Chương 303: Chu Tước đại nhân
“Cô nói hươu nói vượn cái gì đó!” Thôn trưởng phản ứng lại, trực tiếp quát tôi, “Mấy đứa nhỏ này có thể được Chu Tước đại nhân để ý, đây là phúc phần của thôn chúng tôi! Bọn chúng là đang lên Tiên giới!”
“Tiên cái rắm!” Tôi phất hỏa, trực tiếp hét lên, “Các người không phải là muốn cái Chu Tước gì đó phù hộ cho cái làng này, cho nên mới đem những đứa trẻ này đi hiến tế đúng không!”
Đúng vậy, sau khi quan sát, tôi nhận thấy hầu hết trẻ em ở đây đều là bé gái, hoặc là những bé trai xanh xao, gầy yếu, sức khỏe kém.
Trong các gia đình cổ đại, việc sinh con trai rất là dễ dàng, vì vậy luôn có rất nhiều trẻ con không thể nuôi nổi.
Nếu nuôi không nổi, chi bằng liền dâng cho Chu Tước đại nhân gì đó để đổi lấy sự bình yên của ngôi làng.
Bị tôi trực tiếp vạch trần tâm tư, sắc mặt của trưởng thôn và dân làng liền trở nên rát khó coi.
Nói xong, ông ta trực tiếp thô lỗ túm lấy mấy đứa nhỏ, bước nhanh ra khỏi thôn.
Tôi tức giận muốn đuổi theo nhưng Trương mụ đã tóm lấy tôi.
“Tiểu thư!” Bà ấy kinh sợ nhìn tôi, “Con làm sao vậy?”
Tôi đột nhiên mới phản ứng lại.
Tiết Vô Song này, chính là một vị đại tiểu thư thùy mị nết na, sao có thể nói ra những lời lẽ hung dữ như vừa rồi.
Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Còn chưa biết giải thích thế nào, không nghĩ đến, Trương mụ đột nhiên thở dài.
“Đại tiểu thư, ta biết con trời sinh tính tình thiện lương, mỗi lần tức giận đều không phải vì chuyện của chính mình, luôn là vì người khác.”
Thấy Trương mụ đã tìm cho tôi một lý do, lòng tôi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hùa theo lời bà nói: “Trương mụ, người cũng biết Chu Tước đại nhân kia căn bản là yêu quái đúng không?”
Người nhà họ Tiết đều không ngốc, tôi có thể nhìn ra, bọn họ đương nhiên cũng hiểu rõ.
Nhưng cố tình, không ai trong số họ ngăn cản những người dân làng đó.
“Ta biết chứ.” Trương mụ ánh mắt lóe lên, hiển nhiên là biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, Nếu là ngày thường, chúng ta nhất định sẽ không đứng nhìn những đứa trẻ đó chịu chết, nhưng lần này, chúng ta phải đến nhà họ Ninh, nếu muộn, lỡ mất đại sự của thiếu gia “
Tôi đột nhiên hiểu ra.
Với thực lực của nhà họ Tiết, việc hàng phục một con yêu quái đương nhiên không phải là chuyện gì khó. Nhưng điều họ lo lắng chính là làm lỡ chuyện nhà họ Ninh. Lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.
Chuyện nhà họ Ninh đúng là rất quan trọng, nhưng chúng tôi chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn những đứa trẻ đó chết sao?
Cứ như vậy, nhà họ Tiết có khác gì nhà họ Ninh, coi mạng sống con người như cỏ rác?
“Trương mụ.” Tôi nhẹ giọng nói, “Đã vậy, con sẽ đi một mình.”
“Cái gì?” Trương mụ bị sốc, “Không được đâu tiểu thư, lỡ như con xảy ra chuyện gì “
“Người yên tâm, sẽ không.” Tôi dứt khoát ngắt lời bà ấy.
Tôi chỉ mới nghĩ tới.
Kêu tôi mặc kệ những đứa trẻ đó, tôi thực sự không thể làm được.
Tôi nhớ rõ Tiết Xán đã nói, mặc dù tôi xuyên trở về cổ đại nhưng mọi thứ trong lịch sử đều đã được định sẵn, tôi không có cách nào thay đổi được.
Theo ghi chép của nhà họ Tiết, trong lịch sử, Tiết Vô Song thực sự đã được gả tới nhà họ Ninh.
Vì vậy, tôi muốn đánh cược một phen, đánh cược rằng những gì tôi làm sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.
Đương nhiên Trương mụ không biết những suy nghĩ trong lòng tôi nên vẻ mặt bà ấy rất lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của tôi, cuối cùng bà ấy cũng không nói gì nữa.
“Quên đi, tiểu thư.” Bà ấy thở dài, “Ta biết tính tình của con, nhìn thì hiền lành nhưng khi đã hạ quyết tâm, mười con trâu cũng không kéo lại được.”
Tôi vui vẻ cười, “Trương mụ, người đồng ý rồi sao?”
“Ta không đồng ý có tác dụng sao?” Trương mụ bất đắc dĩ nói, “Tuy nhiên, chỉ có ta và con đi thôi, những người khác đều phải đợi ở đây.”
Tôi sững sờ một lúc liền nghe thấy Trương mụ giải thích: “Những người này nhất định phải đến nhà họ Ninh, nếu không sẽ không có ai dẹp đường cho thiếu gia bọn họ. Về phần yêu quái, ta cùng con đi xem. Nếu không quá phức tạp, chúng ta liền trực tiếp thu phục, nếu quá phiền phức, vẫn là nên rút lui trước.”
Dứt lời, Trương mụ nhìn tôi, ánh mắt cầu khẩn.
Tôi biết đây quả thực là sự sắp xếp hợp lý nhất liền gật đầu.
Tôi nhanh chóng gỡ mũ phượng xuống, buộc lại chiếc váy cưới đỏ thẫm, tay chân nhẹ nhàng cùng Trương mụ đi về phía những người dân làng đã đi.
Trương mụ và tôi nhanh chóng đuổi kịp đám dân làng kia, cả hai chúng tôi đều dùng thuật ẩn thân, vì vậy họ căn bản không phất hiện sự tồn tại của chúng tôi.
Thấy dân làng đến, chúng tôi hơi sửng sốt.
Bọn họ thế nhưng lại đi đến một cái hồ nhỏ.
Hồ không lớn, rất yên tĩnh, tôi thấy vài chiếc thuyền nhỏ đậu ven hồ.
Dân làng đều im lặng, trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng khóc xé lòng của lũ trẻ.
Dân làng rõ ràng đã quá quen thuộc đối với toàn bộ quá trình, họ không để ý đến tiếng khóc của lũ trẻ, chỉ đem chúng mạnh bạo nhét vào trong thuyền, trói chúng lại rồi đẩy thuyền xuống nước.
Những chiếc thuyền nhỏ ấy trôi chậm rãi trên hồ.
Tiếp theo, là sự chờ đợi trong im lặng.
Những đứa trẻ bị trói trên thuyền ban đầu vẫn còn sức khóc lóc, ồn ào, chúng vẫn tiếp tục giấy giụa trên thuyền.
Nhưng bọn trẻ rất nhanh liền không khóc nữa.
Màn đêm trở nên tĩnh mịch đến ghê người.
Thấy lâu vẫn không có gì xảy ra.
Ngay lúc tôi có hơi buồn ngủ chợt nghe thấy Trương mụ ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Tới rồi.”
Tôi chưa kịp hỏi chuyện gì lại đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh ập đến.
Cơn gió không lớn nhưng lại lạnh đến thấu xương.
Khi gió thổi đến cái hồ, những chiếc thuyền bỗng bị thổi bay lên.
Cảm giác thật kỳ lạ, cơn gió rõ ràng là không quá lớn, nhưng những con thuyền đó, như thể bị một bàn tay vô hình đẩy, tản ra tứ phía.
Tôi đang ngỡ ngàng trong lòng thì chợt nghe đằng xa có tiếng vo ve trong bóng tối.
Âm thanh đó, tôi rất muốn biết đó là loài chim nào, nhưng âm vực rất cao, giống như tiếng kim loại cọ xát, khiến tôi cảm thấy khó chịu như đang bị ai đó mắng chửi.
Khoảnh khắc tiếng gáy vang lên, dân làng đứng đợi bên hồ bỗng run lên.
Ngay sau đó, tôi thấy tất cả đều quỳ xuống.
“Kính chào Chu Tước đại nhân.” Giọng nói nghiêm cẩn của họ vang lên trong bóng tối, giọng nói hơi run rẩy, tràn đầy sự tôn kính.
Tôi cảm thấy tim mình như bị nhắc lên.
Chu Tước đại nhân kia là cái gì?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì chợt thấy, trong bóng tối, vài bóng đen lượn vòng bay về phía đỉnh hồ.
Mặt trăng đêm nay đỏ như máu, tiếp theo là ánh trăng đỏ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy những thứ mà dân làng gọi là Chu Tước đại nhân.
Tôi hít sâu một hơi.
Chu Tước cái gì!