Chương 307:
“Thật ngon.” Bà lão liếm máu xong, lại nhìn về phía tôi, ánh mắt càng thêm tham lam, “Cho ta đi, đem máu của ngươi, đều cho ta hết đi!
Bỗng dưng, giọng nói của bà ta trở nên the thé, cả người lao thẳng về phía tôi.
Tôi hành động dứt khoát, nhanh chóng thi triển chỉ quyết đuổi quỷ ở lòng bàn tay.
Sau khi thi triển thành công khinh thân thuật khiến tôi rất tin tưởng đối với linh lực của chính mình.
Tuy rằng tôi cũng không biết tại sao linh lực của tôi đột nhiên tiến bộ vượt bậc như thế. Có thể là do tôi đang sử dụng cơ thể của Tiết Vô Song nên tôi đã thừa hưởng linh lực của cô ấy?
Liệu rằng tôi thi triển thuật pháp khác cũng sẽ hiệu quả như vậy chứ?
Suy đoán của tôi ngay lập tức bị sự thật tàn khốc phủ định một cách phũ phàng.
Sau khi thực hiên chỉ quyết, tôi chỉ cảm thấy một cỗ linh lực cực kỳ yếu ớt từ trong lòng bàn tay tôi phóng ra, đánh lên người sơn bà bà kia, tựa như một cơn gió nhỏ thổi qua, chẳng có một chút lực sát thương nào.
Tôi bỗng dưng thay đổi sắc mặt.
Đây rốt cuộc là như thế nào?
Linh lực của tôi sao đột nhiên lại như thế này?
“Ha ha.” Sơn bà bà kia ban đầu còn sợ hãi khi thấy tôi thi triển chỉ quyết, nhưng khi thấy rõ năng lực cùi bắp của tôi lập tức cười ha hả, “Đừng có phí sức giãy giữa nữa!”
Dứt lời, bà ta lại lao tới bắt tôi.
Tôi vội vàng né tránh, áo cưới lại bị bà ta kéo rách.
Nhưng hiện tại tôi đâu còn tâm tư mà quan tâm đến quần áo chứ.
Tôi chỉ liều mạng chạy về phía trước, sơn bà bà kia gắt gao đuổi ở phía sau.
Chiếc áo cưới rách rưới này thực sự quá cồng kềnh, rất nhiều lần đã bị bà ta kéo lấy, tôi chỉ có thể nhẫn tâm mà xé rách nó.
Cứ như vậy, khi tôi vừa chạy vào trong bụi cỏ, áo cưới trên người tôi đều đã bị xé rách thành nhiều mảnh nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, sơn bà bà kia vẫn bắt kịp tôi.
Đôi tay trơ xương của bà ta mạnh mẽ bắt lấy cổ tay tôi.
Tôi sợ tới mức muốn tránh thoát, nhưng sức lực của bà ta rất mạnh, trực tiếp kéo tôi ra khỏi bụi cỏ.
Tôi té lăn trên đất, còn chưa kịp đứng dậy, bà ta đã bò lên người tôi như một con khỉ.
Chỉ thấy bà ta há miệng, lộ ra hàm răng vàng và nhọn, hướng tới cổ tôi cắn xuống.
Tôi bị dọa đến chết khiếp,cố gắng giãy giữa muốn tránh né, nhưng đột nhiên.
Một cỗ linh lực mãnh liệt từ xa đột nhiên truyền đến, cây cối xung quanh cũng đột nhiên bị thổi tung.
“A!”
Sơn bà bà kia bỗng dưng kêu lên quái dị, cả người bị đá bay ra xa.
Tôi vất vả lắm mới đứng lên được, tim vẫn còn đập loạn xạ.
Ta ngẩng đầu liền thấy một chàng trai mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.
Chính là chàng thiếu niên đẹp như ngọc mà tôi gặp ban nãy.
Mới vừa rồi chính là anh ta đã ra tay cứu tôi.
Chàng trai kia, rõ ràng là không quan tâm đến sơn bà bà đang ở một bên gào rú đau đớn, đôi mắt như lưu li chỉ thẳng tắp nhìn tôi.
Ánh mắt kia khiến tôi vô thức cảm thấy có chút khó chịu.
“Cô vừa rồi dùng thuật đuổi quỷ? Anh ta chậm rãi đi về phía tôi, rất có hứng thú mà đánh giá tôi, thấp giọng nói.
“Vớ vẩn.” Tôi tức giận nói, vỗ vỗ mông từ trên mặt đất đứng lên.
Vừa rồi bà già kia sắp giết chết tôi tới nơi, tôi còn có thể không nghiêm túc sao?
“Thật kỳ lạ.” Chàng trai kia hơi nhíu mày, “Ngươi lúc nãy với vừa rồi thi triển khinh thân thuật hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Sao lại như vậy?”
Tôi đương nhiên cũng biết linh lực của mình giống như Đoàn Dự Lục Mạch Thần Kiếm lúc được lúc không, nhưng anh ta hỏi tôi tại sao, tôi biết hỏi ai bây giờ?
“Không biết.” Tôi liếc nhìn sơn bà bà đang hú hét bên cạnh, xuất phát từ lịch sự, vẫn nói, “Dù sao cũng cảm ơn công tử vừa rồi đã cứu tôi.”
“Ừ.” Chàng trai kia chỉ nhàn nhạt nói, nhìn về phía sơn bà bà kia, đột nhiên giơ tay lên.
Chẳng mấy chốc, tiếng than khóc của sơn bà bà kia kêu rên tăng lên mấy quãng tám, trong chớp mắt, lồng ngực của bà ta đột nhiên nổ tung.
Giây tiếp theo, tôi thấy một trái tim màu xanh da trời nhảy ra khỏi lồng ngực của bà ta và rơi vào tay chàng trai kia.
Ta sợ tới mức che kín miệng.
Trái tim kia vốn dĩ đang đầm đìa máu, nhưng khi rơi vào tay chàng trai kia lại sạch sẽ như mới được rửa sạch.
Lòng tôi hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu vì sao anh ta lại muốn lấy trái tim của sơn bà bà, liền thấy tay anh ta đột nhiên nắm chặt lại.
Trong phút chốc, trái tim màu xanh lá kia khô héo từng một chút trong lòng bàn tay của anh ta.
Tôi nhìn ra được, trái tim chứa linh lực và quỷ khí kia đã bị chàng trai kia hấp thụ.
Cuối cùng, trái tim kia đã biến thành một màu đen, bị chàng trai kia tiện tay ném đi.
Sau khi làm tất cả những điều này, anh ta chỉ nhàn nhạt nhìn về phía tôi, vẻ mặt vô cùng bình thường, như thể anh ta vừa mới uống một cốc nước.
Nhưng lúc này, tôi đã khiếp sợ đến nỗi một câu cũng nói không nên lời.
“Sao vậy?” Như thể nhìn ra sự thay đổi tôi, anh ta mở miệng hỏi.
“Ngươi … Ngươi đã hút quỷ khí của sơn bà bà?” Tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Ngươi rốt cuộc là người của gia tộc Huyền môn nào, tại sao lại muốn hút quỷ khí?”
Chàng trai kia lại đột nhiên rũ mắt xuống nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc: “Ngươi thật không biết ta là ai?”
Tôi thật muốn hỏi tại sao tôi lại phải biết, lại thấy chàng trai kia, bỗng dưng tiến lại gần tôi.
Giây tiếp theo, anh bóp cằm tôi, tiến lại gần tôi, thấp giọng nói: “Ngươi thực sự là một cô nương kỳ quái.”
Tôi ngây người.
Tiết Xán cũng rất thích bóp cằm tôi, nhưng chàng trai mặc áo bào trắng lúc này làm lại mang tới một cảm giác hoàn toàn khác.
Khi Tiết Xán véo cằm tôi luôn mang một loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, nhưng động tác của chàng trai trước mắt này, giống như đang cầm thứ gì đó lên để nghiên cứu.
Đồng thời, đôi mắt anh ta cứ nhìn lên nhìn xuống trên người tôi tràn ngập vẻ tò mò cùng thăm dò.
Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu vì sao tôi không thích cách chàng trai này nhìn tôi.
Bởi vì tôi phát hiện, biểu cảm của anh ta khi nhìn tôi, như thể tôi là một thứ gì đó đáng để khám phá.
Khi tôi còn học đại học, từng có một chàng trai khoa máy tính theo đuổi tôi một thời gian. Cậu nam sinh đó chính là một học bá ham mê học hỏi, mỗi lần cậu ta nhìn thấy một phần mềm lập trình kiểu mới cũng có biểu cảm y như vậy.
Chết tiệt.
Chàng trai mặc áo bào trắng trước mặt này, chẳng lẽ anh ta coi tôi là một giống loài thần kỳ gì đó để nghiên cứu ư?
Lòng tôi vô cùng khó chịu, gỡ tay anh ta ra.
“Hôm nay cảm ơn ngươi.” Tôi xa cách nói, “Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Dứt lời, tôi nhanh chóng tiếp tục đi về phía vách đá, không hề quay đầu lại.
Chàng trai kia cũng không có đuổi theo tôi.
Tôi bước đi vội vàng, chẳng mấy chốc đã đứng dưới vách đá.
Nhưng khi đứng dưới vách đá rồi, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Tôi lên trên đó bằng cách nào bây giờ?
Tôi nghiên cứu cái vách đá kia, tôi phát hiện chỉ có thể tự mình leo lên.
Nhưng ngặt nỗi tôi đang mặc áo cưới, với cái loại hoạt động này phải gọi là vô cùng bất tiện.
Áo cưới trên người tôi lúc này sớm đã bị sơn bà bà kia xé rách tới te tua tơi tả, nhưng vẫn rất vướng chân vướng tay, tôi quyết định dứt khoát đem tay áo và váy xé thành áo ngắn tay cùng váy ngắn. như vậy tiện hơn nhiều.
Tôi nhanh chóng leo lên vách đá.
Tôi leo đặc biệt cẩn thận, bởi vậy lúc leo đến nơi đã là nửa tiếng sau, tôi mệt lả người, mồ hôi nhễ nhại nằm ngay trên đỉnh vách đá.