Chương 314: Bí mật của Ninh gia
Ninh Trác bất đắc dĩ cười một tiếng, “Ta không có lừa nàng, chỉ là ta không nói rõ thân phận mà thôi.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội hỏi: “Thế còn đứa bé kia đâu? Anh đã làm gì nó?”
Bây giờ tôi không thể tin Ninh Trác là vì cha mẹ của đứa trẻ nhờ vả mà đên cứu nó được.
Đường đường là gia chủ nhà họ Ninh, hãn sẽ tiếp nhận lời nhờ vả của mây người trong thôn hay sao?
Ninh Trác sắc mặt hiện lên vẻ lúng túng, thập giọng nói: “Nàng muôn nghe ta nói thật hay là nói dôi.”
Tôi cứng họng, “Tất nhiên là nói thật.”
“Ta đã đem đứa bé kia, mang đi luyện đan rồi.” Hãn nói một cách nghiêm túc.
Tôi dường như mắt thăng bằng, thân hình loạng choạng.
Ninh Trác lập tức muốn đi tới đưa tay đỡ tôi, nhưng tôi đã hất tay hãn ra.
“Luyện đan?” Sắc mặt tôi tái nhợt, “Vậy anh đi sơn động tìm đứa nhỏ là đề luyện đan sao?”
Ninh Trác tỏ vẻ ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, đan dược đó cần bổ sung thêm có dương khí của nam hài tử, trong sơn động, đứa nhỏ đó là phù hợp nhất.”
Sắc mặt tôi không còn một giọt máu.
Tôi, quả là một đứa ngốc, lúc trước nhìn thấy Ninh Trác đi tìm đứa trẻ trong hang động, tôi còn cho rằng anh ta đến đây là đặc biệt muốn cứu đứa trẻ đó.
Thật không ngờ, anh ta lại muốn tìm đứa trẻ đó đê luyện đan.
“Nàng tức giận rồi sao?” Ninh Trác dò hỏi, giọng điệu lại có chút cân trọng.
“Không có.” Tôi nhẹ giọng nói, “Tôi chẳng qua cảm thấy anh thực tàn nhẫn, đứa nhỏ kia, nó vô tội.”
Ninh Trác nhíu mày, “Nhưng thuốc của ta rất lợi hại.”
Tôi nhìn anh ta bộ dáng nghiêm túc, đột nhiên tôi không biết phải nói gì.
Cùng loại người này nói chuyện, căn bản không có cách nào nói đạo lý.
Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm, chỉ đưa tay nhận lây hỷ phục từ hắn ta.
Bây giờ, điều quan trọng nhát với tôi là hôn lễ này và tìm ra bí mật của Ninh gia.
Tôi muốn lấy hỷ phục, nhưng không ngờ, Ninh Trác không buông tay.
“Ta xin lỗi.” Hắn cúi đầu nhìn tôi, thập giọng nói.
Tôi sửng sốt, “Tại sao phải xin lỗi?”
“Lúc trước ở trong rừng nhìn thầy bộ dạng chật vật này của nàng, ta nên dẫn nàng đi thay quần áo.” Hắn áy náy nói, “Ta đối với chuyện này thật không quá tinh ý, để nàng phải chịu ủy khuất rồi.”
Tôi ngây người.
Tôi thật không ngờ người tàn nhẫn với trẻ con cũng có thể xuống tay như hắn lại xin lỗi tôi vì một chuyện như vậy?
Nhìn người trước mặt, tôi đột nhiên cảm thây mình thật sự không nhìn thâu được anh ta.
“Không sao đâu.” Tôi nói nhỏ.
Nhưng Ninh Trác vẫn không buông hỷ phục ra, thản nhiên nói: “Sau khi từ trong rừng trở về, ta đã đi thanh lâu một chuyến.”
Bây giờ, tôi hoàn toàn trợn mắt há môm.
Tên Ninh Trác này, sao đột nhiên lại nói với tôi chuyện này làm gì?
Phải biết, tốt xấu gì hiện tại tôi vẫn là tân nương của hán nha.
“Tôi biết.” Tôi lúng túng nói.
“Ta đến đó để xác nhận một điều.”
Hãn tiệp tục nói, con mắt như lưu ly, nhìn thẳng vào tôi.
“Xác nhận cái gì?” Tôi bị hắn làm cho bồi rồi, chỉ có thê hỏi.
Ninh Trác không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lại bắt lây tay tôi, đặt lên lông ngực của hắn.
Như hắn ta đã làm trong hang động trước đó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, lại một lần nữa, cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của hắn.
Nhịp đập mạnh mẽ, và rất nhanh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Nhịp đập rất dữ dội, như thể trái tim ấy sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực hắn bất cứ lúc nào.
“Để xác nhận, ta đến cùng có phải hay không, chỉ cần tới gần nữ tử, trái tim liền sẽ đập loạn lên.” Anh ta trầm mặc nhìn tôi, trong mắt hiện lên một sự nghiêm túc và cố chấp khó tả.
Hành động cũng như lời nói của Ninh Trác lúc này đêu quá mập mờ.
Tôi nhanh chóng muốn rút tay về, nhưng tôi không ngờ lần này Ninh Trác giữ chặt như vậy, tôi căn bản không thể chống cự.
“Hiện tại, ta đã biết đáp án.” Như thể không còn cảm thấy sự giãy dụa của tôi, hắn tiếp tục nói, ‘Có vẻ như chỉ có một mình nàng, mới làm trái tim ta đập loạn.”
Thân thể tôi, không kiểm soát được mà run lên.
Nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng tôi tràn đây kinh ngạc.
Tôi thật sự không thể nghĩ tới, trong ngày thành thân của mình, hắn lại chạy đến thanh lâu, chỉ vì muốn xác nhận lời tôi nói khi trước, khi hắn lại gần một nữ nhân, tim hắn sẽ đập loạn lên?
Tôi chợt phát hiện ra.
Ninh Trác này thật sự rất đơn thuần.
Giống như một viên đá chưa được gọt giũa.
Chết tiệt, hắn không phải là thích tôi chứ?
Trong lòng tôi có cảm giác như đang lừa gạt tình cảm của người khác, có chút áy náy nhưng lại vội lắc đầu xua tan ý nghĩ này.
Tôi vẫn chưa quên mục đích quan trọng của việc x Uyển không về chín trăm năm trước.
“Là để điều tra bí mật về thuật hồi hôn của Ninh gia.
Để điều tra rõ ràng chuyện này, cho dù là lợi dụng tình cảm của Ninh Trác, cũng không thành vân đề…
Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi nói: “Tiện thể, lúc trước anh nói, anh biết ai đã bắt những đứa trẻ trong hang động đó, là vì cái gì, anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Ninh Trác nắm lấy tay tôi, đột nhiên hơi siết chặt, “Tại sao nàng lại muôn biệt?”
“Là vì hiếu kì.” Tôi nhìn vào đôi mắt đen của hắn, cố gắng che đi vẻ chột dạ của mình, “Nếu anh không muôn nói thì thôi.”
“Ta không phải không muốn nói.”
Ninh Trác vẫn rất bình tĩnh, “Những đứa trẻ đó, chính là bị người Ninh gia chúng ta bắt đi.”
Người tôi khẽ run lên.
Tôi không ngờ rằng Ninh Trác thực sự sẽ nói với tôi.
“Mục đích của các người là gì?”
Tôi lại hỏi.
“Là để luyện thuật hồi hồn.” Ninh Trác xem ra đã nói thật lòng với tôi.
“Nói chính xác, chính là thuật hồi hồn cải biến, có thể tái tạo lại thân thể Quỷ Hồn đã chết, cho hắn sống lại, như một cương thi. Chưa ai từng thử kỹ thuật này trước đây và chúng ta cũng đang tìm hiểu về nó, cho nên mới cần rất nhiều máu trẻ con.”
Tôi không ngờ rằng Ninh Trác sẽ không do dự nói cho tôi biệt sự thật này.
Bàng hoàng và áy náy qua đi, tôi mới kịp phản ứng và hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Cuối cùng là các người…
các người muốn khôi phục thân thể của ai, mà giống trống khua chiêng (làm ra một sự việc lớn chấn động) như vậy?”
Nói đến đây, nhịp tim của tôi bỗng nhiên tăng tốc.
Tôi cảm thấy bí mật lớn nhất của Ninh gia dường nhự đã gân trong gang tấc.
Ninh Trác đột nhiên nở nụ cười quái dị, “Nàng nói xem, trên đời này có bao nhiêu người có thể sai khiến được Ninh gia?”
Tôi tái mặt, “Ý anh là gì?”
“Trên đời này, chỉ có một người, không chỉ có năng lực sai khiến được Ninh gia, mà còn có tham vọng trường sinh bắt lão.” Ninh Trác thản nhiên nói.
Tia máu cuối cùng trên mặt tôi biên mát…
Trong đầu tôi hiện ra một người, nhưng tôi không thê tin được.
“Anh… chẳng lẽ đang nói tới đương kim Hoàng Thượng sao?”
Thật lâu sau, sắc mặt trắng bệch, tôi mới run rẫy mở miệng.
Ninh Trác hạ mắt nhìn tôi, im lặng hôi lâu mới chậm rãi gật đâu.
Tôi như bị sét đánh, mặt tối như đất.
Chín trăm năm trước, người Ninh gia muốn phục sinh lại thật sự là Hoàng đế đương triêu?