Chương 301: Đuổi theo xác chết
Tôi biết, tôi hiện tại đã xuyên trở về ba ngày trước khi Tiết Xán chết .
Vì vậy, tính theo ngày, anh hẳn là đã gặp Ninh Uyển Uyển hai lần rồi, hơn nữa cũng đã thích cô ấy.
Cho nên, tôi ôm hi vọng, muốn hỏi Trương mụ một câu, xem họ có biết điều gì không.
Tôi tùy ý hỏi, không nghĩ đến sắc mặt Trương mụ lại thay đổi.
Tiểu thư, làm sao cô biết chuyện của tiện nữ kia? Bà cuống quít hỏi.
Tiện nữ? Tôi sửng sốt một lúc.
Đúng vậy. Trương mụ hình như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt giận dữ, oán hận phỉ nhổ, Chính là con tiện nữ nhà họ Ninh đó dám giả làm trẻ mồ côi. Tôi mủi lòng đưa cô ta về nhà họ Tiết, thật trơ trẽn! Cô ta lại dám đi dụ dỗ thiếu gia! Thật may mắn, chúng ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của cô ta, nếu không kế hoạch lần này của chúng ta thật sự sẽ bị phá hỏng!”
Tôi sững sờ, vội hỏi: “Ý người là Ninh Uyển Uyển?”
Đương nhiên, còn ai vào đây nữa! Vẻ mặt của Trương mụ càng thêm oán hận, Đàn bà nhà họ Ninh đều không phải thứ tốt lành gì, còn gì là đại tiểu thư nhà họ Ninh chứ, không biết xấu hổ mà còn tới nhà họ Tiết chúng ta dùng mỹ nhân kế!”
Cuối cùng tôi đã phản ứng lại.
Hóa ra Ninh Uyển Uyển là được Trương mụ dẫn vào nhà họ Tiết.
Cô ta giả làm trẻ mồ côi, cố tình đến nhà họ Tiết để do thám nhà họ Tiết về chuyện nhà họ Ninh.
Mọi chuyện đều y như Tiết Xán đã nói với tôi.
Trong đầu tôi vẫn chất chứa rất nhiều câu hỏi, nhưng Trương mụ dù sao là người đã nhìn Tiết Vô Song lớn lên, tôi sợ hỏi nhiều quá sẽ khiến bà ấy nghi ngờ nên đành phải thôi.
Tôi đóng rèm kiệu hoa, không nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ lên đường.
Toàn bộ nhà họ Tiết đều là người trong Huyền môn, thân thể đều cực tốt, suốt một ngày một đêm lên đường đều không ngừng nghỉ.
Sau lại đi đến đường núi, chúng tôi đổi xe ngựa rồi tiếp tục đi tới Tương Tây.
Tôi sớm đã mệt lử đến mông cũng gần như muốn nứt ra. Tôi cảm thấy người cổ đại này cũng quá đáng thương đi, máy bay hay ô tô đều không có, đi xa quả thật như đang bị tra tấn.
Tối hôm sau, chúng tôi đã gần đến Tương Tây.
Nhưng không nghĩ tới, giữa đường đột lại xảy ra chuyện.
Chập tối, khi chúng tôi đang nghỉ ngơi trong một tửu quán, người của chúng tôi đã hỏi thăm chủ quán mới biết đoạn đường để đến Tương Tây phía trước lại có thổ phỉ.
Thổ phỉ? Trương mụ nghe xong, hơi nhíu mày.
Tôi biết, với thực lực của nhà họ Tiết, chắc chắn sẽ không đem bọn thổ phỉ đó để vào mắt, nhưng lần này, chúng tôi không có mang nhiều người đi cùng.
Quan trọng hơn là, dù sao tôi cũng là tân nương đang được gả đi, dù cho bọn chúng không bắt tôi đi mà lại cường bức gì đó sao, không ổn tí nào.
Đây còn là ở thời cổ đại nữa, việc tân nương lộ mặt trước nhiều người như thế đúng là không thích hợp cho lắm, còn chưa nói đến bị một đám thổ phỉ giật thấy hay sờ mó.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, để tránh mọi rắc rối, Trương mụ và bọn họ vẫn là quyết định từ bỏ con đường đó để đi đường vòng.
Tuy đường nhỏ cũng sẽ có một số người này nọ, nhưng bọn họ sẽ không trở thành vấn đề, còn có người nhà họ Tiết ở đó nên cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì đi đường vòng sẽ tốn nhiều hơn vài canh giờ, chúng tôi liền quyết định tối nay sẽ nhanh chóng lên đường, phòng trường hợp không thể đến nhà họ Ninh kịp giờ lành.
Tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao tôi cũng chỉ cần ngồi ngốc ở đây, sau khi nhét thêm mấy cục bông vào mông, chúng tôi liền lên đường.
Thời cổ đại làm gì có đèn đường hay gì đâu, hơn nửa đêm, đoàn người chúng tôi đi bộ trên núi, thật sự rất đáng sợ đi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng chuông thanh thúy.
Khuya lắc khuya lơ thế này sao lại có tiếng chuông chứ?
Trong lòng tò mò, tôi nhịn không được vén rèm lên, nhìn ra ngoài.
Tôi nhìn thấy một vài ánh sáng trắng trong khu rừng núi tối đen như mực phía trước.
Người tôi run rẩy hết cả lên, nhanh chóng tập trung nhìn.
Lúc này, ánh sáng trắng lọt vào, tôi mới phát hiện hóa ra đấy là những chiếc đèn lồng giấy.
Nương theo ánh sáng của ngọn đèn lồng, tôi thấy được người đang cầm đèn lồng.
Đột nhiên, tôi hít sâu một hơi.
Tôi thấy vài người cầm đèn lồng, sắc mặt đều trắng bệch, đôi mắt hốc hác vô hồn.
Không những thế, họ cầm đèn lồng nhưng không đi trên đường.
Mà họ nhảy lên nhảy xuống để di chuyển về phía trước mà đầu gối không hề bị uốn cong gì cả.
Y như những cường thi trong những bộ phim mà tôi đã từng xem trước đây.
“Trương mụ … đó, đó là ” Tôi nhịn không được mà khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Trương mụ rõ ràng cũng nhìn thấy những người đó, nhưng so với tôi thì bà bình tĩnh hơn nhiều, chỉ thờ ơ nói: “Ôi, tiểu thư, con không thường ra ngoài nên không biết. Đó là những đoàn người đuổi theo xác chết ở Tương Tây, để những xác chết đó trở về quê để an táng.”
Tôi ngẩn ra.
Trên thực tế, tôi đã từng đọc qua rất nhiều câu chuyện về những người đuổi theo xác chết ở Tương Tây.
Mặc dù nghề đuổi theo xác chết nghe có vẻ là một nghề rất bí ẩn, nhưng thực tế, lý do cái nghề này ra đời lại rất đơn giản.
Bởi vì thời điểm đó, ở Tương Tây có nhiều người ngoại tỉnh đến làm ăn, những người chết tha hương muốn trở về quê để an táng. Việc trực tiếp vận chuyển xác chết gặp rất nhiều khó khăn. Từ đó, ngành công nghiệp săn xác chết đã ra đời.
Truyền thuyết kể rằng người đuổi xác chết sẽ đi trước, lắc lư chiếc chuông điều khiển xác chết trên tay, những xác chết mà anh ta cần vận chuyển sẽ theo đi sau anh ta.
Mà những xác chết, do khớp gối sau khi chết cứng lại nên không thể đi lại như con người, chỉ có thể nhảy lên nhảy xuống.
Tôi nhịn không được mà nhìn những chiếc đèn lồng trăng trắng đó. Qủa nhiên, tôi nhìn thấy một người sống đi phía trước những xác chết đó.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác to, liên tục lắc chiếc chuông trên tay.
Đó chính là người đuổi theo xác chết.
Công việc đầu tiên của người đuổi theo xác chết là vận chuyển xác chết. Nhưng theo thời gian, cũng có một số người đuổi theo xác chết có năng lực huyền học cao, họ bắt đầu có thể thao túng xác chết làm mọi việc thậm chí là giết người.
Tỷ như nhà họ Ninh.
Những kẻ săn tìm xác chết rất phổ biến ở Tương Tây. Vì những xác chết dù ít dù nhiều cũng có phần xui xẻo nên họ sẽ không đi đường lớn. Họ thường đi bộ trên đường núi vào lúc nửa đêm.
Vì người đuổi theo xác chết này chả có liên quan gì đến chúng tôi nên Trương mụ và những người khác cũng không quá bận tâm, bọn họ chỉ để người khiêng kiệu hoa tránh ra một chút để không gặp vận rủi.
Chúng tôi có lẽ đã đi bộ được vài giờ rồi, lúc này đã là quá nửa đêm.
Đột nhiên, một người họ Tiết đi đầu đột nhiên bước tới, nói với Trương mụ: “Trương mụ, bà nhìn mặt trăng kìa.”
Tôi ở bên trong kiệu nghe thấy, vội vàng thò đầu ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Vừa nhìn thấy, tôi không khỏi sửng sốt.
Không biết từ lúc nào, bầu trời đêm đã giăng đầy mây đen, sau những lớp mây đen, vầng trăng sáng tỏ thế nhưng không phải là màu trắng sáng vàng mà là màu đỏ kỳ dị.
Trái tim tôi run lên.
Mặc dù không nhìn ra cái gì, nhưng tôi cũng biết, mặt trăng máu không phải điềm lành.
Trương mụ bọn họ đều là người làm của một gia tộc Huyền môn, bọn họ tự nhiên cũng nhìn ra vấn đề, lập tức nghiêm mặt nói: “Mặt trăng này… Xem ra đêm nay rừng núi này sẽ có nguy hiểm.”
Vậy thì, chúng ta có còn tiếp tục đi về phía trước nữa không? Những người khác cẩn thận hỏi Trương mụ, trong giọng nói có vài phần lo lắng.