càng, Tiết Xán cũng kể cho tôi nghe rất kỹ về hoàn cảnh của biểu tiểu thư Tiết Vô Song này.
Tôi đoán bà lão này là nhũ mẫu của Tiết Vô Song, Trương nhũ mẫu.
“Ta biết rồi.” Tôi nói, định đội khăn hỉ lại.
Nhưng đúng lúc này, một gã sai.
vặt từ xa chạy tới, hô: “Thiệu gia đên rồi! Thiếu gia đến đưa biểu tiểu thư GÌ”
Lập tức, bàn tay vốn vừa định buông khăn hỉ xuông trở nên cứng đờ.
Tôi nhớ Tiết Xán đã nói với tôi rằng mặc dù anh ấy thừa kế vị trí gia chủ Tiết gia từ năm mười lăm tuổi, nhưng người trong nhà vẫn quen gọi anh ấy là thiếu gia.
Vì vậy, họ nói thiếu gia đến, tức là Tiết Xán đến rồi?
Tim tôi bỗng không ngừng nhảy loạn xạ.
Tôi thậm chí không quan tâm đến lời ngăn cản của Trương nhũ mẫu.
cũng không quan tâm mình là tân nương đang đợi gả đi, nhanh chóng xốc rèm kiệu chạy ra ngoài.
“Này, biểu tiểu thư!”
Sau lưng truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Trương nhũ mẫu, nhưng tôi đâu còn tâm trí quan tâm đến, tôi chỉ một mực nhảy khỏi kiệu hoa, hướng mắt nhìn về phía sau kiệu.
Rời khỏi kiệu tôi mới phát “hiện chúng tôi đang ở cổng thành, xung quanh kiệu hoa là đội ngũ mang của hôi môn, trùng trùng điệp điệp.
Hiển nhiên cả đội ngũ đang chờ đợi gì đó, hăãn là đang đợi Tiêt Xán đến tiễn biểu muội này xuất giá.
Rất nhanh, từ trong cửa thành ta liền nhìn thấy thân ảnh cao ráo cưỡi trên lưng bạch mã chạy đên.
Nhìn thấy thân ảnh tuần tú quen thuộc đang dân tới gân, tôi lập tức ngừng thở.
Tôi muốn nhìn tháy Tiết Xán.
Chín trăm năm trước. Tiết Xán vẫn còn sống.
Chín trăm năm trước, Tiết Xán.
cũng giỗng như tôi, vân còn hô hập, vân còn nhịp đập.
Chín trăm năm trước, Tiết Xán vẫn còn thích Ninh Uyển Uyễn.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi giống như hươu con liên tục chạy loạn.